Đại Vương Tha Mạng

Chương 13: Nhóm Chat



Trong lớp bỗng nhiên có người nhắn một câu:

- Mùng tám là phải đi học lại, vì sao mấy đứa nhỏ cấp hai lại được nghỉ tới tận mười lăm cơ chứ.

- Cậu đừng có nằm mơ nữa, bây giờ chúng ta đã là học sinh lớp mười một, Thạch Đầu vẫn đang tìm cơ hội bắt lỗi phạt chúng ta kia kìa.

Một cậu học sinh khác nhắn vài hình mặt cười rồi trêu chọc anh bạn vừa than thở kia. Chủ nhiệm lớp bọn họ vốn dĩ có tên gọi là Thạch Thanh Nham, thế nhưng lại bị học sinh của mình đặt cho một cái biệt danh vô cùng phù hợp với tính cách của ông - Thạch Đầu, nguyên nhân của chuyện này là do Thạch Thanh Nham có tính cách cực kỳ khó khăn, bảo thủ, cộng với việc ông ta thường đeo một cái kính cận màu đen khiến cho người đối diện cảm thấy xa cách khó gần.

- Sắp đi học lại rồi, mỗi ngày đều phải làm bài tập, hết bài tập thì ôn thi, không biết khi nào mới kết thúc kiếp sống gian khổ này nữa!

- Cậu nói không sai, anh của tớ đang học đại học, anh ấy sống cực kỳ thoải mái, muốn đi học hay không đều được cả, cái gì mà bài tập bài thi đối với ảnh chỉ như mây trôi thôi!

- Cha tớ nói chỉ cần tớ đủ điểm đậu vào đại học chính quy, ông sẽ thưởng cho tới hai vạn tệ đó!

- Con mẹ nó, đúng là thổ hào có khác, bây giờ cậu cố gắng học cho giỏi vào, sau này anh em bọn mình có thể chạy theo cậu ăn no uống say rồi!

Cậu trai kia thỏa mãn cười trộm vài tiếng sau màn hình, tiếp tục nói:

- Tớ chỉ mong những tháng ngày mệt mỏi sắp tới sẽ mau chóng kết thúc thôi!

Nãy giờ Lữ Thụ ngồi một chỗ nhìn bọn họ nói chuyện phiếm, nghĩ nghĩ một hồi rồi nhắn:

- Các cậu không muốn mệt mỏi cũng có cách mà, biến thành con chó đi, ngoại trừ giữ nhà ra thì đâu cần làm gì nữa…

Bởi vì hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ Tết nên mọi người đặc biệt nói chuyện vô cùng náo nhiệt, cả đám học sinh cấp ba chẳng có việc gì làm, cho dù cầm điện thoại hoặc máy tính chơi game suốt cũng sẽ không bị phụ huynh phàn nàn như khi còn trong năm học.

Mà bọn họ cũng là học sinh lớp mười một rồi, chẳng còn mấy người hứng thú với việc ra ngoài chơi đốt pháo.

Ngay khi Lữ Thụ vừa nhắn xong một câu như thế, cả phòng chat xuất hiện một vài phút im lặng ngắn ngủi.

Cả lớp không nhịn được mà cảm thấy đau đầu nhức trứng, cái con mẹ nó thằng này, đâu cần phải thành thật đến thế.

Mỗi ngày bọn họ học hành mệt mỏi như vậy, chỉ than thở một chút mà hắn nói bọn họ muốn làm chó sao?

Cảm xúc tiêu cực đến từ Trần Bác Khanh: +51.

Cảm xúc tiêu cực đến từ Chu Phương: +82.

Cảm xúc tiêu cực đến từ…

Lớp của Lữ Thụ có tổng cộng hơn sáu mươi người, chỉ trong thoáng chốc đã giúp hắn thu được tới 1900 điểm!

Sau đó Lữ Thụ bắt đầu nghĩ xem bản thân nên sử dụng 2192 điểm số giá trị tiêu cực này ra sao, hắn nên mua một Tinh Thần quả rồi dùng số điểm còn lại để rút thưởng hay vẫn nên mua hai Tinh Thần quả nhỉ.

Dù sao thì hiện giờ Lữ Thụ vẫn chưa biết hướng đi nào là tốt nhất cho bản thân, hắn không biết rút thưởng thì sẽ lấy được món đồ gì, càng không hiểu rõ về hiệu quả cũng như tác dụng của Tinh Thần quả ra sao.

