Đám Quái Vật Mơ Ước Tôi

Chương 2: Gặp quỷ



Tất cả những bình luận tiết lộ nội dung trong phòng phát sóng trực tiếp đều bị hệ thống chặn, Sở Tích Vũ chỉ thấy trong bình luận xuất hiện hàng trăm bình luận:

【 A a a a a 】.

Không chỉ vậy, số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhanh chóng vượt quá 10.000, đây là điều cực kỳ hiếm đối với người mới vào ngày phát sóng đầu tiên.

Phòng phát sóng trực tiếp màn ảnh chỉ chiếu đến eo cậu, bọn họ sao lại kích động như vậy?

Hệ thống vang lên nhắc nhở:

【 Kiểm tra đo lường thấy bình luận có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hành động của cậu, đang đóng bình luận. 】

【 Đinh! 】

【 Tắt bình luận thành công. 】

Sở Tích Vũ trong lòng buồn bực.

Sẽ ảnh hưởng đến cậu?

Cánh rừng hắc ám xung quanh tràn đầy lạnh lẽo, cậu có cảm giác mà quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía người bên cạnh......

Chỉ thấy, nam nhân áo đen vừa đứng đây, bây giờ đã không dấu vết mà biến mất.

Trước mắt cậu chỉ còn lại bóng cây đen kịt, cùng với những lùm cây rậm rạp thấp bé. Chim đỗ quyên cất tiếng kêu hết đợt này đến đợt khác, cánh rừng càng thêm âm trầm quỷ dị.

Biến mất?!

Sở Tích Vũ lúc này mới ý thức được sự tình không thích hợp.

Trong lòng cậu rùng mình một cái, chút men say nháy mắt biến mất. Cậu thả vạt áo xuống, sửa sang lại quần áo, bước nhanh rời khỏi cánh rừng.

Chờ khi cậu trở về, mấy người ngồi nấu cơm dã ngoại kia vẫn cười nói rôm rả, không khí náo nhiệt vui vẻ, dường như không hề cảm nhận được sự khác thường trong rừng.

Một bữa tối thịnh soạn được bày trên tấm thảm dã ngoại ca rô đen trắng, hai ngọn đèn mờ đặt ở một bên để thắp sáng.

Sở Tích Vũ cẩn thận nhìn nhóm bọn họ một lượt, trong đó có một cô gái tóc ngắn vẫn luôn liếc nhìn Tống Chi Văn, giống như có chút tình cảm với cậu ta. Lúc cười rộ lên, bả vai theo bản năng đụng vào cánh tay Tống Chi Văn, hoặc là sẽ để tay trên vai Tống Chi Văn khi cười.

Sở Tích Vũ không thân với bọn họ, lúc đầu không không để ý quần áo của họ. Hiện tại cậu tỉ mỉ quan sát một lượt, phát hiện trong nhóm bọn họ, có sáu nam bốn nữ, nhưng không một ai mặc quần áo màu đen.

Sở Tích Vũ nhăn mày, ngơ ngẩn mà ngồi xuống ở một góc, càng nghĩ càng sợ.

Vậy có phải cậu vừa mới......

Gặp được quỷ?

Tống Chi Văn thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, hỏi: “Tích Vũ, cậu làm sao vậy?”

Sở Tích Vũ lấy lại tinh thần, cậu không thể nói mình vừa rồi gặp được quỷ, “Không có việc gì.”

Bạn cùng bàn Tống Chi Văn vừa nãy uống mấy chai bia, giờ đang say khướt, cười nói, “Cậu sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, sẽ không phải là không đi tiểu được chứ.”

“Sao cậu vẫn luôn để ý vấn đề này của người khác vậy, trước giờ cậu chưa từng tự đi WC sao?” Sở Tích Vũ ngữ khí khó chịu, đôi má đỏ bừng vì tức giận, nhưng đáng tiếc tính công kích không cao, khiến tâm người ta ngứa ngáy, nói: “Nhàm chán.”

