Đẳng Cấp Ở Rể

Chương 462



Lão Sửu bị Lâm Tử Minh nhìn chằm chằm như vậy, hơi thở bị gấp hơn một chút, nét mặt cũng có chút không tự nhiên, hắn ta là vị hoàng đế ngầm của thành phó Hoa, chỉ cần hai từ lão Sửu thôi là không biết bao nhiêu người sợ hãi, nhưng khi trước mặt Lâm Tử Minh rất rõ ràng là hắn ta yếu đuối hơn rất nhiều.

Không sai chính là yêu đuối, hào quang của hắn ta lội toàn bị Lâm Tử Minh che đậy.

Tuy nhiên, nói cho cùng lão Sửu cũng là một nhân vật lớn, chất lượng tâm lý của hắn ta cũng vượt xa với những người bình thường, hắn ta rât nhanh đã hồi phục về bản chất của mình, ánh mát trong veo nhìn Lâm Tử Minh, hỏi với sự ngờ vực: ” Nhị thiếu gia thứ hai, thứ lỗi cho sự ngu ngốc của tôi, không hiểu ý anh là gì.”

Lâm Tử Minh nhìn tiểu Sửu sâu sắc trong khoảng mười giây!

Và tiểu Sửu vẫn luôn nhìn thẳng vào Lâm Tử Minh.

“Tiểu Sửu anh không cần phải giấu tôi, tôi đã biết hết rồi, ông nội trở thành người thực vật chỉnh là do mẹ tôi hại.” Lâm Tử Minh nói những câu này không có biểu hiện gì hệt, như thê nó không liên quan gì đến anh, chỉ là đang kề chuyện của người khác.

Tuy nhiên, Lão Sửu này vẫn có thê cảm nhận được sự giận dữ và sự buôn bã trong tim của Lâm Tử Minh.

Sau một thời gian dài trầm mặc, hắn ta mới nói: “ Nhị thiếu gia, anh làm sao lại phát hiện ra tôi vậy?”

Lão Sửu đã thừa nhận, cùng lúc cũng rất khó hiểu, tại sao Lâm Tử Minh nhìn thầu được hắn ta?

Thật ra, hắn ta là người của mẹ ruột Lâm Tử Minh, Tần Nguyệt Hoa, từ lúc bắt đầu đã là như vậy rồi, hắn ta che giấu rất kỹ, tất cả thành viên trên dưới của Lâm Gia không ai phát hiện được ra thân phận thật của hắn ta, bao gôm cả lấn Trường Thiên, người đã qua đời.

Kết quả là hắn ta bị Lâm Tử Minh phát hiện, hắn ta tự hỏi mình là mình không hề có lộ ra một chút manh mỗi nào.

Tuy nhiên, Lâm Tử Minh thở dài một tiếng nói răng, Tiểu Sửu anh lại là người của mẹ tôi, điều làm tôi rất ngạc nhiên, có vẻ như mục đích của cuộc hôn nhân của mẹ tôi với Lâm Gia đã không đơn giản từ lúc bắt đầu.”

Nhìn thấy biểu hiện này của Lâm Tử Minh, lân, Sửu đột nhiên hiều hết mọi thứ, chắc chắn Lâm Tử Minh không có tìm thấy. bằng chứng rằng hắn ta là người của Tần Hoa Nguyệt, chỉ nghi ngờ điều đó mà thôi, nêu như hắn ta cắn răng đánh chết cũng không thừa nhận , nhị thiếu gia cũng sẽ ‘không nghĩ rằng hắn ta là người của Tần Hoa Nguyệt, quả nhiên là hắn ta đã tự mình rơi vào bẫy.

“ Nhị thiêu gia, anh cũng thật là lợi hại, tôi đã che giâu đã lâu như vậy, đến cả lão gia cũng không có phát hiện ra thân phận của tôi, lại bị anh nhẹ nhàng lừa được.” Lão Sửu nói với nụ cười cay đẳng, rất khâm phục Lâm Tử Minh.

Thay vì tự mãn, Lâm Tử Minh tự nhủ: “Tiêu Sửu, anh đã cho tôi một bắt ngờ quá lớn! Vậy là anh quay lại tìm tôi không phải vì lời của ông nội tôi, mà vì ý của mẹ tôi đúng không?”

Lão Sửu không nói gì, ngầm chấp nhận lời nói của Lâm Tử Minh.

Nghĩ tới một điều gì đó, Lâm Tử Minh lại nói với một nụ cười: “ Tôi bây giờ rất tò mò, rõ ràng là mẹ tôi chưa có chết, bốn năm nay tại sao mẹ lại không tới tìm tôi? Lế nào trong lòng mẹ tôi chỉ là một công cụ, phải không?”

“Không!” Lão Sửu đã long trọng nói: Tiểu thư không phải người như’ vậy, trong lòng tiểu thư, vẫn luôn rất yêu thương anh, trong lòng tiểu thư anh mới là bảo bối quý báu nhất của cô ấy “Ha ha ha ha ha…”

Như thể vừa nghe một trò đùa vậy, Lâm. Tử Minh đột nhiên haha cười lớn lên, “ Bảo bồi quý báu nhất? Tiểu Sửu trừ phi trong lòng anh tôi là một thằng ngồc, rât dê dàng bị anh lừa gạt đúng không?”

Lão Sửu nhìn thấy điệu cười của Lâm Tử Minh, hắn ta lại trằm lặng một lúc, chuẩn bị một lúc rồi tiếp tục nghiêm túc nói rằng: ” Nhị thiêu gia, không phải như thê, tiểu thư thực sự rất) yêu thương, điểm này không còn nghi ngờ gì nữa.”