Đại Quốc Tặc

Chương 187: Phản công



Các quân sĩ phần lớn đang nghỉ ngơi, một nhóm mấy người được Cấm quân lén lút đưa vào doanh trại. Mấy người này đích thị là tiểu thương muốn phân chia số lượng muối ăn.

Mục Hiên ngồi ngay ngắn trong đại tướng của mình, thấy mấy người này đến, bỗng nhiên đứng dậy, trừng mắt tức giận quát lên:

- Các người ngày hôm qua rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao những tên mã phỉ kia không liều chết xông vào đây, chỉ là chạy vây quanh doanh trại thôi?

- Mục đại nhân, không phải người nói chỉ cần doanh trại hỗn loạn, là có thể dễ dàng giết Cảnh Giang Long sao?

Một tên tiểu thương không khỏi phân vân. Những tên tiểu thương này vẫn còn buồn bực, vì sao đêm qua Mục Hiên không phái Biên quân đuổi theo những tên Mã phỉ kia.

Bọn chúng mang người chờ thủ ngay cách đó không xa, chỉ chờ Biên quân rời đi, Mục Hiên phóng ám hiệu, bọn chúng có thể qua đây kéo muối ăn rồi. Rút cuộc là đợi uổng công cả đêm. Lúc này mỗi một người đều có chút tinh thần nhụt chí đấy.

Nghe được thanh âm tiểu thương hỏi vặn lại chuyện ấy, khí thế Mục Hiên như bị hãm lại. Lời này đích thật là gã nói.

- Tóm lại, các ngươi nhất định phải làm cho bọn Mã phỉ xung phong liều chết vào đây, như vậy doanh trại mới có thể càng thêm hỗn loạn, đến lúc đó Quách Phóng không còn để ý bảo vệ Giang Long nữa, bổn quan bên này mới làm được việc.

Mục Hiên gầm nhẹ nói.

Mấy tên tiểu thương ngơ nhác nhìn nhau. Sau một hồi lâu, có người lo lắng nói:

- Mã phỉ hung hãn khác thường, nguy hại nhất Bắc Cương, triều đình nhiều lần phái người bao vây tứ phía cũng không thể dẹp hết được, luận về sức lục chiến đấu, bọn họ chắc chắn sẽ không phải đối thủ của Biên quân, nhưng gặp phải thủ hạ của Mục đại nhân…

Tiểu thương muốn nói căn bản giống như là chém dưa thái rau bình thường, nhưng đúng lúc lại giữ miệng lại. Bằng không chẳng phải là đánh vào mặt Mục Hiên.

- Đến lúc đó Mục đại nhân tổn thất một số thuộc hạ, nhưng sau đó còn đường để đi cơ mà.

Tiểu thương nói.

- Không có gì, ngươi chỉ cần để ý làm cho những tên Mã phỉ kia xông lên liều chết, cho dù thực sự tổn thất nhân thủ quá nhiều, bổn quan cũng sẽ thỉnh cầu lên cấp trên nhờ địa phương chi viện giúp đỡ.

Mục Hiên chưa từng trải qua chiến trường trước đây, tự cho là thấy rõ thực lực đám bọn Mã phỉ kia.

- Được, thảo dân nghe lời đại nhân.

Hôm qua tiền thuê Mã phỉ không tốn bao nhiêu bạc, suy cho cùng cũng không có ý định để Mã phỉ đến thật sự. Nhưng lần này gần mất hết vốn gốc rồi. Song số lượng nhóm muối này cũng khá lớn, chỉ cần có thể đem muối buôn lậu đến các thị tộc khác, khoản bạc thuê Mã phỉ này cũng có thể xem như tiền lẻ.

Vừa đang trong doanh trướng bàn bạc một hồi rồi, mấy tên tiểu thương nhẹ nhàng rời đi.

Một quân sĩ Biên quân được Quách Phóng phái đi theo dõi, lập tức trở về,quay về báo cáo. Nghe nói đến tin tức, Quách Phóng liền tìm đến Trình Cương, Vi Hoán, còn có Giang Long bàn bạc ứng sách.

Trình Cương nói:

- Theo thuộc hạ nghĩ, chi bằng cứ đem mấy tên tiểu thương trói lại.

- Đúng vậy, chúng ta không dám làm gì bọn họ, nhưng có thể giữ lại, chờ đưa muối ăn giao tiếp rồi, sẽ đem bọn họ thả ra.

