[Đam Mỹ] Yêu Thầm

Chương 6



Dương Thư Lạc chen chúc với anh trên một cái giường, trằn trọc.

“Không ngủ được à?” Một hồi lâu sau, thiếu niên đang ép bản thân đừng suy nghĩ bậy bạ nghe thấy Thẩm Chiêu Lộc thì thầm hỏi bên tai.

“Hơi hơi ạ.”

Giường không lớn, hai người nằm gần nhau, cậu biết trong lòng mình có tâm sự nên không ngủ được, không ngờ lại đánh thức Thẩm Chiêu Lộc.

“Muốn nói chuyện không?” Thẩm Chiêu Lộc đứng dậy bật ngọn đèn nhỏ ở đầu giường, “Nếu nói chuyện thì có lẽ sẽ buồn ngủ đó.”

“Bố mẹ em thường xuyên vắng nhà. Em nghĩ, nếu em trở nên ưu tú giống như anh, trở thành niềm tự hào của bọn họ, chắc là bọn họ sẽ có thể cân nhắc bớt chút thời gian để ở cạnh em nhiều hơn một chút.”

Tựa như một vòi nước được mở van, Dương Thư Lạc phát hiện sau khi mình nói ra một chuyện gì đó, trong lòng cậu sẽ thoải mái hơn nhiều.

“Thế nhưng, đến bây giờ em mới phát hiện dường như mình không thể bắt kịp anh, em không có thiên phú hay năng lực gì cả…”

“Không phải!” Thẩm Chiêu Lộc hiếm khi ngắt lời cậu, ánh mắt của anh như vì sao sáng trong đêm, “Có thể nỗ lực mới chính là tài năng lớn nhất.”

Như sấm sét trên mặt đất bằng phẳng, Dương Thư Lạc cau mày nhìn anh ngơ ngác, như thể cậu đang tiêu hóa ý nghĩa lời nói của anh.

“Giáo viên của anh đã nói trong lớp rằng, thiên phú không thể quyết định một người có thể thành công hay không, nhưng sự nỗ lực lại có thể.”

Thẩm Chiêu Lộc lộ ra ý cười nhàn nhạt, “Hơn nữa, anh cũng rất vui khi mình có thể trở thành mục tiêu theo đuổi của người khác.”

Trong phút chốc, cậu cảm thấy như mình rơi vào bầu trời đầy sao, những băn khoăn vốn khiến cho thiếu niên phiền muộn mãi lại được hóa giải dễ dàng chỉ bằng dăm ba câu nói.

“Cảm ơn anh.” Thiếu niên chậm rãi rụt vào trong chăn, tiếng cảm ơn nhỏ như muỗi kêu, cậu chưa từng nghĩ sẽ có người thừa nhận mình như vậy, sẵn lòng động viên mình thật dịu dàng.

“Nghỉ ngơi sớm đi, gác lại mọi phiền muộn rồi ngủ một giấc, mọi thứ tồi tệ rồi sẽ ổn hơn thôi!”

Dương Thư Lạc nhắm mắt lại, “Vâng, anh ngủ ngon.”

Bởi vì có người mà mình muốn theo đuổi, hy vọng rằng một ngày nào đó mình có thể phụ trách mọi thứ, quang minh chính đại đứng sánh vai và trở thành một người xứng đáng với anh, vậy nên Dương Thư Lạc bất chợt cảm thấy tràn đầy động lực, như thể cậu đã được lên dây cót.

Chạy về phía đối phương không chút do dự.

————

Dương Thư Lạc chọn khối tự nhiên giống như Thẩm Chiêu Lộc.

Thẩm Chiêu Lộc lớn hơn cậu một tuổi, vào năm thứ ba trung học, trên cơ bản là ba điểm trường học, thư viện và nhà cùng nằm trên một đường, anh phải chạy tới chạy lui.

Dương Thư Lạc hiếm khi gặp được anh, muốn thi vào cùng trường đại học với anh đã trở thành mục tiêu của cậu.

Thời gian trôi đi rất nhanh, năm tháng thấm thoắt thoi đưa.

Tháng Sáu, mùa chia ly đến trong thầm lặng, từ cửa sổ có thể nhìn thấy học sinh cuối cấp ba đang chụp ảnh tốt nghiệp, khoảnh khắc thợ chụp ảnh chuẩn bị bấm máy thì nở nụ cười đầy sức sống.

Dương Thư Lạc ở trên lầu cũng mỉm cười, cậu nhìn thấy Thẩm Chiêu Lộc rất nổi bật trong đám học sinh, không muốn chú ý đến anh cũng khó.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, hai người hẹn nhau đến thư viện.

Vừa nhìn thấy Thẩm Chiêu Lộc, thiếu niên lập tức vẫy đuôi nhào đến giống như một con cún, trước giờ đàn em vẫn luôn bám người nên Thẩm Chiêu Lộc đã quen từ lâu, anh đón lấy và cho cậu một cái ôm thân mật.

Bị ôm vào lòng mặt đối mặt trong cơn sửng sốt, Dương Thư Lạc hơi không kịp chuẩn bị, cậu luống cuống ôm chặt người trong lòng.