Hắn nên chọn phương pháp nào đây?

Tuy nhiên Lữ Thụ lại phát hiện ra một hướng đi vô cùng thích hợp với mình, đó chính là làm càng nhiều người khó chịu hắn sẽ nhận được càng nhiều điểm số hơn. Khác với việc một lần hắn chọc tức một người, như thế phải tích lũy lâu và tốn nhiều thời gian vô cùng…

Tất nhiên đi kèm với nó là rất khó có được cơ hội như thế, Lữ Thụ cảm thấy hắn cần phải suy nghĩ một chút về chuyện này mới được.

Trước mắt Tinh Thần quả hẳn là một trong các loại nguyên liệu dùng cho việc tu luyện, tuy Lữ Thụ không biết trong tương lai thế giới sẽ thay đổi thành bộ dáng gì, nhưng tài nguyên tu luyện thì không ai ngại nhiều.

Hắn đã từng đọc qua vài bộ tiểu thuyết tu chân, những tài vật này không phải là thứ dễ dàng tìm thấy, bình thường một khi có tin tức về nó, mọi người đều phải tranh giành đổ máu mới đoạt được.

Chuyện mình không muốn thì cũng đừng nên làm với người khác, hắn hoàn toàn chẳng có ý định sẽ cướp hạt dẻ trong lò lửa không phải của mình làm gì.

Lữ Thụ nghĩ nghĩ một hồi thì cảm thấy vô cùng đắc ý, hắn không cần phải đi làm mấy chuyện thất đức kia vì bản thân hắn đã có sẵn tài nguyên rồi.

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Lữ Thụ cảm thấy quá trình tu luyện của mình cũng khá an nhàn đấy. Hắn không quan tâm việc bản thân nói chuyện làm tức chết vô số người, hắn chỉ cần bản thân có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Ngư cùng chính hắn thôi.

Ngồi một hồi Lữ Thụ không nhịn được mà nhớ lại vài chuyện trước kia, kỳ thật việc không có gia đình nào nguyện ý thu dưỡng hắn đều có nguyên nhân hết.

Lúc đó, khi còn ở Viện mồ côi, phần lớn thời gian Lữ Thụ cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, ngoại trừ việc thỉnh thoảng hắn sẽ nói ra vài câu thần kinh làm người khác ức chế thì cũng không có gì quá đáng cả…

Thời điểm trước khi Lữ Thụ chuyển trường, bởi vì mười sáu tuổi hắn đã rời khỏi Viện mồ côi cho nên khi vào lớp mười một thì phải vào lúc giữa năm, mà lại còn bận bịu việc kiếm tiền nuôi sống bản thân càng khiến hắn cùng các bạn trong lớp không cách nào thân thiết.

Thật ra thì lúc đầu có hoạt động tụ họp gì đó bọn họ vẫn rủ hắn đi chung, nhưng hắn lại không có thời gian cũng không đủ tài chính mà tham gia, dần dần mọi người tự hiểu mà không gọi hắn nữa.

Thời gian từ từ trôi qua làm cho Lữ Thụ trở thành một nhân vật râu ria không ai nhớ tới, tuy nhiên việc học của hắn vẫn rất ổn định, thành tích vô cùng tốt, chưa bao giờ không hoàn thành bài tập nhà.

Đây là bởi vì Lữ Thụ tự hiểu rõ tình huống hiện giờ của mình, mặc dù rất khó khăn để duy trì sinh hoạt cùng học phí, nhưng hắn chưa từng muốn nghỉ học. Bởi vì hắn biết, nếu làm như vậy thì tương lai của mình chẳng thể đi đến đâu được.

Lữ Thụ vô cùng hâm mộ các bạn học không cần vì sinh kế mà bôn ba cực nhọc, càng hâm mộ bọn họ có gia đình đầm ấm hòa thuận, hâm mộ họ có thể tự do thoải mái đi chơi không cần lo nghĩ bất cứ thứ gì.

Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ tưởng tượng ra viễn cảnh khi hắn có gia đình, cha mẹ mình sẽ có bộ dáng ra sao, tự nhủ rằng cha mẹ của hắn bất đắc dĩ cho nên mới bỏ hắn lại trước cổng Cô Nhi Viện.

Thế nhưng có những việc, một khi nghĩ tới chỉ càng cho hắn thấy rõ hiện thực cô độc của mình mà thôi.

