Đại Việt Chúa Tể

Chương 211: Cải biến kế hoạch: Truy sát!



Tên đầu lĩnh kia lúc này giận đến mức cả khuôn mắt của hắn càng tím tái cả lên, hắn nhanh chóng cảm nhận được một bầu không khí âm u đang bao phủ khắp cả mảnh chiến trường này, ý thức được thế cục không ổn, hắn liền vội vàng hô to,

“Tên súc vật kia, con mẹ nó ngươi đừng có mà ngậm máu phun người! Những chiến sĩ ở đây đêu là anh em vào sinh ra tử trên khắp chiến trường của ta, làm sao ta lại không để ý sự sống chết của bọn hắn?

Mọi người đừng quan tâm đến cái gian kế hèn hạ dơ bẩn kia của hắn! Tất cả mọi người nhanh xông lên tấn công, bọn hắn chắc chắn là sợ sắp chống đỡ không nổi sức mạnh của chúng ta mới giở cái trò dơ bẩn này ra! Hắn chính là muốn châm ngòi ly gián chúng ta!”

Sau một hơi dài điên cuồng hô vang, tên đầu lĩnh kia có chút một hơi thở ra! Nhưng ngay tại thời điểm hắn tưởng chừng như có thể cứu vãn được thế cục, ổn định lại sĩ khí phe mình, thì tại trên chòi canh gác phía xa kia, âm thanh của Trần Giang lại một lần nữa vang lên,

“Tên kia, ngươi còn là con người không? Mặt mũi của ngươi bị chó tha đi rồi hay sao vậy? Sao không soi mặt của ngươi vào nước tiểu xem mặt của ngươi có giống chó hay không?

Còn mở miệng ra là anh em vào chung ra tử? Nói lời này ra ngươi không cảm thấy đỏ mặt hay sao? Ta làm sao lại chỉ nhìn thấy những binh lính vì ngươi vào sinh ra tử, trong khi ngươi vẫn là một tên sợ chết trốn ở đằng sau?

Ngươi dự định là nếu tình thế không ổn liền lập tức quay đầu bỏ chạy? mặc kệ sau lưng mình những chiến sĩ, mà ngươi cứ mở miệng ra là anh em vào sinh ra tử cùng với ngươi?

Còn cái kia nữa đâu, lại mang theo cả một đội hình chuyên môn bảo vệ sự an toàn của ngươi. Có màng hay không màng sự sống chết của tất cả bọn hắn, ngươi không rõ ràng hay sao? Ngươi cho là tất cả mọi người có mặt ở đây đều là kẻ ngu ngốc nên mới không nhận ra được?”

Lời nói này của Trần Giang không ngờ lại như một cái kim vô hình đâm vào trái ti của tất cả mọi người. Sau khi nói xong, Trần Giang liền phất tay ra hiệu, ngay lập tức, tất cả chiến sĩ ném lao cùng xạ thủ đều dừng hẳn lại thế tấn công của mình. Hành động này của Trần Giang lại chẳng khác gì một kích trí mạng dành cho tên đầu lĩnh kia!

Đang lúc chiến ưu thế trên chiến trường, ấy vậy mà tất cả quân thủ thành đều chủ động dừng tay lại. Điều này lại vô hình như là một lời tuyên bố đanh thép đến với tất cả những binh sĩ đang ở phía dưới rằng; Bọn hắn nói được là làm được! — QUẢNG CÁO —

Đột nhiên không có mưa tên cùng những cây lao phủ xuống trên đầu, những tên chiến sĩ nãy giờ đang còn liều mạng đẩy xe công thành tiến về phía trước hiện lên những vẻ mặt kinh ngạc.

Bọn hắn đều chưa bao giờ gặp qua tình huống nào như thế này trước đây, đây vẫn là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải. Không ít người theo bản năng ngừng lại bước chân của mình. Vẫn còn có một bộ phận người khác thì vẫn tiếp tục di chuyển tới hai bước, nhưng khi nhìn về phía sau, tất cả các chiến hữu của bọn hắn đều đứng yên, nên bọn hắn cũng ngừng lại theo.