Vi Hoán cũng nói.

- Bọn chúng đi làm việc chắc chắn mang theo không ít người bên mình, không thấy bọn chúng trở về, những người thủ hạ đó sẽ lập tức đi mọi nơi có liên quan để tìm, chúng ta tuyệt nhiên giam giữ không được bao lâu, lại phải thả.

Quách Phóng lắc đầu.

- Hay là nghĩ bọn chúng lần sau sẽ hành động ở nơi nào, chúng ta tìm cách ứng biến như thế nào đi.

Giang Long gật đầu đồng ý ý kiến của Quách Phóng. Thương lượng một hồi, vẫn quyết định chờ, thời khắc cẩn thận đề phòng, lấy bất biến ứng vạn biến. Quách Phóng còn dặn dò Giang Long, không nên một mình ra ngoài, không nên sát lại quá gần Cấm quân bên kia.

Đến trưa, ăn cơm xong, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước. Vừa mới xuất phát không bao lâu, Mục Hiên liên tục thúc giục hàng ngũ tăng tốc nhanh hơn, nói là trì hoãn cho tới trưa nên phải đi nhanh để quay về, bằng không chẳng thể theo kế hoạch sắp xếp, đến điểm dừng chân kế tiếp đúng giờ rồi. Vì thế trên đường đi thì dân phu mệt muốn chết rồi. Bọn họ phải chịu trách nhiệm đẩy xe đấy.

Các quân sĩ Cấm quân đi nhiều ngày đường như vậy, cũng coi như để rèn luyện, hơn nữa đêm qua lần đầu tiên gặp được Mã phỉ, thấy rất mới lạ, kích thích, hai bên cùng kết bạn trò chuyện, trong lúc nhất thời cũng không có ai phát ra quá nhiều lời oán than.

Mãi đến khi chập tối, Mục Hiên hạ lệnh hàng ngũ dừng lại chôn nồi nấu cơm, lại không để dựng trai đóng quân, một số Cấm Vệ quân mới bất mãn làm náo loạn lên. Đây là sẽ phải đi đường suốt đêm đây mà.

Giang Long, Quách Phóng, Trình Cương còn có Vi Hoán tụ lại cùng một chỗ.

- Mục Hiên không để hàng ngũ nghỉ ngơi, xem ra là tính toán trên nửa đường để Mã phỉ động thủ.

Vi Hoán nói.

Những người khác đều gật đầu. Quách Phóng cau mày nghĩ một lát, mở lời với Trình Cương chỉ bảo:

- Ăn cơm xong, các ngươi cấp cho Thập trưởng Ngũ trưởng ở dưới chút phong thanh, để cho bọn họ tỉnh ngủ bớt đi, quản tốt binh sĩ thủ hạ, đêm qua chỉ là một trò khôi hài, nhưng hôm nay đám bọn Mã phỉ rất có thể đến thật sự đấy.

- Vâng.

Vi Hoán lên tiếng trả lời, ngay sau đó hỏi lại:

- Mục tiêu của Mã phỉ là chúng ta ư?

- Khó mà nói.

Quách Phóng lắc đầu.

Trình Cương thì nói:

- Chúng ta bên này xương cốt cứng rắn, chỉ bằng tám trăm Mã phỉ kia, căn bản không có khả năng là đối thủ của chúng ta.

- Đám bọn Mã phỉ chỉ nhận tiền, chỉ cần bên phía Mục Hiên đưa ra giá, Thủ lĩnh Mã phỉ nhất định đáp ứng.

Ở Bắc cương nhậm chức, Vi Hoán hiểu rất rõ những tên Mã phỉ này rồi, hơn nữa cho dù nhận nhiệm vụ, đến lúc đó chết cũng chỉ là những thứ phản loạn xông vào phía trước mà thôi. Những tên thủ lĩnh này không thể nào là dám xông lên phía trước liều chết đâu. Nhiều lắm thì trước tiên ở phía trước la hét một hồi, nâng cao khí thế, sau đó lại từ từ lùi ra phía sau.

- Tóm lại chúng ta đêm nay nhất định phải cẩn thận!

Quách Phóng trầm giọng nói.

Ăn cơm tối xong rất nhanh, Giang Long nắm vững thời gian nghỉ ngơi một hồi. Lính liên lạc của Mục Hiên chạy xung quanh, thúc giục các quân sĩ xuất phát lên đường.

