Đại Tiên Cá Koi Muốn Ra Mắt

Chương 107



Tô Cẩm Lê mất khí thế vừa rồi, lại trở nên hèn nhát.

Thái độ cường ngạnh, Tô Cẩm Lê kiên trì ba phút chính là cực hạn.

Khóe mắt cậu vốn đã rũ xuống, nhưng sau khi hèn nhát, khóe mắt lại càng rũ xuống, ủy khuất trả lời: “Nếu không thì, em…… trước nay chưa từng lừa gạt anh mà. Hơn nữa, nếu không thích, em cũng sẽ không phản kháng ngươi. Hai ta đều biết, em rất ít khi làm như vậy.”

Thẩm Thành nhìn Tô Cẩm Lê, có vẻ tức giận.

Nhưng mà không mở miệng nữa, sợ Tô Cẩm Lê nghe xong không cao hứng.

Hai anh em trầm mặc một hồi, Thẩm Thành mới hỏi: “Em thích cậu ta cái gì?”

“Anh ấy rất tốt với em.”

“Pipi cũng đối tốt với em, sao em không thích cậu ta?”

“Không giống nhau.”

“Sao em phân biệt không giống nhau?”

Tô Cẩm Lê bị hỏi đến nghẹn họng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Thành, hỏi: “Anh, anh nghiêm túc thích ai chưa?”

“Không có.”

“Cho nên anh không thể hiểu được.”

“……” Xem thường ai vậy.

Nhưng, Tô Cẩm Lê thắng.

Thẩm Thành bất đắc dĩ, không muốn đồng ý, cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể nói: “Đưa kịch bản đây anh nói một chút.”

Tô Cẩm Lê lập tức đem kịch bản cho Thẩm Thành, sau đó đau lòng nhặt điện thoại lên đặt qua một bên.

Thẩm Thành cầm kịch bản nhìn, lật qua lật lại xem một hồi, vuốt cằm suy nghĩ.

“Em hiểu rõ nhân vật này không?” Thẩm Thành nhìn kịch bản đồng thời hỏi cậu.

“Đại khái chính là một nhân vật bi thảm.”

“Em có thể cảm nhận được cảm tình của nhân vật       với tướng quân kia không?”

“Còn có diễn cảm tình?!” Tô Cẩm Lê vẫn luôn cho rằng chỉ là một vai phụ nhỏ.

Bộ điện ảnh này, suất diễn của Tô Cẩm Lê không nhiều, chỉ là một nhân vật quan trọng hỗ trợ phá án, nhưng cậu chắc chắn là điểm nhấn lớn nhất của bộ phim này.

Nhân vật cậu đóng tên là Quất Li Nhi.

Quất Li Nhi ban đầu là đối tượng hoài nghi trọng điểm, bởi vì cậu đi hát ở phủ đệ đều gặp vấn đề, còn bị mọi người hoảng loạn đưa lên hiến tế.

Nhưng Quất Li Nhi được cứu, bởi vì vai chính phát hiện Quất Li Nhi cũng không phải hung thủ, lúc Quất Li Nhi bị cầm tù lại có hung án đã xảy ra.

Thật giống như cố ý giúp Quất Li Nhi tẩy oan khuất.

Vai chính bắt đầu thử Quất Li Nhi, Quất Li Nhi từ chối trả lời, họ chỉ có thể điều tra Quất Li Nhi, đã biết một đoạn chân tướng không người biết, cũng là nội dung Quất Li Nhi đến các phủ hát.

Thế hôn.

Quất Li Nhi sinh ra nghèo hèn, lại có một mẹ con trong phủ đối xử với cậu rất tốt, người con gái bị bức hôn, đối phương là một người có tiếng ăn chơi trác táng, nữ nhi cũng không muốn gả, nàng sớm đã có người trong lòng.

Quất Li Nhi liền mặc vào của hồi môn, thay thế nữ nhi xuất giá. Vốn tưởng rằng mình hàng năm học diễn, thêm khinh công lợi hại, có thể thuận lợi chạy thoát, để cô gái bỏ trốn thuận lợi.