Cả một mãnh chiến trường liên miên chiến hỏa nãy giờ, trong phút chốc trở nên yên tĩnh đến lạ thường!

Còn chưa ý thức được chính mình đã bị những lời nói kia của Trần Giang đưa lên thớt, tên đầu lĩnh kia vừa nhìn thấy đối phương bất ngờ chủ động dừng tấn công, trên mặt hắn nhất thời lộ ra một vẻ mặt mừng như điên, hắn nhanh chóng liên thanh hô to,

“Nhanh! Nhanh đẩy xe công thành đi lên phía trước! Tất cả đẩy mạnh lên cho ta! Ta muốn…”

Nhưng lời nói vừa chạy ra khỏi miệng của tên đầu lĩnh kia chưa đến một nữa, hắn lúc này tựa như đã phát diện ta được cục diện đã biến hóa, thanh âm của hắn cũng phút chốc im bặt mà dừng hẳn.

Vẫn còn treo trên bộ mặt của mình một vẻ mặt mừng như điên, phút chốc dần dần biến đến cứng ngắc. Bởi vì hắn phát hiện ra, giờ khắc này, những binh lính dưới trướng của hắn, lại hoàn toàn không có ai nghe lời hắn nói, mà tất cả ánh mắt của bọn hắn đều tập trung lên thân ảnh người đang đứng tại chòi canh phía trên kia.

Đầu đội mũ giáp Hắc Hổ, người mặc chiến giáp Kim Ngưu, tắm rửa dưới ánh mặt trời chiếu rọi, Trần Giang càng lộ ra một vẻ phá lệ vĩ ngạn, “Các huynh đệ! Để vũ khí của các ngươi xuống, từ nay trở về sau, các ngươi chính là huynh đệ của Trần Giang ta! Ta từ trước đến nay, nói được thì làm được, không như tên nhóc bên phía các ngươi!”

Trong lúc tâm lý của tất cả các binh sĩ ở phía ngoài thành đã vô cùng lay động khi nhìn thấy quân đội thủ thành ngừng lại không tiếp tục tấn công, mà ngay tại thời khắc này, lời nói kia của Trần Giang lại như một nhát dao sắc bén cắt đứt một tia phòng ngự sau cùng trong trái tim của tất cả các chiến sĩ! — QUẢNG CÁO —

Tất cả mọi người đều không chú ý đến việc ai là người từ bỏ vũ khí, lúc đó, bọn họ chỉ nge thấy tiếng “Loảng xoảng” vang lên, trong đó có một tên binh sĩ mang theo khiên chắn lớn ném thẳng trên mặt đất.

Cử động tuy nhỏ này lại trực tiếp mang đến một chuỗi phản ứng dây chuyền. Trong nháy mắt, đội hình khiên chắn trực tiếp ném đầy trên mặt đất những trang bị mà bọn hắn đang khoác trên người. Bọn họ hiển nhiên là từ bỏ chống cứ, tiếp nhận lời chiêu hàng của Trần Giang.

Đối mặt với tình huống này, tên đầu lĩnh kia kém chút bị tức giận mà phun ra một ngụm máu tươi, “Các ngươi…”

Nộ khí xông thẳng lên não, nhưng tại thời khắc sống còn này, tên đầu lĩnh kia thế mà vừa chưa thốt ra hết lời liền phải nuốt cục tức trở về. Hắn cố kiềm chế bản thân để không ra lệnh cho binh sĩ xạ thủ bắn chết những tên phản đồ kia! Hắn cắn răng hạ lệnh rút quân.



Đám binh sĩ khiên chắn tất nhiên là không thể cùng theo hắn quay trở về, mà phía sau, các binh sĩ xạ thủ cùng trường kích binh đều hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn lựa chọn theo tên đầu lĩnh kia trở về.

