Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 20: Tơ Nguyệt Lão



EDITOR: KEN LE

BETA: MARSELYNNE

“Chuyện lần trước tôi rất xin lỗi, tôi có hơi mất khống chế, đám người dẫn đường trên tàu chiến mang đến vài rắc rối.” Nghiêm Hoa Miểu mở miệng, nhưng sau khi nói xong bầu không khí lại im ắng.

Hai người đi trên lang thang không mục đích trên hành lang tàu chiến, hai bên là vách tường trụi lủi, bốn phía một mảnh tĩnh mịch. Huyết Thần không rõ bầu không khí này tốt hay xấu nên không thèm để ý. Cậu từ trước đến nay không biết tình thú là gì, có khi đưa cậu đến hoa viên hay đưa cậu đến tàu chiến cũng không khác gì nhau. Vị này chính là chuyên gia mặc kệ mọi chuyện, đối tượng ở chung không một ai có thể nhẫn nại vượt qua một tuần, theo lời những người đã rời đi nói, người này siêu cấp khô khan, cộng thêm thẩm mỹ nghiêm trọng như người lớn tuổi.

Cứ như vậy hai người giữ bầu không khí kỳ quái lại hài hòa đi trên đường, Huyết Thần nhìn Nghiêm Hoa Miểu, “Tôi nhớ rõ lần trước mới đánh anh xong.” Cho nên đối với chuyện xảy ra giữa chúng ta xem như xóa bỏ toàn bộ, tôi không nhỏ mọn đến nỗi một chút việc nhỏ như vậy mà nhớ mãi không quên.

Nói xong Huyết Thần ngẩng đầu nhìn đối phương, cậu không rõ người này muốn làm gì. Thấy ánh mắt người nọ nhìn mình, Nghiêm Hoa Miểu nhất thời có chút hỗn loạn, trực giác nói cho hắn biết hắn phải nói gì đó, nhưng nói cái gì hắn cũng không rõ, “Tôi dẫn em đi tham quan nhé?” Nghiêm Hoa Miểu đột nhiên linh quang chợt lóe, nghĩ tới Tina từng nói, cảm thấy đây là một đề nghị không tồi.

“Ngài thiếu tướng, tôi nhớ rõ ngài từng nói là muốn tới Quân đoàn Mười hai.” Cho nên ngài không vội xử lý quân vụ sao? Huyết Thần không rõ người này muốn mình đi theo làm gì, tiêu thực hả? Tiêu thực cũng nên chờ sau khi ăn xong chứ.

Nghiêm Hoa Miểu trầm mặc, sớm biết vậy vừa rồi đã không lấy cớ này, nhưng cũng không sao, không làm khó được hắn: “Tôi đã xử lý xong từ đêm qua rồi nên hôm nay cũng khá nhàn.” Huyết Thần nghe được lời này cảm thấy mí mắt giật lợi hại, anh nhàn rỗi thì đi làm việc khác của anh đi, cứ bám theo tôi làm gì thế?

Nghiêm Hoa Miểu khó hiểu trước hành vi của mình, nhưng hắn cũng không tự hỏi quá nhiều, chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh người này nhiều hơn một chút, nên chọn biện pháp thoạt nhìn hơi ngốc.

Hai người một đường im lặng, thẳng đến khi đi vào phòng huấn luyện, Huyết Thần mới cảm thấy một chút hứng thú vì nơi này bày đủ các loại vũ khí hấp dẫn mắt cậu, nhận thấy cảm xúc của Huyết Thần, Nghiêm Hoa Miểu mở miệng: “Cậu có thể tùy ý nhìn xem.” Nghe được lời này, Huyết Thần bị đoán được tâm tư xấu hổ cười cười, “Thầy tôi là người chế tạo vũ khí, cho nên tôi tương đối có hứng thú với mấy thứ này.”