Nhưng mà Quất Li Nhi lại bị bắt trở về.

Quất Li Nhi bị nhốt trong phủ này hai năm, toàn bộ phủ đệ đều rất ít người nhìn thấy Quất Li Nhi, hiếm khi được ra ngoài, cũng có gia nhân nhà tướng quân đi cùng, ban đêm ra cửa.

Thế cho nên…… mấy năm nay, đều không có ai phát hiện Quất Li Nhi là nam.

2 năm sau, tướng quân binh biến, nhà này bị diệt môn, Quất Li Nhi vẫn sống sót được, nhưng vẫn là con hát.

Ẩn tình trong đó chỉ sợ là mấu chốt vụ án.

“Em có nghĩ tới, Thế tử gia tại sao muốn giúp Quất Li Nhi che giấu bí mật, mà không phải đi bắt tức phụ thật?” Thẩm Thành hỏi cậu.

“Bởi vì Thế tử gia vốn dĩ không muốn thành gia, cố ý quậy lên làm xấu thanh danh mình, kỳ thật đều không phải là như thế, tương lai anh ấy là một tướng quân rất tốt.”

“Tại sao anh ta lại muốn biến thành như vậy?”

“Bởi vì không muốn thành gia?”

“Khả năng Thế tử gia là Long Dương chi phích, trong điện ảnh tất nhiên sẽ không biểu đạt ra, bởi vì sẽ không thông qua khảo nghiệm, cho nên xử lý mịt mờ thế này.”

“Hả?” Tô Cẩm Lê chấn kinh rồi.

“Hơn nữa, Quất Li Nhi hẳn là có tình cảm với Thế tử gia.”

“Vậy thật là đáng tiếc, âm dương cách biệt, Quất Li Nhi còn bị người như vậy khi dễ……”

“Chỉ có thể nói Thế tử gia gởi gắm sai người.”

Tô Cẩm Lê tiếp tục xem kịch bản, Thẩm Thành lại chỉ vào từng chỗ nói với cậu Quất Li Nhi sẽ có tâm trạng như thế này, phải biểu hiện thế nào mới suy diễn ra được.

Tô Cẩm Lê sợ mình quên mất, còn ghi chú trong kịch bản.

*

Đến thời gian hẹn Tô Cẩm Lê vẫn đi.

Vừa mới đến chỗ hẹn đã thấy người khác tới rồi.

An Tử Hàm không chỉ hẹn bọn họ, còn có Trương Thải Ni, Tiểu Mễ, vốn đang hẹn Ngụy Giai Dư, nhưng Ngụy Giai Dư cũng rất bận, không rảnh lại đây.

Bọn họ tới nơi đi trên đoạn thảm đỏ thật dài.

“Thật xấu hổ……” Trương Thải Ni ở cạnh Tô Cẩm Lê, không nhịn được cảm thán một câu.

“Cũng là Tử Hàm tỉ mỉ chuẩn bị.” Tô Cẩm Lê cảm thấy An Tử Hàm chuẩn bị hơi quá.

Hai người trò chuyện công việc, cùng nhau đi vào, sau khi vào thì thấy An Tử Hàm ăn mặc một thân tây trang, nhìn như tân lang, đứng cửa tiếp khách.

“Này……” Trương Thải Ni hơi muốn chạy, cô còn tưởng rằng chỉ là tụ hội bình thường.

Tô Cẩm Lê nhìn An Tử Hàm mà còn có thể cảm thán được: “Hôm nay cậu thật đẹp trai!”

An Tử Hàm cười tủm tỉm gật đầu, cảm thấy người đều đến đông đủ, liền dẫn bọn họ cùng lên lầu: “Tôi đặt bao hết nơi này, chúng ta tùy tiện ăn, tùy tiện chơi.”

Nơi họ tới là địa điểm đặc sắc ở bản địa.

Tòa nhà này có đầy đủ các nhà hàng đặc sản, đủ loại phong cách, món nào cũng ngon.

