Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 711



Chương 713

Lâm Tử Minh không quan tâm đến việc không có ai chào hỏi nữa, lúc này đang xách hành lý vào khách – sạn, nhìn thầy Đào Tam Nương vẫn đi theo mình, anh hỏi với vẻ mặt kỳ quái: “Cô vẫn đi theo tôi, không sợ Cố Huyền ghi thù sao2”

Đào Tam Nương cắn môi, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô ấy vẫn nói: “Sợ gì? Tôi không có xung đột trực tiếp với anh ta, anh ta cũng không bao giò có thê xen vào việc tôi lầm bạn bè với anh!”

Cô ấy nói điều này, nhưng nỗi sợ hãi trong mắt cô ấy không thẻ bị loại bỏ.

Lâm Tử Minh Cười và nói: “Quên đi, tốt hơn là cô nên ở cùng đồng nghiệp của mình từ Vân Thiên Các, tôi một phòng một mình là được rồi.”

“Thế không được!” Đào Tam Nương rất bướng bỉnh, định ở bên Lâm Tử Minh.

Đúng lúc này, một nhóm người bước tới, chính là Phạm Lão đã gặp ở Vân Thiên Các ngày hôm đó, sau khi đi qua, họ chào hỏi Lâm Tử Minh, nhưng thái độ của họ rất xa cách, hoàn toàn không có nhiệt tình giống như lúc trước ở trong Vân Thiên Các.

Sau đó, Phạm Lão nói với Đào Tam Nương: ” Tam Nương, tôi đã sắp xếp một phòng cho cô, đừng làm phiền chủ tịch Lâm nữa, biết không?”

Đào Tam Nương nghiến răng, không nói gì.

Lâm Tử Minh không nói, đây là bản chất của con người, mọi người đều nghĩ rằng anh sẽ chết vào ngày mai, vì vậy tự nhiên muôn giữ khòảng cách với anh.

Đào Tam Nương nói: ” Phạm Lão, tôi sẽ ở cùng với Lâm Tử Minh đêm cuối cùng, có được không?”

Trong giọng điệu của cô ấy, rõ ràng có một sự câu xin.

Thành thật mà nói, Lâm Tử Minh thực sự ngạc nhiên khi thấy Đào Tam Nương như thế này.

Anh không ngờ rằng trong trường hợp như này, Đào Tam Nương sẽ xin ở cùng anh trong đêm cuối cùng.

Đào Tam Nương có thực sự thích anh không?

Không nên thế chứ, giống như Đào Tam Nương, loại đàn ông nào chưa từng gặp qua, làm sao có thê thích anh. Hơn nữa, đã ở trong giới lâu như vậy, nhìn thấy quá nhiều sự dối trá, Đào Tam Nương không nên tùy tiện động lòng mới đúng.

Nhưng dù sao Lâm Tử Minh vẫn rất xúc động, có thể thấy Đào Tam Nương không phải đang diễn, mà đó là tiêng nói từ trái tim.

Phạm Lão ngay lập tức cúi gằm mặt, ném cho Đào Tam Nương một cái nhìn dữ dội, trách Đào Tam Nương thiếu hiểu biết, chôn giấu những mỗi nguy cho Vân Thiên Các.

“Cô có thể nói với vài câu với chử tịch Lâm rồi đi theo tôi. Cuộc, thi săn bắn này rất quan trọng, còn rất nhiều việc ” chờ cô làm.” Phạm Lão măng.

Đào Tam Nương cắn môi, vẫn nghe lời Phạm Lão, lại nhìn Lâm Tử Minh, môi khẽ mập máy, muốn nói gì đó, nhưng cuội cùng lại không nói gì, chỉ đi đến chỗ Lâm Tử Minh, ôm một cái được trong năm giây, sau đó buông Lâm Tử Minh ra, rời đi cùng Phạm Lão với những người khác.

Phạm Lão tiến lên hai bước, sau đó Xoay người. thở dài tiếc nuối nhìn Lâm Tử Minh, nói: “Thanh niên à, anh không nên đối đầu với Cô Huyền, thật đáng tiếc.”

Lâm Tử Minh mỉm cười, không chủ quan.

Phạm Lão nhìn thấy anh như vậy cũng không nói nữa, lắc đầu sải bước rời đi, trong mắt hắn, Lâm Tử Minh quả thực là một người đã chết rồi.

Những cao thủ của cảnh giới tiên thiên dưới 30 tuổi là rất hiềm trên thế giới, chỉ cân họ có thời gian đủ dài, mười năm, thậm chí hai mươi năm, sẽ không phải là không thể đạt đến đỉnh cao của cảnh giới tiên thiên.

Thậm chí có thể có khả năng hướng đến cảnh giới trong truyền thuyết Kim Cang Bắt Hoại.