“Đàn anh ơi, anh có người mình thích không?” Bầu không khí lúc này thật sự rất tốt, rốt cuộc cậu cũng không thể nhịn được mà hỏi ra.

“Sao, em có người mình thích rồi à?”

Thẩm Chiêu Lộc nói trúng tim đen, quả nhiên nhìn thấy Dương Thư Lạc đột nhiên mở to mắt, hai má dần dần ửng đỏ.

“Em có biết năm cuối cấp ba là năm quan trọng nhất không?”

Nói cũng lạ, ngay cả bản thân Thẩm Chiêu Lộc cũng không biết tại sao. Nhìn thấy Dương Thư Lạc không phủ nhận anh, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt khác với quá khứ; trong lòng anh có một chút hoảng loạn, song anh đã ép mình phải bình tĩnh lại rất nhanh.

“Em biết, nhất định sẽ không để ảnh hưởng việc học đâu ạ.” Ánh mắt của thiếu niên sáng rực, cậu nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Em sẽ thể hiện tấm lòng của mình một khi đã đủ xuất sắc và tư cách để ở bên cạnh anh ấy.”

“…”

Thẩm Chiêu Lộc im lặng một hồi, thật ra anh chỉ muốn nói thêm một câu, nhưng sau khi nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Dương Thư Lạc thì anh bỗng cảm thấy mình có nói gì cũng không quan trọng nữa.

Tại sao phải thuyết phục một người đã đưa ra quyết định.

——

Thư viện đóng cửa lúc tám giờ.

Lúc bảy giờ bốn mươi, Thẩm Chiêu Lộc nhéo một chút rồi đi xuống tầng dưới, hôm nay anh chẳng đọc được trang sách nào, trong đầu chỉ có một mớ hỗn độn.

“Đàn anh ơi.”

“Sao vậy.”

Ngọn đèn trên trần nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.

Dương Thư Lạc thì thầm: “Cúp điện ạ?”

“Chắc vậy rồi.” Xung quanh chìm trong bóng tối đen kịt, Thẩm Chiêu Lộc chỉ có thể vừa vịn cầu thang vừa cẩn thận đi xuống lầu.

Khoảnh khắc dưới chân bước hụt một cái, anh nghe thấy đàn em ở phía sau hô cẩn thận, một bàn tay bất chợt kéo lấy tay anh.

Thẩm Chiêu Lộc phản ứng lại, bất thình lình vung tay cậu ra.

“Đàn anh ——”

“Shh! Anh không sao, chỉ trẹo chân chút thôi.”

May mà chỉ còn vài bậc nữa là đến lầu một, sau khi Thẩm Chiêu Lộc ngã xuống thì không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ trẹo mắt cá chân mà thôi.

Ánh sáng trên đầu lóe lên vài cái, hành lang vốn tối tăm khôi phục ánh sáng trở lại. Sắc mặt Dương Thư Lạc khó coi, thế nhưng bây giờ không phải lúc để phát cáu, cậu lo lắng chạy xuống lầu hỏi thăm thương tích của anh.

“Sao lúc nãy anh không kéo…”

“Mấy đứa có sao không, vừa mới cúp điện đó.”

Chỉ thấy một bác cầm đèn pin từ trên lầu đi xuống kiểm tra tình hình, cắt ngang điều mà Dương Thư Lạc chưa kịp nói ra.

Thẩm Chiêu Lộc xua tay đáp: “Con không sao ạ.”

“Đàn anh, hình như mắt cá chân của anh có hơi sưng đó.”

Dương Thư Lạc quan sát một chút, không khỏi phân trần đè lại người đang muốn đứng dậy, “Đừng nhúc nhích, để em cõng anh về cho.”

Cổ tay Thẩm Chiêu Lộc bị véo nên hơi đau, thế nhưng, nghe thấy giọng điệu của cậu không vui thì anh cũng không tiếp tục cậy mạnh nữa.

“Mấy đứa cẩn thận chút nhé!” Người bác thân mật mở cửa thư viện ra, giúp bọn họ soi sáng bậc cửa.

Trăng sáng sao thưa, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua kẽ lá rơi trên đường. Hai người im lặng một lúc, có lẽ là Thẩm Chiêu Lộc đã khá mệt, cằm của anh đặt nhẹ lên vai cậu.

“Chiêu Lộc, anh định thi vào trường đại học nào?”

Sau một lúc lâu, Dương Thư Lạc mở miệng phá tan sự yên tĩnh.

“Đại học A.” Cậu rất hiếm khi gọi tên anh, Thẩm Chiêu Lộc cúi đầu nhìn mái tóc đen của cậu, đáy mắt bắt đầu hiện ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.

“Mục tiêu của em cũng là đại học A.”

Cậu nghe thấy người trên lưng khẽ cười, sau đó là một bàn tay xoa lên mái tóc của cậu, “Hẹn rồi đấy, anh ở đại học A chờ em.”

“Nhất định em sẽ đến cuộc hẹn ạ.”