Lục Huân cũng không tức giận, bị phản ứng Sở Tích Vũ chọc cười, tay che miệng cười lên, ánh mắt bạc tình nhếch lên, thần sắc phong lưu, cười đến mức bả vai đều run.

“Nhìn không ra, cậu còn biết mắng chửi người cơ đấy.”

Tống Chi Văn nhìn về phía cậu ta,là người tính tình tốt cũng nhịn không được mà hơi nhíu mày, nói: “Lục Huân,cậu nói ít vài câu, đừng bắt nạt đồng học.”

Hóa ra người giống cái tên lưu manh này tên Lục Huân.

“Đã biết.” Lục Huân lại uống mấy ngụm rượu, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi.”

Lục Huân nhìn Sở Tích Vũ, lại nổi lên tâm tư trêu chọc, để sát vào cậu nói: “Tháng trước, gần cổ mộ ở đây có một nữ sinh bị giết chết, cậu biết không? Nữ sinh kia là một sinh viên. Tôi nghe nói, thi thể của cô ta được người trông coi mộ phát hiện. Lúc được tìm thấy, thi thể đã bị phân hủy có mùi, nội tạng trong bụng đều bị lấy đi, đến đôi mắt cũng bị móc mất.”

“A!” Trong đám người có một người nữ sinh nhát gan, sợ tới mức ôm lấy cánh tay Tống Chi Văn thét chói tai.

Tiếng gào bén nhọn của cô ta dọa Sở Tích Vũ sợ tới mức run rẩy, cậu theo bản năng mà nắm chặt chén rượu.

Lục Huân nhìn chăm chú vào Sở Tích Vũ, xúi giục nói: “Này, Sở Tích Vũ, cậu có dám đi vào khu mộ nhìn không? Nhìn cậu nhát gan thế này, khẳng định là không dám.”

Đúng vậy mà, cậu không dám. T-T

Sở Tích Vũ cũng không ngốc, cậu không phải là người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi phép kích tướng.

Cậu không nói chuyện, mím môi nghiêng đầu đi.

Lục Huân bị phản ứng của cậu chọc cười, “Tôi biết ngay cậu không dám.”

“Lục Huân, đừng làm loạn.” Tống Chi Văn không dấu vết mà thu lại cánh tay bị nữ sinh ôm, nói: “Tôi thấy bây giờ cũng không còn sớm, hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi.”

Mọi người không có ý kiến gì, dọn dẹp rác rưởi cùng đồ ăn còn thừa, cùng nhau rời khỏi sườn đồi cạnh Minh hồ.

Sở Tích Vũ không tiện đường cùng bọn họ, sau khi chào hỏi mọi người, cậu đi đến trạm xe buýt chờ xe.

Hiện tại chỉ còn chuyến xe cuối, cậu nhìn biển báo ở trạm xe buýt, khẩn trương mà nắm chặt quai đeo của cặp sách.

Bởi vì đã từng bị tai nạn trên xe buýt, cậu có bóng ma tâm lý với việc ngồi xe buýt.

Tôi có thể gọi xe không?

【 Cậu nhìn chung quanh đi. 】

Sở Tích Vũ nần mắt nhìn xung quanh, trên đường cái hẻo lánh đúng là không có một bóng người, an tĩnh đến đáng sợ, dưới loại tình huống này sao có thể bắt được một chiếc xe taxi.

Cậu mất mát mà nhún vai, đành phải ngoan ngoãn chờ chuyến xe cuối tới.

Cũng may cậu mới chỉ đợi vài phút, chuyến xe cuối đã tới rồi.

Xe buýt chậm rãi dừng lại trước mặt cậu, cửa xe ở “Kít” một tiếng mở ra. Tài xế ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía trước, xe buýt chỉ có bốn năm người, ngồi cách xa nhau.

Sở Tích Vũ để tiền xu đã chuẩn bị bỏ vào hộp, ngồi xuống ở vị trí gần cửa sổ.

Sau khi cậu ngồi xuống, nhìn thấy phía trước bên trái mình là một cô gái mặc đồ màu đỏ, thân hình mảnh khảnh, nhìn dáng vẻ còn rất trẻ, mái tóc đen dài rũ xuống, che đậy nửa bên mặt, vẫn luôn cúi đầu không nhúc nhích.



