[Đam Mỹ] Độc Chiếm

Chương 12



Bờ môi vẫn không ngừng phát nhiệt nóng ran, Lý Thạc Mẫn lún mình trong sofa, mười sáu năm cuộc đời lần đầu tiên cậu nhận lấy đả kích quá nặng nề thế này, cái loại đả kích không thể đỡ nổi!

Ảo não che mặt, Lý Thạc Mẫn nhớ tới một giấc mơ mình vẫn luôn mơ tới hồi cấp hai. Cậu và một cô bé tóc dài nắm tay tản bộ bên bờ biển, sau đó hai người trao nhau một nụ hôn dưới ánh mặt trời ấm áp. Gió biển mặn chát lướt qua khiến váy cô ấy khẽ bay bay, tất cả đều đẹp như tranh vẽ. Đó là lần đầu tiên Lee Donghyuck nhận thức về thứ tình cảm ngây thơ của mình, cho nên khi tỉnh lại cậu đã gọi điện kể ngay với Từ Minh Hạo. Lúc ấy Từ Minh Hạo còn cười thật lâu, cười xong thì ra vẻ thâm sâu mà nói: Thạc Mẫn nhà mình lớn rồi, cũng biết thích con gái là gì rồi. Lý Thạc Mẫn bị Từ Minh Hạo trêu đến nổi mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận cúp điện thoại, cũng từ khi ấy hình mẫu lý tưởng từ từ mơ hồ hình thành trong suy nghĩ non nớt của cậu. Bởi vậy trong nhận thức đơn thuần của Lý Thạc Mẫn, mỗi tình đầu của cậu phải là một cô gái xinh xắn, nụ hôn đầu tiên phải diễn ra trong khung cảnh lãng mạn mới đúng.

Nhưng ngày hôm nay, Lý Thạc Mẫn cảm thấy giấc mơ bé nhỏ của cậu đã vỡ vụn mất rồi.

Nụ hôn đầu tiên đã mất, ngay tại hành lang chật hẹp mờ tối trong nhà Văn Tuấn Huy, đối tượng là một thằng con trai thứ thiệt từ trong ra ngoài, không có mặt trời, không có biển xanh, cũng chẳng có cô bé xinh xắn nào cả. Lý Thạc Mẫn hoàn toàn tuyệt vọng.

Nghĩ tới nghĩ lui cậu thấy vụ này tuyệt đối là Kim Mẫn Khuê cố ý muốn chơi cậu một vố. Trong ấn tượng của Lý Thạc Mẫn thì hai người căn bản chẳng có gì liên quan đến nhau, huống chỉ bản thân cậu cũng không có thể chất thu hút gay như Từ Minh Hạo, cho nên trên cơ bản phải gạch bỏ ngay khả nắng Kim Mẫn Khuê thích cậu trước đã. Chỉ là Lý Thạc Mẫn có vắt hết óc suy nghĩ cũng không nhớ nổi mình đã làm gì đắc tội người này. Vừa nghĩ tới ánh mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống của Kim Mẫn Khuê, Lý Thạc Mẫn lại cảm thấy sợ hãi, nhưng rồi lại nhanh chóng phẫn uất với hành vi lưu manh của tên kia. Một thằng con trai bị một thằng con trai khác cưỡng hôn, chịu nổi không? Quả thực là hành vi nhục nhã lõa lỗ mà! Nghĩ đến đó, Lý Thạc Mẫn thấy mình không thể nuốt trôi cục tức này được. Đúng lúc này, cậu ngấng đầu bắt gặp cảnh Kim Mẫn Khuê đang thản nhiên nói chuyện với Văn Tuấn Huy như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Lý Thạc Mẫn chỉ hận không thể nhào tới xé nát bản mặt giả tạo kia. Nhưng nói sao thì nói, dù gì đây cũng là nhà Văn Tuấn Huy, lại còn là sinh nhật người ta nữa, chưa kể lúc nãy mình vùng vẫy cả buổi cũng không thể thoát khỏi gông cùm của Kim Mẫn Khuê, một đấu một cầm chắc phần thua rồi! Vì vậy nên dù tức đến nghiến răng nghiến lợi, Lý Thạc Mẫn vẫn cố tự nhủ phải bình tĩnh trước đã.

