Đại Quốc Tặc

Chương 173: Hắc Thụy, Tuyết Nguyên



Có thể gọi là thần binh lợi khí tất nhiên không phải là vật bình thường

Giống như loại thần binh có tên riêng thì lại là trong vạn cái không có một.

Binh khí bên trong nội kho của Cảnh phủ có hơn ba mươi thanh có tên riêng, mà hai thanh của Giang Long và Tần Vũ chọn là phá Long Thương và Trảm Nhạc Đao, thì đều được đặt ở trên cao hàng thứ hai.

Chứng minh trong số những thần binh có tên riêng này thì hai kiện vũ khí này cũng nằm trong danh sách đứng đầu.

Đao là thần binh, tự nhiên là có thể chém sắt như chém bùn, Tần Vũ sử dụng cây đại đao này, thực lực tất nhiên có thể nâng cao một tầng.

Nếu như đối phương dùng binh khí ngăn cản, cũng sẽ bị một đao chém đứt, lại đem đối thủ chém giết.

Thương là thần binh, như vậy cán thương sẽ không bị gãy còn mũi thương sẽ vô cùng sắc bén, chỉ cần tấm chắn của đối phương không phải quá dầy, một thương có thể xuyên thủng sau đó đả thương địch thủ lấy đi tính mạng.

Chiến giáp trên người địch thủ, trừ phi cũng không phải vật bình thường, bằng không cũng giống như tờ giấy mà thôi.

Mặc dù sử dụng thần binh lợi khí tuy rằng rất thích, nhưng cũng sẽ lọt vào sự để ý của người khác.

Không đủ thực lực, Có báu vật là mang tội, cuối cùng sẽ đánh mất tính mạng của mình.

Dù sao đối với võ tướng mà nói, thần binh lợi khí quá mức trân quý!

Đến lúc đó thần binh sẽ không công tiện nghi cho người khác.

Cảnh lão phu nhân thấy Giang Long hiểu ý của mình, cũng yên long:

- Hai người các ngươi có thể tìm hai con ngựa bên trong hàng rào.

- Vâng.

Giang Long mang theo Tần Vũ lui ra.

Trong Cảnh phủ cất giữ thần binh cùng ngựa tốt trên thị trường có muốn mua cũng không mua được, hơn nữa chúng còn do Cảnh Thành Hùng cùng Cảnh Hiền bỏ ra vô số tinh lực cùng tiền vàng mới có thể mang về phủ, chúng có rất nhiều ý nghĩa cho nên không thể trách Cảnh lão phu nhân muốn hỏi tới được.

Giang Long dẫn Tần Vũ, xuyên qua hành lang bao quanh đình các, đi tới chỗ chăm ngựa.

Bởi vì ngựa tốt ở nơi này đều vô cùng trân quý, cho nên ngoại trừ người chăn ngựa ra, nơi này còn có vài tên hộ vệ canh gác.

Để tránh có người lẻn vào ăn trộm.

- Tiểu thiếu gia.

Vài tên hộ vệ tiến lên, cúi đầu thi lễ với Giang Long.

Lần trước sau khi bị tập kích ở Già Lam Tự, Giang Long đối xử với những người hộ vệ bị thương vô cùng tốt, phát cho tiền bạc, đã sớm có được uy vọng rất cao trong lòng đám hộ vệ này, cho nên hiện giờ hộ vệ trong phủ đều là vô cùng tôn kính với Giang Long.

- Ừ.

Giang Long nhìn về phía chuồng, chỉ thấy trong hàng rào, có một con ngựa cao lớn.

Con ngựa cao to này cũng không sợ người lạ, chỉ ngẩng đầu lên thẳng mặt liếc nhìn Giang Long và Tần Vũ rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn cỏ như bình thường.

- Ta cùng Tần Vũ muốn chọn vật cưỡi, có loại nào tốt muốn giới thiệu không?

Giang Long hỏi một hộ vệ.

Hộ vệ vội vàng nói:

- Phương diện này tiểu nhân không am hiểu, tiểu nhân đi gọi người quản lý chuồng ngựa tới.

Dứt lời liền chạy nhanh đi tìm người.

Chỉ chốc lát, vị quản sự bị hộ vệ kéo chạy tới.

Vị quản sự chuồng ngựa này thân hình mập mạp, tai to mặt lớn, chỉ là chạy vài bước thôi mà đã mệt mỏi mồ hôi chảy đầy đầu.