Cô mặc váy dài màu đỏ, bên chân để ô che mưa, trên ô không ngừng nhỏ nước.

Bên trong xe buýt tối tăm, đèn trên xe cũ nát chập chờn, như chuẩn bị hỏng luôn, không khí khiếp người, nước trên ô chảy mãi không ngừng, cứ mãi nhỏ giọt xuống sàn xe buýt, chậm rãi làm ướt một mảng dưới chân.

Xe buýt đi vào con đường hoang tàn vắng vẻ, hai bên đường mọc đầy cỏ dại khô héo cao đến thắt lưng người, bóng đen vặn vẹo ở bên mặt đường lay động.

Côn trùng ẩn náu đằng sau cỏ hoang, tùy thời mà kêu vang.

Sở Tích Vũ liếc mắt nhìn cỏ hoang ven đường.

Nghĩ lại thì, bây giờ đang giữa mùa hè, thời tiết khô ráo, mấy ngày gần đây cũng không mưa......

Trên ô cô gái sao lại có hạt mưa?!

Sở Tích Vũ cảm thấy khó tin, khi xe buýt chậm rãi đi qua đèn đường, ánh sáng nhập nhằng xuyên qua cửa sổ chiếu vào cô gái mặc đồ đỏ, lại nháy mắt bị bóng tối bao trùm.

Sở Tích Vũ đã thấy rõ mặt cô gái ở giây phút đèn lóe qua kia, thứ liên tục nhỏ xuống không phải nước, mà là... máu tươi đỏ thẫm.

Lòng bàn tay cậu khẩn trương đến đổ mồ hôi, lại nghĩ tới việc vừa rồi gặp quỷ ở trong rừng, hai chân nhũn xuống, dò hỏi hệ thống:

Nếu như tôi đột nhiên sập nguồn, có thể có cơ hội sống lại không?

【 không thể nha. 】

Huhuu. ToT

Sở Tích Vũ đem cặp sách ôm ở trước người, như vậy có thể mang lại chút cảm giác an toàn. Cậu cảnh giác mà nhìn quanh, đang cân nhắc việc xuống xe ở trạm buýt tối đen phía trước, đột nhiên, có người vỗ vỗ vai cậu.

Sở Tích Vũ trong lòng run lên, quay đầu lại.

Ngồi phía sau là một cô gái mặc đồng phục học sinh giống cậu, nhẹ giọng nói: “Đến, đến trạm xe phía trước thì xuống xe đi.” nữ sinh này buộc tóc đuôi ngựa, diện mạo thanh tú, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng khẩn trương, lúc nói chuyện giọng cũng đang run rẩy, sợ tới mức sắp khóc.

Sở Tích Vũ có chút ấn tượng với cô gái này, chắc là học cùng lớp, hôm nay cậu hình như đã nhìn thấy cô trong lớp.

“Được.” Có người đi cùng, làm Sở Tích Vũ có thêm chút can đảm, khi xe buýt đến trạm xe ở ven đường, cậu ôm cặp sách đứng dậy.

Nữ sinh kia cũng đứng lên theo, khẩn trương mà đứng ở phía sau cậu.

“Kétt ——“. Truyện Thám Hiểm

Cửa sau xe buýt phát ra tiếng kêu, sau đó mở ra.

Sở Tích Vũ nghiêng người, để nữ sinh kia đi ra trước, trong lòng tràn ngập cảm giác khẩn trương.

Tài xế vốn trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cậu, “Cung đường này không phải là đang đi đến thị trấn à, hai cô cậu mới đi đến đây đã xuống xe?”

Tài xế đặt câu hỏi làm cô gái mặc váy đỏ động đậy thân thể, hơi hơi nghiêng đầu.

Thân hình Sở Tích Vũ cứng lại, cậu cảm giác lông tơ mình đang dựng đứng hết lên, đại não trống rỗng trong nháy mắt, mới trả lời nói: “Cháu...... bạn cháu say xe, muốn đi xuống đi bộ hóng gió một đoạn.”

