Đại Vương Tha Mạng

Chương 20: Ba Dị Năng Giả



Nếu như nói mình đang hấp thụ năng lượng của những ngôi sao, vậy thì những người khác chắc chắn không thể không phát hiện ra được, vả lại năng lượng truyền tới cũng đâu có đơn giản như thế, đến cùng là ánh sao kia có tác dụng gì không biết.

Dạng này hắn chưa từng thấy qua bao giờ, vi phạm định luật hắn học trong trường rồi.

Đơn độc tu luyện có một khuyết điểm rất lớn đó chính là không có ai để thảo luận, cũng không có người hướng dẫn, tất cả đều phải dựa vào bản thân mình.

Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, không bị người khác phát hiện chẳng phải rất tốt sao, mặc dù hiện tại chuyện về dị năng giả đã được đưa ra ánh sáng, nhưng làm sao chắc chắn được những người áo đen kia có tiếp tục bắt người nữa hay không.

Khi Lữ Thụ vào đến phòng học, hắn chưa bao giờ cảm thấy những người bạn của mình lại thân thiết đến như vậy.

Chuyện đầu tiên sau khi tựu trường ở trường ngoại ngữ Lạc Thành chính là thi sát hạch, học sinh được nghỉ ngơi và chơi tết nửa tháng, tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, tuy nhiên lúc bọn họ nhìn kết quả thi sát hạch thì nội tâm liền lạnh đi vài phần.

Vốn Lữ Thụ học rất tốt nên hắn cũng không quá quan tâm đến vấn đề thi cử cho lắm.

Đây giống như ông trời đền bù tổn thất cho hắn vậy, tuy từ nhỏ đến lớn cơ thể hắn yếu kém nhưng não bộ lại cực kỳ phát triển.

Môn thi đầu tiên chính là Ngữ Văn, khi phân nửa thời gian trôi qua thì không hiểu vì sao bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, hình như có một bạn học nào đó đang gào thét thảm thiết:

- Thầy dựa vào cái gì nói tôi gian lận.

Mà thanh âm còn rất lớn nữa chứ, khiến cho toàn bộ phòng học ở lầu này đều nghe thấy.

Khu phòng học này có tổng cộng bảy tầng, lớp 11 ở tầng bốn và năm, lớp 12 ở tầng sáu và bảy. Lớp Lữ Thụ học là tầng năm, lúc trước mỗi lần bò cầu thang leo lên hắn đều thở hồng hộc như trâu, nhưng sau khi ăn Tẩy Tủy Quả, sức lực bản thân dường như tốt hơn trước rất nhiều, leo đến nơi mà mặt vẫn không đổi sắc chút nào.

Mới chỉ thắp sáng hai ngôi sao mà khí lực của hắn đã gấp hai lần người bình thường rồi, tuy rằng cơ thể bên ngoài nhìn vẫn gầy teo nhưng sức lực lại lớn vô cùng.

Trở về hiện tại, nơi phát qua tiếng ồn ào chính là lầu năm này làm Lữ Thụ thầm nghĩ không biết là bạn học lớp nào mà hổ báo như thế...

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là âm thanh vật gỗ võ vụn, giống như có đồ vật từ trên cao rớt xuống bị vỡ thành từng mảnh vậy.

Bên ngoài hành lang bắt đầu xôn xao lên, chủ nhiệm lớp của Lữ Thụ liền vội vàng chạy ra ngoài xem tình hình, căn bản không còn tâm tình nào để coi thi nữa.

Vừa ngó ra cửa, sắc mặt Thạch Thanh Nham đại biến, sau đó cấp tốc chạy thật nhanh đến một hướng khác ngoài hành lang.

Lúc này lớp 3 khối 11 của Lữ Thụ cũng sôi trào, rốt cục thì bên ngoài đã xảy ra chuyện gì khiến ngay cả chủ nhiệm Đầu đá của bọn họ cũng có sắc mặt như thế.

Chợt nghe bên ngoài hành lang truyền đến tiếng Thạch Thanh Nham hô to:

- Dừng tay, em dám đánh giáo viên ư!

Toàn bộ học sinh trong lớp đều xôn xao, mọi người đưa mắt nhìn nhau, thậm chí cả Lữ Thụ cũng phải ngây người, vị đại ca nào mà hổ báo quá vậy, ngay ngày tựu trường đầu tiên đã cả gan đánh giáo viên.

Bị bắt gian lận cũng không phải việc lớn gì, dù sao kiểm tra đầu năm chỉ là kiểm tra nhỏ mà thôi, nhà trường cũng không quá khắt khe với việc này.

Nhưng nếu đánh giáo viên vậy thì lại là chuyện khác.

Trong lớp có bạn học ngồi cạnh cửa sổ hóng chuyện nói:

- Vãi thật, mọi người ra xem thử đi, đừng làm bài nữa, lớp khác người ta đều ra hóng hết cả rồi!

Lúc này đây không ai là không chạy ra ngoài xem rốt cục đã xảy ra chuyện gì, ngay cả Lữ Thụ cũng không ngoại lệ.