- Tiểu nhân Vạn Lương, bái kiến Tiểu thiếu gia.

Quản sự đi tới gần, nhanh chóng cúi đầu thi lễ.

Giang Long liếc mắt nhìn Vạn Lương một cái:

- Ngươi rất hiểu biết về ngựa?

- Bẩm Tiểu thiếu gia, ba đời nhà tiểu nhân đều ở trong phủ giúp đỡ quản lý chuồng ngựa.

Vạn Lương rất hãnh diện trả lời.

Hóa ra là tổ truyền dưỡng mã thuật, vậy hẳn là có chút tài năng.

Giang Long âm thầm gật đầu, sau đó nói:

- Ta cùng với Tần Vũ lựa chọn một vật cưỡi, ngươi giúp đỡ giới thiệu một chút.

- Vâng.

Vạn lương lên tiếng trả lời, sau đó hỏi:

- Vậy không biết Tiểu thiếu gia và Tần Vũ có yêu cầu gì đối với vật cưỡi?

- Tần Vũ thân thể cao lớn, sử dụng vũ khí nặng cộng với khí lực cũng lớn, cho nên vật cưỡi của gã cũng nhất định phải có khí lực rất lớn, bằng không sẽ không chở nổi gã, hơn nữa khi đánh nhau với người khác, đôi khi Tần Vũ cũng phải mượn tốc độ của con ngựa để thi triển đao pháp, nên con ngựa của gã cần phải có sức bật mạnh hơn một chút.

Giang Long ngẫm nghĩ một chút rồi mở miệng nói.

- Vậy để Tần Vũ cưỡi Hắc Thụy đi.

Vạn Lương đi trước dẫn đường, mang hai người tới bên cạnh chuồng ngựa:

- Con mẹ của Hắc Thụy là từ nước khác đem về, nghe nói ngựa bên đó con nào lớn lên cũng cao to, nếu mặc cho chúng thêm một tầng áo giáp, khi va chạm trên chiến trường, bộ binh căn bản không thể ngăn được chúng.

Tần Vũ cao hứng nhìn Hắc Thụy, nhưng Hắc Thụy rất có ngạo khí, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn vài người đứng ở bên ngoài.

Chỉ tại thời điểm Vạn Lương thật cẩn thận sờ đầu nó, nó mới bất mãn phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Vạn Lương cũng không để bụng, ngược lại đối với việc Hắc Thụy đáp lại thì rất vui vẻ, nhìn thấy vẻ mặt Vạn Lương như thế, Giang Long cũng âm thầm gật đầu, từ phương diện này có thể thấy được Vạn Lương chân chính là một người yêu ngựa, bằng không đổi lại người khác, khẳng định sẽ tức giận, nói không chừng còn muốn cầm lấy roi, quất vào con ngựa một chút.

- Con ngựa bên kia tuy lớn lên thân thể tráng kiện, qua hình dáng bên ngoài nhìn qua rất là oai phong, kỵ binh hạng nặng xung phong sắc bén không thể đỡ, nhưng nó lại có khuyết điểm là sức chịu đựng vô cùng kém, khi kỵ binh hạng nặng liên tục xung phong ba bốn lần, thì nó sẽ mệt mỏi không chạy nổi nữa.

- Mẹ của Hắc Thụy mang về từ nước ngoài, còn cha của nó là một loại ngựa có sức chịu đựng lớn đến từ Bắc Cương, hơn nữa thân thể nhìn cũng rất thần tuấn, bằng không cũng không hợp nhãn mẹ của Hắc Thụy.

Giang Long nghe Vạn Lương nói rõ ràng mạch lạc, đối với người này có chút vừa lòng.

Nói thật, thấy bộ dạng tai to mặt lớn này của Vạn Lương, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên rất không tốt.

- Hắc Thụy kế thừa được ưu điểm của cha mẹ nó?

Giang Long hỏi.

Lai giống không cùng giống ngựa, đời sau có khả năng có được ưu điểm của phụ hệ và mẫu hệ, đây là loại kỹ xảo chăm ngựa vô cùng thực dụng để cải tiến giống.

- Ngày đó đẻ một thai hai con ngựa con khỏe mạnh, một đực một cái, còn con mẹ thì khi sinh xong không lâu sau đã chết đi.