Cũng may, bên trong xe chỉ trầm mặc hai giây, tài xế không nói cái gì nữa, thu hồi ánh mắt.

Nữ nhân váy đỏ tiếp tục cúi thấp đầu xuống.

Sở Tích Vũ cùng nữ sinh đều âm thầm nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh xuống xe.

Cửa sau xe buýt nhanh chóng đóng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Bọn họ đều chưa lấy lại được tinh thần, nhìn thấy chiếc xe kia rời đi mới dám thở dốc.

“Cậu...... cậu vừa nãy cũng thấy được đúng không?” nữ sinh sợ tới mức run rẩy, nói: “Vừa rồi ô của người kia đang chảy máu.”

Sở Tích Vũ gật đầu, “Tôi thấy được.”

Cậu nhìn chiếc xe buýt biến mất, ngẩn ngơ một hồi lâu, nhìn hoàn cảnh tối đen xung quanh, không dám ở lâu, “Chúng ta nhanh đi thôi.”

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa liên tục gật đầu, “Được.”

Bọn họ chạy rất lâu trên đường, đến khi nhìn thấy ánh đèn nơi ngã rẽ của thị trấn, mới dám chạy chậm lại để thở dốc.

Hai người đi tiếp tới cổng vòm, mới hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.

Nữ sinh khóc nức nở nói, “Tôi không nghĩ sẽ gặp phải sự việc đáng sợ như vậy, về sau thật sự không dám ngồi xe buýt nữa......”

Cậu cũng không dám.

Sở Tích Vũ hơi thở hỗn loạn, hỏi: “Nhà cậu cũng ở trong thị trấn sao?”

Nữ sinh khóc lóc gật đầu, “Đúng vậy, nhà tôi cũng ở bên này.”

Sở Tích Vũ thở hổn hển, lễ phép mà tự giới thiệu: “Cái kia...... Tôi tên Sở Tích Vũ.”

“Tớ biết, hôm nay ở trong lớp tớ có thấy cậu, tớ là Lâm Thanh Tuyết.” Cô gái nắm chặt dây đeo cặp sách, bổ sung nói: “Chúng tớ mấy nữ sinh đều đang nói về cậu.”

“Bàn luận về tớ?”

Nữ sinh cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, nói, “Bởi vì cậu lớn lên rất đẹp, làn da so với mấy đứa con gái chúng tớ còn trắng hơn, chân cũng rất dài, ngũ quan xinh đẹp...... Chúng tớ đều rất hâm mộ cậu.”

Sở Tích Vũ bị nói có chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Cảm ơn......”

“Về sau về nhà sớm một chút, hẳn là sẽ không gặp lại loại sự tình này.” Cậu theo lễ phép mà an ủi nữ sinh vài câu, kỳ thật chính cậu cũng sợ sắp chết, đi tới chỗ có tảng đá xanh ở đầu ngõ, nói: “Nhà tớ ở bên trong, tớ đi về trước, cậu nhớ chú ý an toàn trên đường về.”

“Ừm, được.” Lâm Thanh Tuyết gật đầu, cô vẫy tay cùng Sở Tích Vũ tạm biệt.

......

Sở Tích Vũ trở về nhà, vừa đặt cặp sách xuống, liền nhìn thấy bà ngoại đứng ở cầu thang, chăm chú nhìn cậu.

Bà ngoại hình như là cả ngày đều không ra ngoài, sắc mặt tiều tụy, cái mũi hơi hơi nghiêng, cậu đứng ở cách đó không xa gọi bà hai tiếng, bà không có phản ứng, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm một chỗ, giống như dòng nước lặng không cảm xúc.

Sở Tích Vũ bị dọa, có chút lo lắng bà ngoại, cậu bước đến gọi, “Bà ngoại?”

Hai tay cậu vẫy trước mặt bà ngoại, ánh mắt bà mới giống như sống lại nhìn về phía cậu, thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt lạnh khiếp người.