Hiện tại trên hành lang đang đứng đầy người, lớp 3 khối 11 tới chậm đành phải hỏi lớp khác có chuyện gì xảy ra, kết quả một bạn nam sinh có vẻ mặt mặt phức tạp quay đầu ra nói:

- Lớp 7 khối 11 có một đứa thức tỉnh dị năng, chỉ một tay nó đã có thể nhấc bục giảng lên, lúc bị bắt gian lận, nó liền quăng cái bục giảng xuống sân luôn...

Thức tỉnh!

Hai chữ này quá mức rung động, vậy mà bên cạnh mình thật sự có người đã thức tỉnh.

Trò đùa dần trở thành sự thật, mà người thức tỉnh còn là bạn cùng trường với mình nữa.

Có người lập tức nhớ tới Quỹ Ngân Sách, nhanh mồm nhanh miệng nói ra:

- Đây hẳn là dị năng giả loại lực lượng, cái bục giảng kia tớ dùng cả hai tay cũng không đẩy nổi!

- Đúng vậy, lớp bảy tớ có quen một đứa, nó nói tên kia chỉ dùng một tay là nâng được bục giảng lên, tuy có chút cố sức nhưng cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, tên kia chắc đã thức tỉnh dị năng rồi!

Lữ Thụ trầm tư, không phải là bối cảnh tên kia lớn đến mức có thể đánh cả giáo viên, mà là năng lực thức tỉnh nên tâm lý nhất thời chưa thể cân bằng. Có lẽ lúc trước bạn học nọ có oán niệm với giáo viên, hiện tại bản thân trở nên lợi hại hơn, biến thành dị năng giả trong truyền thuyết cho nên tâm tính nhất thời bộc phát.

Chắc là bạn học kia trong phút chốc tưởng mình đã biến thành siêu nhân rồi, chậc chậc, tại tên kia chưa nhìn thấy một màn Lương Triệt bị bắt hôi, lúc đó khẳng định nó không còn có ý nghĩ đánh giáo viên thoải mái thế này.

Tâm tình anh bạn này chắc chắn giống như mấy tên nhà giàu mới nổi trong một đêm, nhận được một khoản tài sản kếch xù.

Lữ Thụ bỗng nhiên phát hiện ra mình không thể cảm nhận được ba động từ năng lượng của dị năng giả loại sức mạnh, chỉ sợ năng lượng của họ đã tập trung đề cao tố chất thân thể hết rồi.

Bỗng nhiên, Lữ Thụ cảm thấy dị năng giả loại sức mạnh này sau khi thức tỉnh thì tương lai đều trở thành phế vật hết.

Trừ phi xuất hiện một hai dị loại, nếu không chỉ dựa vào lực lượng cơ thể làm sao có thể trở thành đối thủ của dị năng giả loại hình nguyên tố được.

Lữ Thụ nhanh chóng chen vào đám đông, nháo sự hôm nay chắc chắn sẽ rất lớn, Lữ Thụ muốn tận mắt nhìn thử dị năng giả loại hình lực lượng có bộ dáng như thế nào.

Giờ này phút này, ánh nắng mặt trời vẫn đang liên tục hội tụ vào người hắn, trở thành chất dinh dưỡng cho ngọn lửa trong lồng ngực.

Hắn muốn nhìn xem dị năng giả khác có thể nhìn ra năng lượng ba động ở trên người mình không.

Hiện tại lực lượng của Lữ Thụ gấp đôi người bình thường rồi, hắn muốn chen lên trước là việc rất dễ dàng.

Xô xô đẩy đẩy, phía trước liền có người nổi giận, quay đầu căm tức nhìn Lữ Thụ chửi:

- Chen chen cái đéo gì thế!

Lữ Thụ hơi bất ngờ:

- Chen lên trước thôi mà?

Lần này đến lượt bạn học kia ngây người, đám người xung quanh cảm thấy buồn cười cực kỳ.

Lữ Thụ mặc kệ hết, hiện tại hắn chỉ muốn tiến về phía trước, còn người bạn học trước mặt này đúng là bị hắn làm tức giận không nhẹ, cho nên mới đưa tay muốn đẩy hắn một cái.

Nhưng mà ngay khi cậu ta vừa giơ tay thì đã bị Lữ Thụ đặt tay lên lồng ngực, sau đó một cỗ lực lượng không tưởng từ cánh tay mảnh khảnh truyền đến đẩy ngã đối phương.

Cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Thanh: +70.

Trương Thanh không ngờ khí lực Lữ Thụ lại lớn đến thế, cậu ta không có một chút sức phản kháng nào, tốc độ lại còn rất nhanh, trong tình huống không kịp phản ứng đành té một cái huỵch xuống đất.

Tuy khí lực của Lữ Thụ lớn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi tiếp thu của người bình thường, cho nên sau khi ngã Trương Thanh cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Lúc cậu ta đứng lên được, muốn tìm Lữ Thụ để tính sổ thì thân ảnh của hắn đã biến mất trong đám người rồi. Lữ Thụ có thể chen qua, nhưng cậu ta thì không.

Vào lúc ấy Lữ Thụ lại đột nhiên cảm nhận được sự di chuyển của năng lượng, khi hắn nhìn xung quanh thì phát hiện, bên cạnh có một bạn nữ học lớp kế bên làm cho mình có phản ứng.

Trong trường học tính cả bản thân, đã có đến ba dị năng giả!

.