Gật gật đầu, Nghiêm Hoa Miểu trong lòng có chút vui vẻ, hắn tìm được một tin tức hữu dụng, thì ra thầy của Huyết Thần là người chế tạo vũ khí, hơn nữa bản thân cậu ấy cũng thích các loại vũ khí. Ngài thiếu tướng lúc này đang đứng trước đường ngắn, hắn không để ý vì sao Huyết Thần là người điều khiển cơ giáp ưu tú lại có thầy là người chế tạo vũ khí.

Nghiêm Hoa Miểu đứng xa xa nhìn chăm chú vào Huyết Thần, mà cách đó không xa, cũng có người nhìn chằm chằm vào hắn, Phong Lam nhìn Nghiêm Hoa Miểu, trong mắt hiện lên suy nghĩ sâu xa, làm một người dẫn đường có cảm giác cực kỳ mẫn cảm, anh nhạy bén nhận thấy giữa hai người này có mùi gian tình, tuy rằng hai đương sự tựa hồ hoàn toàn không biết.

“Phong Lam, đang nhìn cái gì?” Buco từ phía sau anh đi ra, “Không có gì, cậu không cảm thấy Thiếu tướng cùng người dẫn đường mới tới quan hệ rất tốt sao?”

Phong Lam nhìn chăm chú vào Nghiêm Hoa Miểu, phát hiện tầm mắt đối phương vẫn luôn không rời đi, giữa hai người tuyệt đối là có gì đó, nhưng nhìn tình huống thì giống tình cảm từ một phía hơn, người còn lại không có chút hứng thú với hắn, tình huống có chút phiền toái, xem ra thời khắc mấu chốt còn phải tự mình ra tay, nghĩ cách đem hai người này đến bên nhau, Nguyệt Lão Phong Lam online.

Buco nghe thấy lời Phong Lam thì cả kinh, “Không phải đâu, anh nói ai thế? ” Tầm mắt Buco quét một vòng cũng không tìm được người dẫn đường mà Phong Lam nói, Phong Lam tiến lên bẻ đầu anh qua, “Chỗ này, không thấy sao?” Theo hướng ngón tay Phong Lam, Buco nhìn thấy Huyết Thần.

“Đó là lính gác sao?” Không đợi nói xong đầu liền bị bẻ lại, “Anh thật sự không quan tâm chuyện bên ngoài sao, tới một người dẫn đường anh cũng không biết.”

“Tôi sao lại không quan tâm chuyện bên ngoài, chỉ là ai sẽ cố ý cố sức đi tra cái người dẫn đường kia là ai,. Dù gì qua trận này cũng không bao giờ gặp lại nữa.”

Phong Lam dựa vào lan can ha hả hai tiếng, tên lính gác này quả thực quá ngây thơ rồi, trì độn như vậy còn muốn tìm một người dẫn đường quả thực như nằm mơ.

“Nói lời tạm biệt quá sớm, làm không tốt về sau phải đối mặt mỗi ngày.” Phong Lam cẩn thận quan sát Huyết Thần, lại nhìn Nghiêm Hoa Miểu, suy tư làm sao để dâng Nghiêm Hoa Miểu cho đối phương, thừa dịp người này còn chưa chạy nhanh chóng thực hiện kế hoạch của anh.

Nghe được lời này Buco sờ sờ cằm: “Tôi cảm thấy không thể nào, anh cũng biết tướng quân đối với những người dẫn đường đều cùng một thái độ, chưa từng thấy qua ngài ấy đối tốt với người dẫn đường nào.” Gương mặt lạnh băng kia đông chết lẫn dọa khóc không biết bao nhiêu người.

“Anh có từng thấy qua tướng quân nhà chúng ta dẫn người dẫn đường nào đến đây chưa, có bao giờ nhìn chuyên chú một người dẫn đường như này chưa.” Phong Lam nhìn nhìn Huyết Thần, lại phát hiện đối phương đang quay đầu nhìn về phía mình, thấy thế Phong Lam hơi cười cười biểu đạt thiện ý một chút, Huyết Thần nhìn thấy gương mặt tươi cười lại lui một bước, cổ có chút phát lạnh, không biết vì sao cậu lại cảm thấy nụ cười đó có chút nguy hiểm, giống như đối phương muốn tính kế cậu, nhưng cậu cái gì cũng không có mà.