An Tử Hàm vừa đi vừa nhắn tin, dẫn bọn họ vào nhà hàng thứ nhất, bên trong đã chuẩn bị sẵn thức ăn: “Tất cả các món đều đỉnh.”

Đoàn người lập tức ngồi vào bàn, Ô Vũ tức giận gọi An Tử Hàm: “Sau này cậu định làm bồi bàn như một công việc phụ à?”

“Trùng hợp thay, tôi thật sự có ý tưởng này.”

Tô Cẩm Lê không để ý những chuyện khác, ngồi xuống liền bắt đầu ăn, An Tử Hàm vội vàng nhắc nhở: “Cắn một miếng thôi.”

“Nhưng ăn không đủ no mà.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Làm cậu ăn không đủ no đó.” An Tử Hàm trả lời xong, ngồi xuống ăn cùng họ.

Mọi người mơ mơ màng màng tiếp tục ăn, ăn đến một nửa An Tử Hàm liền vỗ vỗ tay: “Đi thôi, nhà tiếp theo.”

“Yê!” Phạm Thiên Đình đột nhiên hoan hô.

“Ăn trăm nhà trong truyền thuyết?” Thường Tư Âm cũng hỏi một câu.

“Lần đầu tiên nếm thử cảm giác làm phú nhị đại, thật không sai mà.” Trương Thải Ni không nói hai lời, trực tiếp đứng dậy.

Tô Cẩm Lê trợn mắt há hốc mồm đi theo bọn họ, Ô Vũ bên cạnh vẫn vẻ mặt cũ: “Khoe khoang.”

Tới nhà thứ hai, bọn họ liền bắt đầu hưng phấn nói chuyện phiếm.

“Sau khi thành nhóm mấy cậu sẽ làm gì? Có mở buổi biểu diễn lưu động không?” Trương Thải Ni vừa ăn vừa hỏi.

“Hoàn toàn không biết, mấy công ty đều đang luống cuống tay chân.” An Tử Hàm trả lời.

“Tôi bên này công tác lại xung đột, mới gia nhập đoàn làm phim, nhóm lại sắp ra mắt, không biết có ảnh hưởng đến việc quay phim hay không.” Tô Cẩm Lê cũng rất ưu sầu.

“Yên tâm đi, anh tôi đều hiểu rõ, chuyện của cậu khẳng định sẽ đặt lên hàng đầu, dù sao hiện tại cậu là cây rụng tiền đương nhiệm của Truyền Kỳ Thế Gia.” An Tử Hàm ăn một cách thích thú.

“Tại sao cậu muốn gia nhập Mộc Tử Đào?” Ô Vũ hỏi cậu ta.

Phỏng chừng rất nhiều người đều tò mò vấn đề này, tại sao An Tử Hàm không gia nhập Truyền Kỳ Thế Gia.

“Anh tôi thấy phiền, không muốn tôi lủng lẳng trước mắt anh ấy nên tìm một nơi đáng tin cậy ném tôi qua. Lúc đầu anh ấy tưởng tôi muốn chơi, không bao lâu thì sẽ từ bỏ, ai có thể nghĩ đến tôi lại ra mắt, so với người mới anh ấy nghiêm túc mang còn nổi hơn.” An Tử Hàm trả lời xong, đắc ý cười ha hả.

“Phải nói chính là, tất cả thí sinh đều không nghĩ sẽ nổi tiếng.” Phạm Thiên Đình nói rất nghiêm túc, “Tôi lúc ấy là công ty thấy tôi đã vào công ty một thời gian, đều không có thành tựu gì, tùy tiện tìm cái tiết mục không nên thân mém tôi qua, sau đó tôi lại nổi.”

“Tôi cũng vậy…… tôi cảm thấy Tô Cẩm Lê thật sự thần kỳ, lúc trước tôi còn không nghĩ có thể vào Mộc Tử Đào, kết quả gặp được Tô Cẩm Lê đã được tuyển chọn. Sau đó trong tiết mục đụng phải Tô Cẩm Lê, tiết mục phát hỏa, tôi cũng đi theo có chút nhân khí.” Thường Tư Âm cũng nghĩ vậy.

