Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 474



* Mấy người muốn làm cái gì?” Ninh Vũ Ngưng hỏi bằng một giọng trầm.

Người đàn ông ở giữa đã nói: “Tôi Không muôn làm gì hết, tôi đã nói rồi tôi là fan của các cô, tôi có thể gặp cô hôm nay đúng là duyên phận, muôn mời cô đến phòng của chúng tôi để Uống rượu và ký tên cho tôi, yêu câu như thế không quá đáng, đúng không?”

Hăn ta nói vậy, nhưng mắt hắn lại luôn nhìn vào thân thê của Ninh Vũ Ngưng, đặc biệt là dừng lại ở ngực lâu nhật, cái con mắt nheo nhoe lại, điều đó làm cô ta đặc biệt khó chịu.

Ninh Vũ Ngưng nói: “Xin lỗi, tôi ra ngoài ăn tôi với chủ tịch của công ty truyện thông Hắc Nham tối nay, anh ây vần đang chờ tôi quay lại.”

Cô ta có tình nói ra tên của Hiệp Phiêu Dương, muốn dọa đối Phương SỢ.

Tuy nhiên, đối phương vốn dĩ đã không chú ý tới nó chút nào, nói: “Hãy đê hãn chờ đi, đi uống hai ly với tôi trước.”

“Không được, tôi không uống rượu.”Ninh Vũ Ngưng lắc đâu nói, sau đó chuẩn bị dời đi.

Một người đàn ông khác sắc mặt trầm xuống, lộ ra không khách sáo.

mắng nhiếc: “Ðm, Cô dám không nễể mặt anh Mã, cô chán sống rồi đúng không? Có biết anh Mã của chúng tôi là ai không?”

Ninh Vũ Ngưng là một người một nữ thần trên cao, những người cô ta gặp trước đây đều tôn trọng, rát lịch sự với cô ta, làm gì có chuyện bị người khác mắng mỏ, hiện ta cô ta trực tiệp muốn nỗ tung rồi, ngay lập tức trở mặt cô ta nên lạnh nhạt, “ Tôi cảnh cáo mây người nói năng sạch sẽ một tí, nêu không thì tôi kiện anh lăng mạ tôi.

Những lời nói của cô ta làm ba người đàn ông đó cười trở lại; cái người tên là anh Mã đó nói: “Được rồi, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu, đi uống với tôi hai ly, tôi sẽ đề cô đi, nêu không, sẽ không chỉ là uông rượu đơn giản như vậy nữa.”

Ninh Vũ Ngưng nhìn thấy sự đe dọa của đối phương, trong lòng cô ta bây giờ rất hoang mang, dự định quay lại rồi bỏ chạy, kết quả ý tưởng của cô ta đã bị nhìn thâu, vẫn chưa .Kp quay người lại đã bị bắt lại rồi, “ Rượu mời không uống muôn uông rượu phạt à!

Được đó.”

“Các người làm gì vậy? Bỏ tôi ral Tôi hét lên đó nha! Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Giọng của Ninh Vũ Ngưng hét lên, giọng nói lan ra, người xung quanh đêu nghe thấy, nhưng họ thấy mặt của anh Mã liền giả vờ không nghe thấy rồi cũng bỏ đi.

Ninh Vũ Ngưng nhìn thấy cảnh này, cô ta nhận ra mình đang gặp nguy hiểm, một trái tim đang không ngừng chìm xuống liên tục.

May mắn thay, phản ứng của cô ta cũng rất nhanh, biết được tình hình như vậy, có kêu gọi cũng vô dụng, rất rõ ràng thân phận của cái tên gọi là anh Mã đó không đơn giản. Cô ta vội vàng đưa ra quyết định; cứ thuận theo ý đối phương trước, tiếp tục tìm cơ hội, gọi cho chủ tịch, đề chủ tịch đến cứu cô ta.

Tin rằng với thân phận của chủ tịch, đối phương sẽ không dám nói gì, đều sẽ phải nê mặt chủ tịch.

Sau khi nghĩ xong điều này, cô ta đã không chồng cự nói, “Được rồi, tôi sẽ đi uống rượu với anh, ký tên cho anh, nhưng anh không được chạm vào tôi.”

Anh Mã buông tay Ninh Vũ Ngưng ra, đưa tay cô ta lên mũi và ngửi một chút, hãn ta nói với một nụ cười: Nghe lời như thế mới tốt chứ, đừng lo, tôi chỉ muốn uống với cô hai lý, tuyệt đối không còn ý nghĩ nào khác.”

Hai người đàn ông còn lại lộ ra nụ cười xấu.