Buco nhìn về phía Huyết Thần, bổ não một chút hình ảnh Huyết Thần rúc đầu vào lòng tướng quân, thì nổi lên một thân da gà: “Tôi cảm thấy không có khả năng, hình ảnh đó khó có thể tưởng tượng.”

“Đó là do sức tưởng tượng của anh khiếm khuyết, đừng quên thế giới này tràn ngập những điều không tưởng.” Phong Lam tràn ngập tin tưởng, tin tưởng vững chắc thông qua tay anh, nhất định có thể đẩy mạnh tiêu thụ tướng quân nhà anh, trên thế giới này không có gì có thể làm khó anh.

Đứng thẳng thật lâu sau, Nghiêm Hoa Miểu rốt cuộc ý thức được đồng bọn đang đứng đó nhìn hắn đã lâu, không biết vì sao mặt có chút nóng, cảm giác này thật giống như đột nhiên bị ai phát hiện bí mật, liền đi lên trước, Nghiêm Hoa Miểu nhìn Buco và Phong Lam.

“Tới đây tìm tôi có chuyện gì sao?”

Buco gật đầu, cưỡng chế phẫn nộ, đem báo cáo trong tay đưa cho Nghiêm Hoa Miểu, “Viện trưởng lão, đám lão bất tử kia thế mà lại đề nghị đổi thượng giáo ở đơn vị 23, một số người cũng đề xuất rằng Quân đoàn Mười bảy nên tổ chức lại.”

Này là muốn tiêu diệt thế lực của Nghiêm gia, hoàn toàn đẩy Nghiêm gia ra khỏi quân bộ, mấy cây cỏ đầu tường* ở Thượng nghị viện cũng không biết chuyện giữa bốn gia tộc, được hứa hẹn nhiều chỗ tốt, thế nên chẳng biết xấu hổ dám nói ra loại chuyện ghê tởm này.

*Ý chỉ những người không kiên định, ba phải

Nghiêm Hoa Miểu nghe thế thì cụp mắt xuống, lật xem qua loa vài lần văn án, cảm xúc không dao động nói: “Bọn họ muốn làm như vậy không phải chỉ mới ngày một ngày hai, sự tồn tại của Nghiêm gia khiến bọn họ quá chướng mắt.”

Từ khi cha ra đi, thế lực Nghiêm gia suy yếu lợi hại, tuy rằng có chú miễn cưỡng chống đỡ, nhưng năm đó cha ra đi vội vàng, chú lại mới vừa tiến vào quân đội không lâu, Nghiêm gia cơ hồ nhanh chóng mất đi người khống chế cao tầng trong quân đội, mà sự mất khống chế này kéo dài tận mười lăm năm, mười lăm năm khiến Nghiêm gia suy yếu, mười lăm năm này khiến bốn nhà còn lại hung hăng chia sẻ miếng thịt của Nghiêm gia, hiện tại Nghiêm gia muốn đoạt nào có đơn giản như vậy.

“Nói cho mấy người đó biết, những thứ thuộc về Nghiêm gia, ai cũng đứng hòng đoạt được, nếu có người muốn thử một lần, tôi không ngại khiến bọn hắn phải trả giá đắt.” Tầm mắt Nghiêm Hoa Miểu bình tĩnh không có một tia dao động, loại tình huống này hắn đã sớm đoán trước, nếu thật sự động thủ, hắn tuyệt đối sẽ không để đối phương toại nguyện.

“Lần này còn có người đề nghị đem cậu đưa đến khu an toàn, quân bộ sẽ không cho phép một người sắp tiến vào trọng độ như đi vào thần du khống chế quân đội, thiếu tướng, tôi cảm thấy ngài nên áp dụng một số phương pháp để che miệng quân bộ.” Phong Lam mở miệng nói.