“Nhưng cậu vào được Mộc Tử Đào, Tô Cẩm Lê lại không được, có phải chứng minh Tô Cẩm Lê không quá linh không?” An Tử Hàm trước nay chỉ coi việc Tô Cẩm Lê cho người ta vận may là vui đùa, chưa bao giờ coi trọng.

“Kỳ thật vận khí của tôi vẫn luôn không tốt, nhưng tôi có thể mang đến vận may cho người bên cạnh.” Tô Cẩm Lê ủy khuất nói.

“Cho cậu nè.” An Tử Yến xoa đầu Tô Cẩm Lê, lại dẫn họ qua nhà tiếp theo.

Đứng ở cửa tiệm Tô Cẩm Lê không nhúc nhích.

Cửa hàng cá hầm ớt.

“Nhà hàng này đồ ăn thật sự đã chuẩn bị xong sao?” Ô Vũ hỏi An Tử Hàm.

“Chuẩn bị tốt rồi.”

“Nguyên liệu nấu ăn đang đứng bên cạnh đây, chúng ta đi vào ăn?” Ô Vũ chỉ vào Tô Cẩm Lê hỏi.

“Cậu vào đi, cậu vào chúng ta có cá quả chiên!” Tô Cẩm Lê đột nhiên mắng Ô Vũ.

“Hai người các cậu là đang giết hại lẫn nhau sao?” An Tử Hàm xem không biết nên khóc hay cười.

An Tử Hàm mang theo bọn họ ăn bậy một hồi, đủ loại món ăn, trộn lẫn trong các nhà hàng của các nước khác nhau, ăn xong lảo đảo rồi lại đổi chỗ khác.

Sau khi vào liền nghe được tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cậu dẫn mọi người tới sàn nhảy.

Vốn dĩ lúc vào mọi người đều rất hưng phấn, kết quả lại thấy trong đó một đám hotgirl mạng……

“Tôi chuẩn bị cho các cậu!” An Tử Hàm vung tay chỉ vào các cô gái.

Trương Thải Ni sửng sốt: “Cậu…… đúng là coi tôi thành anh em hả?”

“Tôi không quen mấy chàng trai.” An Tử Hàm trả lời.

“Không cần không cần, quá khách khí, tôi tìm một chỗ ngồi xem các cậu chơi.” Nói xong lôi kéo Tiểu Mễ chạy.

Mấy người khác cuối cùng chỉ có Phạm Thiên Đình cùng An Tử Hàm vào trong đám người, những người khác đều trốn xa.

Ô Vũ tức giận liếc An Tử Hàm vài cái rồi mới đi tới quầy bar, nhờ nhân viên pha chế pha đồ ​​uống cho bọn họ.

Mọi người rất mê rượu, còn bởi vì An Tử Hàm mời khách không hạn lượng, bọn họ cũng không khống chế, muốn nếm thử hương vị từng cái.

Tô Cẩm Lê tửu lượng tốt, cho nên hơn phân nửa là xem màu tươi đẹp, bộ dáng đẹp, nếm thử vị gì, nhưng lại không cảm thấy ngon.

Thường Tư Âm cùng Ô Vũ lại uống rượu, lại không tửu lượng, càng uống càng nhộn nhạo.

Sau khi hơi say, Phạm Thiên Đình đã trở lại, ngồi cạnh bọn họ cảm thán: “Tôi chơi không được.”

Tô Cẩm Lê lắc lắc ly rượu, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Mấy cô kia so ngực lớn nhỏ, để An Tử Hàm làm trọng tài, An Tử Hàm liền sờ từng cái phân biệt lớn nhỏ……” Phạm Thiên Đình trả lời.

Ô Vũ nghe xong, buông chén rượu khó chịu một hồi, quay đầu lại đi xem An Tử Hàm đang chơi vui vẻ với mấy cô gái, sắc mặt càng ngày càng khó coi, đứng dậy đi qua.

