Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 50



Lục Văn Tây rất bội phục Thẩm Thành, ngồi trên cái thùng trong kho hàng bỏ hoang mà cũng có dáng ngồi ưu nhã như vậy. Thật là gánh nặng thần tượng 800 tấn mới có thể làm tốt như này.

Thẩm Thành cầm điện thoại đang xem tập mới nhất 《Thần tượng quốc dân 》.

Đến đoạn anh em An gia đuổi theo Tô Cẩm Lê đến góc, Tô Cẩm Lê nói sau khi tìm được anh trai rồi sẽ thu thập bọn họ, không nhịn được “Chậc” một tiếng.

Anh càng ngày càng thấy anh em An gia cực kì chướng mắt.

Lục Văn Tây đứng trên đống phế tích, nhìn Thẩm Thành đang ưu nhã xem, lại nhìn Chu Văn Uyên bị khóa hồn liên trói chặt đau đớn lăn lộn trên mặt đất gầm gừ, liền cảm thấy…… phong cách hai bên không đúng lắm.

Lại quay đầu, thấy Hứa Trần đang chỉnh lại tua quạt của mình, cũng mặc kệ bên này làm gì.

Lục Văn Tây hít sâu, hỏi Thẩm Thành: “Này xử lý như thế nào?”

Thẩm Thành hơi nhíu mày, suỵt một cái với Lục Văn Tây, đừng làm phiền anh xem video em trai.

Lục Văn Tây cũng không nóng nảy, nhảy lên thùng xăng, ngồi xổm sau Thẩm Thành xem ké.

Chờ đến đoạn Tô Cẩm Lê nhảy tranh bài hát, Lục Văn Tây liền “Yô” một tiếng.

Thẩm Thành xem xong trực tiếp tắt video, gọi điện thoại cho tổ tiết mục tìm Tô Cẩm Lê.

Tổ tiết mục chắc là cảm thấy khó xử, nhưng vẫn đáp ứng, dù sao bây giờ chuyện của Tô Cẩm Lê không ai dám chậm trễ. Đợi chắc ba phút thì Tô Cẩm Lê tới đây.

“Alo?” Tô Cẩm Lê hưng phấn nhận điện thoại.

“Là anh.” Thẩm Thành cầm điện thoại nghiêm túc nói.

“Ừm ừm, em biết, em nhớ anh!” Tô Cẩm Lê biết không thể bại lộ thân phận, cho nên nói chuyện rất cẩn thận, cực kì nhỏ giọng.

“Mới vừa tách ra vài ngày.”

“Mới vừa tách ra hai phút đã nhớ anh! Hôm nay càng nhớ.”

Thẩm Thành vốn đang nhíu mày, bây giờ vẻ mặt tốt hơn rồi, nói với Tô Cẩm Lê: “Đoạn em nhảy tranh bài hát anh không thích, sau này không được nhảy kiểu đó nữa.”

“Ồ…… vậy không nhảy.”

“Còn có, sau này không được chơi cùng An Tử Hàm.”

“Tại sao chứ?”

“Em bị cậu ta dạy hư, em không phát hiện sao?”

“Sẽ không, Tử Hàm khá tốt.”

“Tốt cái gì mà tốt, mới nhỏ đã hút thuốc uống rượu đánh bài, còn lạm giao bạn gái, không có chút tự ái. Ở cạnh cậu ta học được gì tốt?”

“Em cũng 18 tuổi, cậu ấy là bạn em…… anh như vậy em sẽ khó xử.”

Thẩm Thành lại khó chịu một lúc vẫn thỏa hiệp, cảm thấy mình quản hơi quá rồi.

Anh vẫn theo bản năng coi Tô Cẩm Lê thành một con cá nhỏ gì cũng không hiểu, vì thế bổ sung: “Tóm lại, ở trại huấn luyện không được học mấy thứ xấu, kiểu nhảy đó đừng nhảy nữa, không là anh bắt em ra khỏi đó.”

“Vâng.” Tô Cẩm Lê đáp ứng một câu, nghe được âm thanh kỳ quái, hỏi, “Bên anh có tiếng gì vậy, nghe thật khiếp quá đi.”

“Ồ, Chu Văn Uyên.”

“Hả?!”

“Cậu ta vốn đã chết, biến thành ác linh mới sống được, bọn anh đang xử lý cậu ta.” Thẩm Thành trả lời.

“Vậy! Vậy anh cẩn thận đó!” Tô Cẩm Lê lập tức nôn nóng.

“Yên tâm đi.”

“Đừng phạm pháp nhan……”

“Anh hiểu rõ.”

“Vậy…… em đây……”

“Bồi dưỡng tốt vào, anh có xem em thi đấu, cố lên.”

Tô Cẩm Lê bên kia lập tức lên tiếng: “Vâng!”

“Ừm, anh không sao.”

“Vâng! Anh tốt nhất! Thích anh nhất!”

“Ừm.”