Lữ Thụ đã luôn mong cả đời này sẽ tiếp tục như vậy, học tập thật tốt rồi đợi đến lúc Tiểu Ngư mười sáu tuổi sẽ về Viện giúp con bé xử lý một ít thủ tục, cho em ấy đi học, chăm sóc em ấy.

Tương lai xa hơn nữa hắn sẽ kiếm được việc làm, đi công tác, thậm chí là kết hôn và sinh con, cứ tiếp tục như thế cũng không có gì không tốt cả.

Chỉ là mọi chuyện đã thay đổi trong vòng một đêm.

Lữ Tiểu Ngư sau khi xem hết tiết mục Liên hoan mừng xuân phát lại trên TV thì chuyển qua đài truyền hình Lạc Thành, vô tình nghe được tin tức về vụ hỏa hoạn

đêm hôm qua. Phát thanh viên thông báo rằng vẫn chưa tìm được nguyên nhân chính gây nên tai nạn, tiếp đến nói tới số lượng thương vong bao gồm bốn người, cuối cùng là hiện trường vào buổi sáng phóng viên đang phỏng vấn quần chúng xung quanh, hỏi mọi người chuyện này có ảnh hưởng đến tâm tình đón Tết của họ hay không, rồi nào là mọi người có ý kiến gì về trung tâm thương mại này.

Lữ Thụ thỉnh thoảng hướng mắt nhìn lên TV vài cái, không hiểu sao đột nhiên phát hiện ra một thân ảnh vô cùng quen mắt, đó rõ ràng là người thanh niên trẻ

tuổi mà hắn và Tiểu Ngư đã gặp bên ngoài hậu trường rạp xiếc, hình như gọi là Tri Vi thì phải!

Không biết vì lý do gì mà ấn tượng của Lữ Thụ đối với người thanh niên này rất sâu, có lẽ do chuyện xảy ra ngày hôm đó quá mức đặc biệt mới làm cho hắn nhớ rõ về Tri Vi như vậy. Hoặc cũng có thể do chính bản thân Tri Vi có chút khác người để hắn dễ dàng nhận ra anh ta trong đám người kia.

Nhìn nhìn một hồi Lữ Thụ không tự chủ mà nghĩ trong đầu, chẳng lẽ tên này cũng là người có dị năng, nếu không thì vì sao chuyện gì xảy ra cũng đều có mặt Tri Vi ở đấy nhỉ.

Có thể thấy được chiều hôm qua anh ta đi đến hậu trường rạp xiếc chắc chắn là có mục đích rồi.

Những chuyện này chỉ là Lữ Thụ suy đoán, hắn cũng không nắm chắc được mấy phần. Tóm lại là về sau nếu gặp lại con hàng này hắn nhất định phải cẩn thận một chút, nguyên nhân là cho tới tận bây giờ thỉnh thoảng Lữ Thụ vẫn nhận được thông báo cộng một điểm cảm xúc tiêu cực đến từ Tri Vi kia.

Điều này chứng minh anh ta phải hẹp hòi đến mức nào mới được?

Xem tin tức một hồi, trong lòng Lữ Thụ bỗng nhiên có chút cảm giác như vừa đạt được một thành tựu nho nhỏ. Vào lúc những người khác còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra mà hắn lại biết hết phần lớn sự thật rồi.

Lữ Thụ không nhịn được mà vui vẻ hơn một chút.

Còn bên kia, thời điểm các bạn học vẫn đang thảo luận tới những chuyện này, cười đùa xem ai là người có thể thức tỉnh dị năng đầu tiên, thì hắn đã bước một chân vào thế giới đó rồi.

Trông thấy Lữ Thụ ngồi cười ngớ ngẩn, Lữ Tiểu Ngư bèn lườm hắn ta một cái:

- Người ta có chào đón anh đâu, anh vui vẻ như thế làm cái gì.

- Em lo ăn khoai tây chiên đi…

Sau khi vui sướng qua đi, hiện tại Lữ Thụ đang nghĩ cách làm sao thu hoạch được càng nhiều giá trị cảm xúc tiêu cực càng tốt. Đầu tiên hắn cần phải tìm được một phương thức thích hợp trước, tiếp theo là nhặt Phiêu lưu bình, rồi thỉnh thoảng quan sát tình hình phòng chat của lớp học…

Chờ sau khi Lữ Tiểu Ngư về phòng ngủ, Lữ Thụ nằm trên giường lẳng lặng mở cửa hàng của hệ thống ra, không chút do dự mua cho mình một khỏa Tinh Thần quả.

.