“Thu thập cậu ta!” Phạm Thiên Đình hoan hô một tiếng, cũng bắt đầu uống rượu với hai người khác.

Mọi người dường như đều nghĩ rằng Ô Vũ là đi thu thập tên không biết kiềm chế An Tử Hàm.

An Tử Hàm có chút say, thấy Ô Vũ lại đây, còn cười tủm tỉm chào hỏi: “Cậu cũng tới chơi?”

Ô Vũ xách cổ áo An Tử Hàm, xách An Tử Hàm ra ngoài.

“Mẹ nó, cậu làm gì vậy? Tôi đang chơi vui mà!” An Tử Hàm lập tức phản kháng.

“Như thế nào? Cậu còn tính tối nay ngủ một cô?”

“Xem thường ai vậy? Tôi chỉ có thể ngủ một người thôi sao? Từ lúc cầm súng lên đã giống như một người lính, tôi không khoe khoang với cậu, một đêm bốn lần cũng không thành vấn đề!”

An Tử Hàm dương khí nặng, cho nên tinh lực tràn đầy cũng là tất nhiên.

Ô Vũ quay đầu lại nhìn An Tử Hàm, cười lạnh một tiếng: “Không lo ngựa giống nghẹn chết?”

“Thật sự có thể, tôi phải tiết hỏa, cậu buông ra, tôi nghẹn lâu rồi.”

Ô Vũ nhìn thân thể lắc lư của An Tử Hàm liền tức giận, nhìn trái nhìn phải, tìm được một phòng VIP, mở cửa bước vào, bên trong có một gian phòng dành cho khách.

Nơi này cũng thật tiện.

Ô Vũ đem An Tử Hàm ném lên giường, quơ quơ tay hỏi: “Cậulà kim chủ của tôi, muốn tôi tiết hỏa giùm không?”

“Xem cậu tôi không cương được, cậu đừng ghê tởm tôi.” An Tử Hàm tức giận tháo giày đánh Ô Vũ, kết quả bị Ô Vũ tránh được.

Ô Vũ cũng hơi say, lắc lắc đầu, cậu cảm thấy trong đầu có một khối hỗn độn, có chút mơ hồ.

Điều duy nhất rõ ràng là cậu tức giận.

Cậu bước tới bẻ tay An Tử Hàm đẩy ngã cậu ta.

Ô Vũ cũng không biết An Tử Hàm cao lớn như vậy có vô ích không, thân kiều thể nhuyễn, dễ thu thập, một chút lực đánh trả cũng không có.

An Tử Hàm đau đến kêu to, miệng cũng không sạch sẽ: “Ô Vũ mẹ nó, cậu buông tôi ra, tin tôi đánh chết cậu không.”

“Tính tình này còn muốn đánh chết tôi?”

An Tử Hàm tức giận thở hồng hộc, hỏi: “Cậu quản tôi làm gì chứ? Lần này tôi làm kín đáo rồi có lộ ra được đâu.”

“Cậu đánh rắm, vừa lập nhóm lại tái phát tật xấu?”

“Còn không đều là do cậu mới lập nhóm sao, cậu còn quản tôi, dựa vào cái gì hả? Buông ra.”

Ô Vũ thật sự buông lỏng ra, ngồi quỳ trên người An Tử Hàm.

An Tử Hàm nằm trên giường, phía sau bị người đè nặng không dậy được, tiếp tục chửi thề.

Kết quả An Tử Hàm miệng tiện, mắng một câu: “Cậu có cha sinh không có cha dưỡng, cho nên tính cách mới đáng ghét như vậy sao?”

Ô Vũ không buông tha An Tử Hàm, thân thể phủ phục xuống, một bàn tay ấn An Tử Hàm, …

Tác giả có lời muốn nói: Không quan trọng bạn có đọc nửa sau của chương này hay không, nếu bạn không thích nó, đừng đọc nó. Theo thói quen của tôi, CP phụ sẽ không chiếm quá nhiều, chủ yếu viết ngoại truyện, nếu không thích có thể bỏ qua ngoại truyện.