“Em còn muốn tán gẫu với anh một chút.” Tô Cẩm Lê lại bắt đầu cầu xin, đáng thương vô cùng.

Thẩm Thành bất đắc dĩ thở dài một hơi, lại dặn dò Tô Cẩm Lê vài câu, Tô Cẩm Lê mới lưu luyến cắt đứt điện thoại.

Tắt điện thoại xong, Lục Văn Tây không nhịn được cảm thán: “Em trai cậu thật dính người mà.”

“Ừm, từ nhỏ đã thích chạy theo tôi.”

“Huynh khống?”

“Có chút, không nghiêm trọng lắm.”

“Nếu cậu đã tạm dừng, vậy xử lý việc bên này trước đi.” Lục Văn Tây chỉ chỉ Chu Văn Uyên, nói với Thẩm Thành.

“Cho nên cậu ta tự bám vào bản thân sao?” Thẩm Thành nhìn về phía Chu Văn Uyên hỏi.

Hứa Trần cuối cùng cũng hết đùa nghịch cây quạt, giải thích kỹ càng tỉ mỉ cho Thẩm Thành: “Tôi tính được dương thọ cậu ta chỉ có 16 năm, lúc 16 tuổi ngoài ý muốn mất mạng. Bởi vì chấp niệm quá sâu nên biến thành ác linh, tự bám vào bản thân, lại có thể làm thân thể sinh trưởng tự nhiên, tiếp tục tồn tại, còn có thể làm chuyện ác linh có thể làm.”

“Tế Thiên Huyết thì sao?” Thẩm Thành truy hỏi.

“Vì để ổn định linh hồn và không quá thống khổ nên đã đến Cố gia, dùng số tiền lớn mua máu của tôi để ổn định linh hồn. Biết máu của tôi có thể làm Tô Cẩm Lê hiện nguyên hình thì động tà niệm.”

Thẩm Thành nhẹ nhàng nhảy đến cạnh Chu Văn Uyên, lạnh nhạt nhìn.

Chu Văn Uyên vẫn giãy giụa bởi vì khó chịu, linh hồn vài lần thoát ly thân thể lại bị khóa hồn liên giam cầm.

“A —— Tô Cẩm Lê…… rất lợi hại nhỉ…… thế mà biết…… tận mấy lưu lượng …… tham gia tuyển tú chi nữa……” Chu Văn Uyên khó chịu không nói thành câu mà vẫn mỉa mai.

Chính xác, vài thiên vương nổi bật trong giới giải trí, có hai người đứng ở nơi này xử lý cậu ta, còn có một người vì Tô Cẩm Lê giận ném microphone. Có nhiều người che chở như vậy, tham gia tuyển tú làm gì chứ, tùy tiện nâng một chút là nổi tiếng ngay.

“Không biết hối cải?” Thẩm Thành hỏi.

“Cũng là yêu nhỉ…… nhưng yêu đan của anh…… trống rỗng, mà còn kiêu ngạo.”

Linh lực của Thẩm Thành toàn bộ dùng để trị liệu cho Tô Cẩm Lê nên hiện giờ yêu đan thiếu hụt.

Thẩm Thành lại bận rộn công tác, không có thời gian tu luyện nghỉ ngơi, sợ là phải một thời gian khá lâu mới có thể khôi phục.

Nhưng việc này cũng không tới phiên Chu Văn Uyên mỉa mai.

“Mấy cậu xử lý loại tình huống này như thế nào?” Thẩm Thành hỏi Lục Văn Tây.

“Rất khó giải quyết, tôi không muốn chọc phiền toái, cho dù tử hình tại chỗ thì đột nhiên có thêm người chết thi thể xử lý như thế nào, chúng ta có tính đó là giết người không nhỉ?” Lục Văn Tây trả lời kiểu khó xử quá mà.

“Cho nên?”

“Tôi muốn vảy cá.”

Thẩm Thành thở dài một hơi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”

Lục Văn Tây cuối cùng cũng vừa lòng, ngồi xổm trước mặt Chu Văn Uyên, nói: “Đụng tới kiểu như cậu, chúng tôi sẽ tinh lọc linh hồn. Sau đó cậu có thể kiên trì thì có thể tiếp tục sống, nhưng hoàn toàn mất trí nhớ. Nếu kiên trì không được thì chết, hơn nữa biến thành thây khô, nhìn như chết mấy năm rồi ấy.”

Chu Văn Uyên giãy giụa, nhưng hoàn toàn vô dụng.

“Thật ra thì lúc trước cậu sống đó thực sự tự tại không? Người Cố gia không nói với cậu là nghịch thiên sửa mệnh sẽ hao tổn dương thọ người thân à? Cậu sống một năm, một người trong ba mẹ cậu giảm 3 năm.”

Chu Văn Uyên cuối cùng cũng ngừng lại, khiếp sợ nhìn về phía Lục Văn Tây.