Bên này quân sĩ Cấm quân thì âm thanh than phiền một vùng. Chỉ chốc lát, sắc trời tối sầm lại, kế sách phân bố rải rác trong trời đêm tối từng điểm từng điểm cũng không tồi, không đến nỗi làm cho buổi đêm đen kịt một vùng. Các quân sĩ đều giơ cây đuốc trong tay, chiếu sáng dưới chân, chỉnh đốn đội ngũ giống như là một con rắn lửa uốn lượn ngoằn ngoèo đang chạy.

Đã đến thời gian nửa đêm, một lính liên lạc đi tới truyền lời, nói Mục Hiên có việc triệu kiến. Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, cùng với đám người Tần Vũ đều thần sắc ngưng tụ, đây là Mục Hiên định đưa Giang Long vào hàng ngũ quân sĩ Cấm quân bên kia rồi xuống tay hạ thủ sao?

Hiện giờ Giang Long đi thẳng vào trong đội ngũ Biên quân, Mục Hiên rất khó hạ thủ.

- Mật thám!

Điều khiến mọi người không ngờ chính là, lính liên lạc vừa nói dứt lời, Giang Long đã xuất thương như rồng! Mũi thương sắc bén, trong nháy mắt đâm thẳng vào cổ họng tên lính truyền lệnh không hề đề phòng.

Ánh mắt tên lính liên lạc trợn lên, hai tay theo bản năng nắm lại cán thương, ngay cả một tiếng hét thảm phát ra cũng không có, xoay người liền bị mất mạng! Giang Long rút thương ra, chà xát trên áo giáp tên lính cho sạch hết máu tươi bị dính.

- Tiểu thiếu gia.

Đồ Đô khẽ gọi.

Không rõ bọn chúng muốn làm gì tại sao Giang Long ra tay kết liễu một tên lính liên lạc nho nhỏ như vậy, còn hô một tiếng mật thám. Mấy ngày qua, tên lính liên lạc này thường xuyên thay Mục Hiên truyền lệnh, và rất nhiều người quen cái mặt gã hắn rồi.

Vì tên mật thám ô hãm này, rất khó làm cho người ta tin phục. Có mấy quân sĩ Biên quân đi một bên, thấy cảnh đó liền giật mình. Làm sao vị Huyện lệnh đại lão gia đi nhậm chức tốt bụng này lại bạo khởi giết người? Còn có một vị Thập trưởng chứng kiến, thấy mấy tên thủ hạ nhấc vũ khí, đề phòng với Giang Long, liền tiến đến thấp giọng khiển trách mấy câu.

Trình Cương Vi Hoán lúc nãy cấp cho Thập trưởng và Ngũ trưởng trong đội ngũ Biên quân một chút phong thanh, bọn họ ít nhiều cũng hiểu rõ một chút nội tình bên trong.

Mấy người quân sĩ liền trở về hàng ngũ, không để ý chuyện bên này nữa rồi. Tuy nhiên trong lòng cũng có chút ngờ vực, Huyện lệnh lão gia này nhìn qua có vẻ nho nhã đấy, nhưng lúc giết người tuyệt không hàm hồ.

Rất nhanh, tàn nhẫn, chuẩn xác, giết người thẳng tay! Đều là trong thâm tâm cẩn thận đề phòng, về sau đối mặt với Giang Long phải cẩn thận một chút.

Cương Đế Ba Khắc không có lòng hiếu kỳ như vậy, Giang Long nếu như muốn giết tên lính đó hiển nhiên có lý do để giết.

Nhảy xuống ngựa, liền cõng thi thể tên lính truyền tin chạy vào trong bóng đêm, đào hố chôn cất.

Lúc này Giang Long ngẩng đầu lên, nhìn nhìn bóng đêm.

- Đám bọn Mã phỉ có lẽ cũng sắp động thủ, một người hãy đi báo cho Quách đại nhân.

- Vâng.

Một hộ vệ Cảnh Phủ lên tiếng, liền đánh ngựa đi.

Liếc mắt nhìn Đồ Đô, Giang Long nói:

- Mục Hiên là muốn gọi dẫn ta vào chỗ quân lính Cấm quân bên kia, nơi đó là địa bàn của gã, cũng có khả năng là đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ ta chui vào, tự nhiên là ta không thể đi được, bằng không nhất định một đi không quay về.