“Có phải cháu gặp phải đồ vật không sạch sẽ?” Ánh mắt vẩn đục của bà ngoại vẫn rất sắc bén, nhất châm kiến huyết, “Ở trên đường trở về.”

Sở Tích Vũ sửng sốt, thầm nghĩ bà ngoại không hổ là bà cốt được người kính nể, cậu gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, ở trên xe buýt ạ......”



“Về sau đừng ngồi xe buýt.” Bà ngoại đỡ tay vịn cầu thang xuống lầu, nhíu mi, để đồ vật trong tay lên trên bàn trong phòng khách, “Đeo cái này, đừng lại mang theo đồ không sạch sẽ về nhà.”

Sở Tích Vũ nghiêng đầu nhìn về phía mặt bàn, đó là một cái vòng cổ bằng ngọc. Bề mặt ngọc xanh được chạm khắc một bức tượng thần, ánh sáng rực rỡ và thuần khiết, được xuyên qua bằng dây thừng màu đỏ.

“Cảm ơn bà ngoại.” Sở Tích Vũ cầm ở trong tay, quan sát hồi lâu.

Thật xinh đẹp.

Bà ngoại không nói gì, tự mình lên lầu.

Sáng sớm hôm sau.

Sở Tích Vũ làm bữa sáng phong phú, lấy bữa ăn để cảm ơn bà ngoại.

Cậu gọi hai lần.

Bà ngoại mới khoác áo choàng cũ kỹ cùng phục sức dị tộc, chầm rãi mà khóa cửa phòng xuống lầu, ngồi xuống trước bàn ăn.

Bà ngoại có một thói quen, mỗi lần bà xuống lầu đều sẽ khóa kỹ cửa phòng.

Thần thần bí bí.

Sở Tích Vũ múc cháo cho bà, nhìn bà bắt bẻ mà nếm một chút, bỏ đồ ăn mình không thích ra, rồi mới chậm rãi bắt đầu ăn.

Bà ngoại lại ăn thêm một bát cháo, cố mà khen nói: “Ăn cũng tạm.”

“Bà ngoại thích ăn là được rồi.” Sở Tích Vũ mỉm cười, cánh môi cong lên.

Mẹ Sở Tích Vũ là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, sau khi trở thành bà chủ gia đình, liền yêu thích nấu nướng. Sở Tích Vũ không chỉ kế thừa nhan sắc của mẹ, từ nhỏ đã đi theo bà học nấu cơm, bất luận là bánh ngọt kiểu Âu, Tây hay là đồ ăn Trung Quốc cậu đều biết làn, tay nghề còn rất tốt.

Nhưng bà ngoại trời sinh không phải là người hay nói, tính cách ngoài lạnh trong nóng, nói năng chua ngoa, có thể nghe được một câu khen của bà đã không dễ dàng.

Sở Tích Vũ gắp cho bà ngoại món tráng miệng, sợ cháo nóng sẽ làm bà bị bỏng, dịch đến trước mặt mình.

Bà ngoại nhấm nuốt, nâng chén uống cháo, động tác tạm dừng năm sáu giây, nhìn chằm chằm quần áo cậu nói, “Sao cháu lại mặc đồng phục?”

Sở Tích Vũ tay dừng một chút, suýt nữa làm cháo bị sánh ra, “Bà ngoại...... Bà hỏi như vậy là sao ạ?”

Hôm qua bà còn nhắc nhở cậu hôm nay phải đi học.

Ánh mắt bà ngoại dại ra, hỏi: “Hôm nay không phải mùng 8 tết sao? Cháu sao lại mặc đồng phục.”

“Hôm nay là thứ hai nha, bà ngoại.” Sở Tích Vũ cảm nhận được bà ngoại khác thường, thật cẩn thận hỏi, “Bà có phải nhớ lầm hay không?”

“Ừm? Thứ hai......” Bà ngoại ngẩn ra, thu hồi ánh mắt, nỉ non vài giây, lại cúi đầu uống cháo, “Là thứ hai, tuổi lớn, có chút hồ đồ.”