Đả kích nhất thời là cái thá gì, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chúng ta còn nhiều thời gian!

Chỉ là Lý Thạc Mẫn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, đợt tấn công thứ hai lại ập tới bất ngờ đến thế.

Lúc chuẩn bị ăn cơm, Lý Thạc Mẫn còn nhắc nhở bản thân phải tránh xa cái tên ôn dịch kia ra một chút, nhưng xui xẻo làm sao mấy người bạn của Văn Tuấn Huy đã chọn ngồi cạnh nhau trước rồi, cho nên lúc Lý Thạc Mẫn đi tới chỉ còn thừa đúng một chỗ trống chính giữa Từ Minh Hạo và Kim Mẫn Khuê. Lý Thạc Mẫn vốn muốn nhờ Từ Minh Hạo đổi chỗ cho mình nhưng Từ Minh Hạo lại đang ngồi cạnh Văn Tuấn Huy, đương nhiên cậu không thể mở lời được, cuối cùng đành cắn răng kiên trì ngồi xuống, chỉ mong bữa cơm này mau mau trôi qua và người bên cạnh làm ơn đừng có gây sự nữa.

Đợi đồ ăn lên đủ món, thấy nguyên một bàn món ăn ngon đủ cả sắc hương vị thơm ngào ngạt này, cả đám đều không ngớt lời ca tụng cô giúp việc nhà Văn Tuấn Huy, đến cả Lý Thạc Mẫn đang mặt ủ mày chau cũng không rời nổi mắt. Văn Tuấn Huy vừa dứt lời mời mọi người ăn tự nhiên là cả đám bắt đầu nôn nóng động đũa. Lúc này Lý Thạc Mẫn cũng không còn tâm trí để ý đến hình tượng, cặp mắt đen láy nhìn không chớp vào đồ ăn trên bàn, cúi đầu tập trung cho sự nghiệp ăn uống.

Trong bữa ăn mọi người cười nói rôm rả, Lý Thạc Mẫn không quen ai nên chẳng kiếm ra nổi một tí hào hứng, chỉ vùi đầu vào ăn. Từ Minh Hạo biết rõ cậu thích hải sản nên cứ tiện tay là gắp nào tôm nào cua cho cậu. Tự nhiên trước mặt lại có thêm một đĩa đồ ăn, Lý Thạc Mẫn ngấng đầu thấy là Từ Minh Hạo cũng không nói gì, vốn cậu cũng đang cố gắng giảm thiểu sự tổn tại của mình xuống thấp nhất, bây giờ có Từ Minh Hạo gắp đồ ăn hộ cậu lại càng nhàn.

"Ăn quá nhiều hải sản không tốt cho dạ dày đâu." Bên tai thình lình vang lên một giọng nói, Lý Thạc Mẫn liếc sang, bắt gặp Kim Mẫn Khuê đang nhìn cậu cười rất hiền hòa.

Lý Thạc Mẫn cảm thấy mình bây giờ như chim sợ cành cong, cậu chột dạ quan sát chung quanh, phát hiện mọi người đang mải ăn cơm nói chuyện phiếm, chẳng ai rảnh để chú ý tới cậu bên này. Vì thế Lý Thạc Mẫn gắp một miếng thịt tôm hùm thật lớn, cố ý nhai nhồm nhoàm, khiêu khích lườm người bên cạnh: "Liên quan chó gì đến cậu”, nói xong lại quay đầu tiếp tục ăn, không thèm để ý tới tên kia nữa.

Kim Mẫn Khuê nhìn chằm chầm vào bờ môi đang nhai đổ ăn không ngừng chu lên của Lý Thạc Mẫn, ánh mắt dần dần trở nên thâm sâu hơn.

...*Còn tiếp*....