Mục Hiên và đám bọn Mã phỉ có lẽ đã có thỏa thuận thời điểm động thủ, và thời gian truyền ta qua đó hẳn là không sai kém bao nhiêu đâu, cho nên hiện tại mặc dù ta giết tên lính liên lạc đó, Mục Hiên cũng không có thời gian đến tìm ta tính sổ, mà chờ đám bọn Mã phỉ xung phong đến liều chết, có thể dễ dàng khước từ, thì nói không nhìn thấy tên lính liên lạc nào cả.

- Còn như tiếng Mật thám kia, nói để mấy tên Biên quân nghe đấy, để tránh bọn chúng đa nghi quá nhiều.

Lúc này Mục Hiên cưỡi ngựa đi phía trước, chờ Giang Long đến.

Gã đã sắp xếp ổn thỏa, sau khi Giang Long đi tới, gã sẽ tùy tiện nói mấy câu, khiến cho Giang Long quay về, đến lúc đó bí mật phái thủ hạ ở dưới nhất định có thể lấy cái mạng nhỏ của Giang Long. Đến khi đó con tuấn mã mà Giang Long cưỡi, liền đều thuộc về gã rồi.

Chỉ có điều bò lên mấy sườn núi, mà Giang Long vẫn chưa thấy tới. Ngẩng đầu nhìn về tiền phương, thì đã cách địa điểm động thủ tốt đã giao ước trước với đám lái buôn không xa.

- Đại nhân, hay là để thuộc hạ đi xem xem?

Hạ Nghĩa cũng có chút sốt ruột, hỏi.

Mục Hiên nghiêm mặt, nhìn xung quanh một lát, lắc đầu.

- Không còn kịp rồi.

Cách địa điểm động thủ chỉ có mấy chục bộ (1 bộ bằng 5 thước) xa, cũng không thể ra lệnh cho quân lính dừng lại, sau đó đi thăm dò tại sao Giang Long còn chưa tới.

- Vậy làm sao bây giờ?

Vương Xương hỏi.

Mục Hiên hơi nheo hai mắt lại, trong mắt có tia sáng lóe lên.

- Cảnh Giang Long phải chết! Vương Xương!

- Có thuộc hạ!

Khuôn mặt dài của Vương Xương hồ hởi ở trên ngựa lên tiếng trả lời.

- Ngươi mang theo một trăm quân sĩ đi chậm, đợi Mã phỉ vừa động thủ, ngươi liền thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào Biên quân đó, nhìn thấy Giang Long liền tiến lên chém, sau đó tự nhiên sẽ có người thay thế tiếng xấu cho ngươi.

Dứt lời Mục Hiên đột nhiên dùng ngón tay chỉ thiên, lại bồi thêm một câu:

- Người đó cũng muốn Cảnh Giang Long chết!

Vương Xương lập tức lĩnh hội, điểm đủ một trăm quân sĩ, tốc độ giảm chậm lại. Quân sĩ vừa mới đi thêm mấy chục bộ, đã xâm nhập vào một quan đạo chật hẹp, địa thế hai bên đường là một dãy dài từng cái sườn núi.

Đúng lúc này, một tiếng hô quát vang lên!

- Giết!

Trên sườn núi hai bên đường, đột nhiên rất nhiều Mã phỉ cầm binh khí lao ra.

Bên quân sĩ Cấm quân đầu tiên hốt hoảng một hồi, không ngờ ngay sau đó lại bình tĩnh trở lại. Cái âm thanh hô quát này nghe cảm thấy có chút quen tai, không phải là cái đám Mã phỉ đêm qua đến quấy rối đây sao?

Những quân sĩ này đi đường suốt đêm, vốn đã nổi giận trong bụng. Lòng tràn đầy buồn bực. Bọn Mã phỉ ngày hôm qua vừa chạy tới. Trải qua một chuyện trong đêm hôm qua, những tên Mã phỉ cao ngạo này trong mắt quân sĩ Cấm quân, chỉ là một đám nhu nhược.

Có gì mà phải sợ sao? Cho nên đầu tiên bọn họ tỉnh táo lại, tiếp theo không biết người nào hô lên một tiếng, từng người nhấc trường thương trong tay liền xông tới.

- Giết cái đám chó đẻ này đi!

- Ngày hôm qua hại lão tử cả đêm ngủ không ngon, hôm nay vừa đúng lúc tính sổ nốt!

- Chém đầu bọn chúng lập công!

---------oOo----------