“Đúng rồi.” Bà ngoại nghiêm túc mà nói, “Ăn xong mang chút điểm tâm sang nhà đối diện.”

Hàng xóm đối diện? Bên cạnh nhà họ có người ở à?

Bà ngoại nói: “Bên đó cũng sẽ thường đưa chút đồ ăn sang đây, giúp đỡ ta rất nhiều.”

Bà ngoại rất ít xuống bếp, lại đã có tuổi, thường xuyên hồ đồ không nhớ được sự việc, xem ra vị hàng xóm kia đã giúp đỡ bà ngoại không ít.

Nhưng mà hình như cậu chưa thấy có bóng người xuất hiện bên đó bao giờ.

Chẳng lẽ tại tòa nhà kia quá lớn?

Sở Tích Vũ nghiêm túc gật đầu, nghĩ thầm nên đáp lễ, nói: “Vâng, bà ngoại, bây giờ con sang đó.”

......

Sở Tích Vũ bưng một mâm điểm tâm gạo nếp nóng hầm hập, đứng trước cửa tòa cổ trạch, do dự mà ngửa đầu nhìn.

...... Hẳn là chỗ này?

Sở Tích Vũ do dự một chút, tích đủ dũng khí, hô, “Có người ở sao?”

Sở Tích Vũ nghiêng người về phía trước chờ đợi hồi lâu, lông mi dài rung rinh như cánh bướm, má vô tình chạm phải một chút bụi trên cửa..

Ngoài cửa không có người đáp lại, cậu lén lút đến gần cửa lắng nghe, bên trong yên tĩnh đến mức không nghe thấy tiếng bước chân..

Chờ đợi vài giây.

Bên trong cánh cửa như cũ yên tĩnh không một tiếng động.

Không ở nhà sao......?

Đang định đi về nhà, cánh cẩy bị cậu dựa vào đột nhiên đẩy ra.

Cửa không đóng.

Cánh cửa này chỉ khép hờ mà thôi.

Cậu có chút do dự, không xác định chủ nhân có ở nhà không, nhẹ nhàng đi vào sân.

Trong sân trống rỗng, yên tĩnh đến quỷ dị, đình các đặc biệt tráng lệ, ở góc đông nam có đình nhỏ đơn giản mà trang nhã, dây leo uốn lượn trên bức tường xanh.

Sở Tích Vũ cảm thấy nên chờ khi nhà có người lại đến, cậu bê điểm tâm lui ra phía sau một bước, lơ đãng mà ngẩng đầu, thoáng thấy một người đàn ông đang đứng trên hàng rào gác xép.

Nam nhân kia mặc tây trang được cắt may vừa người màu tro đen, thân hình cao lớn thon dài, ngũ quan lập thể rõ ràng, dị thường anh tuấn, trầm mặc đứng trong căn nhà tối tăm, ánh mắt lạnh lùng khiếp người.

Sở Tích Vũ ngẩng đầu, có chút khẩn trương, hai tai hồng lên, nói, “Đây là bà ngoại tôi bảo đưa sang, với lại, cảm ơn anh đã giúp đỡ bà ngoại tôi thời gian qua.”

Nói xong, cậu đặt đĩa đồ ăn lên bàn đá trước sân.

Nam nhân thần sắc lạnh lùng, không nói chuyện, đứng ở nơi ánh sáng tối tăm, rũ mắt nhìn kỹ cậu.

Gương mặt xinh đẹp của Sở Tích Vũ dính chút bụi đen, làm da cậu càng trở nên trắng, cảm giác thêm vài phần tươi đẹp, cặp mắt sạch sẽ nhu hòa, giống như bé mèo nhỏ bị lạc đường, động tác có chút vụng về.

Sở Tích Vũ bị nhìn đến mức không được tự nhiên, nghĩ thầm người này sao mãi vẫn không nói chuyện.

Cậu nâng lên mu bàn tay, cọ cọ mặt.

Sở Tích Vũ ngửa đầu nhìn nam nhân anh tuấn, lui ra phía sau vài bước, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi...... đi về trước nhé?”