Nghiêm Hoa Miểu quay đầu, có chút bất đắc dĩ: “Tôi nói rồi tôi có……”,

“Ngài muốn nói là ngài đã có một người dẫn đường, nhưng hắn ta chẳng giúp gì khi ngài đi vào thần du, ngài còn không cho phép hắn ta tới gần, càng không cho phép hắn ta dùng tinh thần khai thông cho ngài, hơn nữa những người trong quân bộ hiểu rõ, ngài chẳng qua là muốn chống đối quy định của quân bộ, sợ bị người khác nắm được nhược điểm nên tìm lại một tên lâm thời.”

Phong Lam cắt ngang, lời anh nói làm bầu không khí nhất thời có chút khẩn trương, Nghiêm Hoa Miểu xoa trán, ngữ khí có lệ: “Tôi sẽ tìm người khác.”

“Tìm cái gì? Lại tìm một tên dẫn đường trên danh nghĩa sao? Tôi cho rằng ngài không phải muốn một người dẫn đường, ngài chỉ cần một người có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng, nguyện ý phó thác tất cả cho người đó.” Chỉ có người như vậy, mới có thể giảm bớt bệnh trạng thần du của hắn, cũng chỉ có người như vậy, mới khiến Tina, còn có Buco mới có thể yên tâm. Dù sao cũng là bạn từ nhỏ, tình ý nhiều năm như vậy, bọn họ trong lòng đều hy vọng đối phương có thể bình an.

Nghiêm Hoa Miểu trầm mặc thật lâu sau: “Tôi sẽ tìm một người.” Hắn có chút gấp gáp quay đầu, tựa hồ không muốn nói thêm, bước nhanh vài bước, lại nghe phía sau truyền đến tiếng của Phong Lam: “Ngài không cần tìm, ngài chỉ cần bắt lấy, người đặc thù của ngài đã xuất hiện, không phải sao?”

Nghiêm Hoa Miểu đứng lại, thân cũng cứng đờ theo, hắn không nghĩ tới sẽ bị đối phương vạch trần như vậy, khiến cho tình cảm trong lòng chưa kịp chuẩn bị đã bại lộ, những che giấu cùng cái cớ đều bị chọc thủng, hắn cần phải đối mặt với tình cảm của bản thân, cũng thừa nhận Huyết Thần khác với những người khác.

“Cậu ta khác với những người dẫn đường khác, cậu ta không cần dựa vào bất kì kẻ nào.” Cho nên sự tồn tại của mình với cậu ấy không có tác dụng gì, ngược lại cậu ấy có thể bởi vì mình tới gần mà bối rối, hơn nữa…… Nghiêm Hoa Miểu sờ chỗ trái tim, hắn cũng chưa xác nhận tình cảm của bản thân, tình cảm đối với hắn quá mức xa lạ, hắn có chút mê mang, cũng không phân biệt được.

“Con người đều ích kỷ không phải sao? Cậu ta đối xử với cậu rất đặc biệt, mà cậu cũng không bài xích cậu ta không phải sao?” Nghiêm Hoa Miểu quay đầu nhìn Huyết Thần đang đứng giữa một đống vũ khí lớn, đáy mắt lập lòe ánh sáng.

“Tôi còn chưa rõ tình cảm của mình.” Thời gian ở chung với cậu ấy thật sự quá ngắn, mình còn chưa hiểu được cậu ấy. Nghiêm Hoa Miểu cho rằng cậu ấy đặc biệt, có lẽ chỉ bởi vì đối phương rất mạnh, mạnh đến mức vượt quá sức tưởng tượng. Việc để ý tới người có thể chiến đấu chống lại bản thân mình cũng bình thường thôi mà.