“Xem ra cũng không phải lòng dạ hoàn toàn hiểm độc này, còn để ý người khác sao, nhưng mà vô dụng, cậu sống đã nhiều năm, dương thọ của họ đã hao tổn. Cho nên cậu phải cầu nguyện sao cho sau khi bị tinh lọc có thể tồn tại đi, như vậy là có thể tiếp tục hao tổn nữa đó.”

“Giữ một hơi.” Thẩm Thành đột nhiên mở miệng.

“Tại sao?” Lục Văn Tây kỳ quái hỏi.

“Cậu ta còn chưa xin lỗi em trai tôi.”

“Chúng tôi dùng trận pháp tinh lọc xong kiên trì nhiều lắm bảy ngày đã mất trí nhớ, em trai cậu kết thúc phải tới mấy tháng sau mà?” Lục Văn Tây cảm thấy cái này có chút không ổn.

Thẩm Thành lấy điện thoại ra, mở camera quay Chu Văn Uyên: “Tôi ghi hình lại cho em ấy.”

“Đừng, bộ dáng này lại dọa đến đứa nhỏ đó.” Lục Văn Tây lập tức đè điện thoại Thẩm Thành lại.

Thẩm Thành lúc này mới bỏ qua, lui ra vài bước: “Vậy các cậu làm đi.”

Hứa Trần bắt đầu bày trận, Lục Văn Tây cũng đồng thời hỗ trợ, tinh lọc linh hồn Chu Văn Uyên.

Thẩm Thành nhìn một lúc, thấy vẻ mặt thống khổ dữ tợn của Chu Văn Uyên cuối cùng cũng vừa lòng được một ít, nói với Lục Văn Tây: “Tôi đi về trước.”

“Vẩy cá đâu?”

“Hiện tại pháp lực không đủ, khống chế thân thể không tốt, chờ tôi khôi phục.” Thẩm Thành nói xong liền vẽ một vòng tròn trong hư không rồi đi vào.

Lục Văn Tây tức giận không chịu được: “Pháp lực không đủ cậu còn thuấn di?! Cậu lại muốn quỵt nợ có phải không?”

Thẩm Thành không trả lời, trực tiếp rời đi.

Lục Văn Tây ở bên này chỉ có thể lẩm bẩm: “Không thể chọc cẩm lý, sẽ xui xẻo, sẽ xui xẻo……”

*

《Thần tượng quốc dân》 tuyên bố quy tắc vòng tiếp theo.

Lần này là bầu phiếu trên mạng, dân mạng sẽ lựa chọn những thí sinh mình thích vào cùng một tổ rồi chọn bài hát.

“Cái …… quy tắc này là sao?” Tô Cẩm Lê không hiểu.

“Tôi cũng không hiểu.” An Tử Hàm trả lời.

Lúc này Cố Kết đã bắt đầu phân tổ.

Mấy tổ trước còn rất bình thường, Phạm Thiên Đình cùng thí sinh khác hát rap, Thường Tư Âm cùng một thí sinh nam khác hát trữ tình.

Tới đội Tô Cẩm Lê liền có người ồn ào.

“Tô Cẩm Lê đâu……” Cố Kết nhìn danh sách cười cười, “Cùng Trương Thải Ni một đội.”

“Oa……”

“Lợi hại.”

“Cố ý hả?”

Tô Cẩm Lê cùng Trương Thải Ni cũng không nghĩ đến, kinh ngạc nhìn về phía đối phương.

Ngay sau đó, Cố Kết lại tuyên bố tên ca khúc: “Dân mạng chọn cho hai cậu bài 《 không chỉ là thích 》.”

Tuyên bố xong, toàn trường sôi trào, dân mạng năm nay cực kì good job.

Cái tổ hợp này, bài hát này, đều có chút…… ái muội aaaa.

“Sao vậy?” Tô Cẩm Lê kỳ quái hỏi.

“Không có việc gì không có việc gì, rất tốt, đối với cậu là thử thách mới.” An Tử Hàm trả lời, vui sướng khi người gặp họa.

“Tổ kế tiếp cũng rất thú vị, An Tử Hàm cùng…… Ô Vũ.”

Cố Kết tuyên bố xong, An Tử Hàm hét lên: “Không phải chứ?!”

“Tại sao lại cùng với cậu ta?” Ô Vũ cũng rất không vừa lòng.

Mấy thí sinh khác lập tức truy hỏi: “Hát bài gì?”

Cố Kết nén cười trả lời: “《 Một người tựa mùa hạ, một người như mùa thu》.”

An Tử Hàm suy sụp phát khóc, trừng mắt nhìn Phạm Thiên Đình đang cười nghiêng ngả.

“Nghe tên bài rất thích hợp với hai cậu đó.” Tô Cẩm Lê nói.

“Rắm thúi!” An Tử Hàm phản bác.

“Một chút cũng không hợp.” Ô Vũ nói theo.

Rắc rối!

Đám fans rắc rối!