Vạn lương mở miệng đáp:

- Hắc Thụy là con đực, đã kế thừa rất tốt những ưu điểm của cha mẹ nó, trưởng thành vô cùng cao lớn, thân thắt lưng rất dài, bốn vó rất có lực.

Và là con ngựa vô cùng xinh đẹp anh tuấn.

Đương nhiên, nếu so sánh với cha của nó, thì sức chịu đựng của nó muốn kém hơn một chút.

Trưởng thành cao lớn, thân thể phân lượng so sánh cùng những con ngựa khác mà nói, tự nhiên muốn nặng hơn rất nhiều, nhưng như vậy sẽ không am hiểu chạy đường dài.

Ánh mắt của Vạn Lương rất không tồi, ngựa này thật sự thích hợp với Tần Vũ.

- Liền là nó!

Giang Long giải quyết dứt khoát.

- Tiểu thiếu gia, con ngựa này tuy là rất tốt, nhưng rất bướng bỉnh, thế nào cũng phải để Tần Vũ đến khuất phục nó mới được.

Giang Long liền mỉm cười nhìn về phía Tần Vũ:

- Ngươi mà không khuất phục được nó, vậy cũng chỉ có thể chọn con khác rồi.

- Tiểu nhân nhất định có thể làm được!

Lần đầu tiên nhìn thấy Hắc Thụy, Tần Vũ đã vô cùng thích, nghe thấy thế thần sắc lập tức kích động xoa xoa tay nói.

Những con ngựa thần tuấn đa phần đều có giác quan thứ sáu rất nhạy bén, loại cảm giác này có khi sẽ có thể cứu được tính mạng của chủ nhân.

Hắc Thụy đã nhận ra chút gì đó, đột nhiên chồm lên cao, hí vang một hồi.

Vạn lương nhanh chóng chạy lên trước trấn an nó, nhưng thiếu chút nữa bị Hắc Thụy cắn trúng một phát.

Con ngựa mặc dù là ăn cỏ, nhưng không có nghĩa là nó sẽ không cắn người.

- Ngươi thả nó ra đi.

Giang Long chỉ bảo.

Vạn Lương nghe vậy do dự một chút rồi cẩn thận đánh giá Tần Vũ, thấy thân hình cao lớn của Tần Vũ, hẳn là có khí lực không nhỏ, lúc này mới đi lên phía trước, thật cẩn thận mở cửa hàng rào ra.

Cửa vừa mới bị mở ra, Hắc Thụy lập tức lao ra như một trận gió.

Nhưng tốc độ của Tần Vũ nhanh hơn, từ bên cạnh nhảy một phát vọt lên trên lưng ngựa.

Giang Long nhìn thấy, thầm khen trong lòng.

Chỉ bằng cái nhảy này, có thể nhìn ra sức bật thân thể của Tần Vũ, quả nhiên vô cùng kinh người.

Sau lưng bất thình lình chở thêm một người, Hắc Thụy lập tức giận dữ, nó lớn như vậy, còn chưa từng bị người cưỡi qua.

Thậm chí ngay cả yên ngựa cũng chưa có ai thành công chụp lên trên người của nó.

Hắc Thụy lập tức dừng lại, muốn mượn quán tính quăng Tần Vũ bay ra ngoài.

Tần Vũ thì cả người nằm rạp trên lưng ngựa, một tay ôm lấy cổ con ngựa, tay kia thì gắt gao nắm lấy lông bờm trên cổ nó.

Hắc Thụy thấy không quăng bay được người ở trên lưng, hí một tiếng, giận dữ mãnh liệt nhảy dựng lên ở tại chỗ.

Một hồi đứng thẳng, sau khi dùng sức chân, mông nhấc lên.

Thân thể Tần Vũ khá nặng nề, nhưng lúc này ở trên lưng Hắc Thụy lại như là không có chút sức nặng nào.

Lên lên xuống xuống như một chiếc thuyền nhỏ long đong giữa đợt sóng to gió lớn.

Mấy lần bị rớt khỏi lưng ngựa nhưng lại nhanh chóng dùng chân đạp đất tiếp tục nhảy lên lại trên lưng ngựa.

Nếu không phải hai tay dùng lực giữ thật chặt, từ đầu đến cuối không có buông ra, thì nhất định đã thất bại.