“Mặc kệ cậu ta làm sao hấp dẫn được ánh mắt của cậu, chẳng lẽ thiếu tướng của chúng ta không tin tưởng vào bản thân sao?” Phong Lam nhìn đối phương, lẳng lặng chờ đối phương trả lời, Nghiêm Hoa Miểu trầm mặc nhìn Lam Phong, qua một lúc lâu sau hắn quay đầu, tầm mắt dừng trên người Huyết Thần: “Tôi cần thông tin của cậu ta, không còn thời gian.”

“Thời gian chúng ta có nhiều, đến nỗi tin tức…” Phong Lam ngẩng đầu lên, từ giữa văn kiện trong tay rút ra một tờ giấy, quơ quơ trước mặt Nghiêm Hoa Miểu: “Muốn không?” Nghiêm Hoa Miểu nhìn đối phương như nhìn một tên ngốc.

Phong Lam ôm vai, “Ngài thiếu tướng, cậu ngày sau còn phải dựa vào tôi đó.” Là một bác sĩ dẫn đường, Phong Lam có thể dễ dàng chọn đọc tài liệu của người bệnh cùng người dẫn đường xứng đôi, lính gác không làm được, cho dù hắn là thiếu tướng.

Nghiêm Hoa Miểu quay đầu lẳng lặng nhìn đồng bạn đang tự kỉ: “Bác sĩ Phong Lam, bữa cơm ngày mai của anh có hay không, tôi cảm thấy nên suy xét một chút.” Ở địa bàn của tôi, được tôi thuê còn dám kiêu ngạo như vậy là muốn tạo phản sao?

Nghe được lời này, Phong Lam nhún vai: “Ngài thiếu tướng, không có tôi, ngài cho rằng ngài có thể theo đuổi được cậu ta sao.” Phong Lam biết, trước mặt người này mà biểu đạt năng lực là có bao nhiêu xúc động, cho dù trong lòng hắn có suy nghĩ gì, cho dù hắn có muốn biểu đạt cái gì, trên mặt hắn vĩnh viễn nhìn không có biểu cảm gì, trong giọng nói vĩnh viễn có cảm xúc nào.

Nghiêm Hoa Miểu không để ý đến Phong Lam đang chửi thầm, hắn duỗi tay lấy tờ giấy, nhìn lướt qua nội dung trên giấy, thanh biểu đạt độ xứng đôi với mình lên đến 85.

“85% sao?” Ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu nhu hòa dùng ngón tay sờ sờ chữ viết, hắn có thể cảm nhận được tim mình đang nhảy rất nhanh.

=============

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về bug trong tính cách của hai người:

– Bug của tiểu công là khiếm khuyết năng lực biểu đạt, không phải là chỉ không giỏi nói năng.

Mà là chỉ không cách nào thông qua hành động, thần thái, lời nói, biểu đạt ra tâm tình của bản thân. Lấy một thí dụ, một người rất muốn cùng ngươi tỏ tình, thế nhưng hắn chỉ có thể mặt không biểu tình, giọng nói lạnh buốt nói “Chúng ta hẹn hò đi.” Phản ứng của ngươi có thể chính là cái mặt hàng này muốn đùa giỡn ta hả. – Bug của Tiểu thụ là không hiểu tình cảm,

Tay thiện nghệ phá hư bầu không khí, cái loại người có thể nhìn bữa tối với ánh nến lung linh thành một bữa cơm đơn giản. Giải thích một chút liên quan đến nhân vật người nhà của tiểu công, phòng ngừa các thiên sứ nhỏ tưởng xác chết vùng dậy. Tiểu công còn nhỏ mất cha mẹ ( ngoài ý muốn thật, không có âm mưu, không liên quan đến báo thù )

Được chú ruột của mình (Nghiêm Qua), thím (Khâu Mục) nhận nuôi, thúc thúc thẩm thẩm coi tiểu công như thân sinh để cho tiểu công gọi họ là ba mẹ.

Nghiêm Chước là con trai của Khâu Mục và Nghiêm Qua, em họ của tiểu công, bây giờ coi tiểu công là anh trai.

—0o0o0o0—