Nói tóm lại, bọn hắn cũng không phải là kẻ xông lên phía trước chịu chết. Cho dù cảm xúc trong lòng của bọn hắn vẫn còn nằm ở đó, tâm tình cũng có chút biến hóa vi diệu, nhưng trong lúc nhất thời, bọn hắn cũng khó có thể đưa ra được quyết tâm làm phản.

Nhìn tên đầu lĩnh cùng đám tàn binh rời đi, Trần Giang mới yên tâm thở phào. Trận chiến này diễn ra so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn thuận lợi hơn rất nhiều lần.

Trong trận chiến này, cũng không thể không kể đến “công lao” của tên đầu lĩnh ngu ngốc kia đã làm. Nếu như không nhờ có hắn lựa chọn phương án đem những binh lính dưới trướng của mình làm bia đỡ đạn, chỉ sợ Trần Giang cũng không dễ dàng gì để có thể chiêu hàng được binh lính của tên kia.

Đây chính là những con người, ai nấy đều có máu thịt, có tư duy và suy nghĩ riêng, thế mà tên ngu kia lại cọi bọn họ như những con pháo hôi để sử dụng. Bọn họ chẳng lẽ ngu ngốc đến mức không nhận ra được điều này, chỉ có thằng ngu mới tiếp tục đi theo tên kia! — QUẢNG CÁO —

Cục diện bây giờ đã cấp tốc chuyển biến, nghiêng hẳn về một bên. Cũng không kịp suy nghĩ nhiều, Trần Giang phất tay ra lệnh, “Trần Hà, ngươi phân phó cho một nữa binh lực ở lại trấn giữ Châu Nhai thành, một nữa con lại nhanh chóng tập hợp, theo ta ra khỏi thành truy sát! Chuyến này, ta muốn giết chết tên đầu lĩnh kia!”

Hành động dùng binh lính dưới trướng làm bia đỡ đạn của tên đầu lĩnh kia, Trần Hà hiển nhiên là vô cùng ghét bỏ, đối với với mệnh lệnh của Trần Giang, hắn đương nhiên cũng không có ý kiến gì, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái,

“Tướng quân, mạt tướng có điều không hiểu, không phải nói là không giết sao?”

“Đúng là chúng ta vốn có ý định không giết, bất quá, hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi cái gì mới gọi là kế hoạch không đuổi kịp biến hóa!”, thực chất theo kế hoạch ban đầu, Trần Giang cũng không có ý định lấy đầu của tên đầu lĩnh kia. Nhưng nguyên nhân chủ yếu là cái tên đầu lĩnh kia bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn rất tốt, lần này hắn đã có kinh nghiệm, e rằng lần sau muốn giết chết hắn lại càng khó khăn hơn gấp nhiều lần.

Nhưng nào ai có thể nghĩ đến được, cái tên thủ lĩnh kia thế mà chơi ngu đưa quân mình lên làm tốt thí, đây chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình hay sao? Bây giờ lòng quân đã mất, không tấn công diệt hắn thì còn đợi đến lúc nào nữa?

Nếu lần này để cho tên kia bình yên rời đi, đến lúc đó muốn giết được tên kia, e rằng phải hao tốn không biết bao nhiêu kế hoạch. Mà Trần Giang lại không thích ngồi vắt óc suy nghĩ kế hoạch một chút nào! Hắn nãy giờ cũng đã nhận nhịn lắm rồi, nếu không cắt được đầu tên kia thì làm sau hả được cơn giận ở trong lòng hắn?

Mặt khác, đối với một kẻ không tiếc tính mạng binh sĩ của mình như thế này, chắc chắn cũng chính là một tên vô cùng nham hiểm không hơn không kém. Suy nghĩ như vậy, Trần Giang càng kiên định hơn với quyết định trừ khử tên kia để giảm mối họa không đáng có về sau!