Nhảy loạn một hồi, Hắc Thụy dần dần bắt đầu thở dốc, tiếp tục lại một lần nữa quăng Tần Vũ xuống khỏi lưng thì đột nhiên nó quay đầu lại cắn về phía cái mũi của Tần Vũ.

Tần Vũ rớt xuống lưng ngựa, ở bên cạnh con ngựa, thấy thế bị làm cho giật mình.

Khẩn trương cúi đầu xuống.

Sau đó liền cảm giác được ở trên đỉnh đầu đột nhiên truyền tới một hồi đau đớn.

Trên đầu cũng đã bị Hắc Thụy dùng miệng cắn xuống một búi tóc.

Tần Vũ cũng không có tức giận công kích Hắc Thụy mà lại tiếp tục nhảy lên trên lưng ngựa.

Thời gian trôi qua, sức vùng vẫy của Hắc Thụy ngày càng nhỏ, lúc này thể trọng vượt qua người bình thường của Tần Vũ mới dần dần có tác dụng.

Sau thời gian uống cạn chén trà, Hắc Thụy bò trên mặt đất, buông tha cho chống cự.

Tần Vũ lúc này cũng mệt mỏi không ít, thật cẩn thận tiến tới vuốt ve đầu ngựa, Hắc Thụy vô cùng thân thiết dùng đầu ủi lên bàn tay to của Tần Vũ.

- Ta thành công!

Tần Vũ cao hứng cất tiếng cười to.

Giang Long muốn đi qua, nhưng bị Vạn Lương ngăn lại:

- Lúc này Hắc Thụy rất suy yếu, nhưng tính nết vẫn còn hung bạo nóng nảy, từ trước đến nay đều rất cảnh giác đối với người xa lạ, ngài lúc này đi qua, Hắc Thụy nếu phản kháng dữ dội, nhẹ thì sẽ làm bị thương tới thân thể tạo thành bệnh kín, có thể làm hỏng ngựa, nặng thì có khả năng sẽ chết đi.

Còn nếu không phản kháng thì như vậy Hắc Thụy cũng sẽ không trung thành với một mình Tần Vũ.

E rằng cho người khác tới kéo dây cương, Hắc Thụy cũng sẽ đi theo.

Giang Long lập tức dừng bước lại.

- Cũng chọn cho ta một con đi.

- Vâng.

Vạn lương xoay người dẫn đường:

- Mời Tiểu thiếu gia đi theo tiểu nhân.

Lại đi vào sâu bên trong chuồng ngựa.

- Ngươi không hỏi trước một chút ta có yêu cầu gì đối với vật cưỡi của ta sao?

Giang Long tò mò hỏi.

- Ngài là Tiểu thiếu gia trong phủ, tất nhiên sẽ cưỡi con ngựa tốt nhất rồi!

Thần sắc Vạn lương đột nhiên biến thành kích động:

- Tuyết Nguyên là con của vật cưỡi năm đó Tiểu Hầu gia đã dùng, nó lớn lên không có cao lớn như Hắc Thụy, nhưng nếu bàn về lực lượng thì lại mạnh hơn rất nhiều.

Vóc dáng đường nét lưu loát, là vương giả trong loài ngựa!

Giang Long nghe thế thì vô cùng hiếu kỳ.

Đi tới chỗ sâu nhất trong chuồng ngựa, một con ngựa trắng như tuyết hiện ra ở trong mắt Giang Long.

Con ngựa này quả nhiên là không giống bình thường.

Không có cao lớn như Hắc Thụy, nhưng cũng rất cường tráng, dường như mỗi một khối cơ thể đều tràn đầy sức bật!

Vô cùng có thị giác cảm.

Lúc này con ngựa này cũng nhìn thấy Giang Long, hai mắt vốn lãnh đạm hiện lên một chút tò mò, nghiêng đầu đánh giá Giang Long.

Lúc Giang Long chậm rãi đưa tay qua, con ngựa tiếp cận tới... ngửi ngửi, sau đó vô cùng thân thiết dùng đầu ủi tới.

Vạn Lương nhìn thấy liền mừng rỡ!

Vương giả trong loài ngựa này so với ngựa bình thường càng khó thuần phục, không phải có thể cưỡi lên lưng của nó, quẳng không xuống là nó sẽ nhận chủ.

Có đôi khi phải thuần phục năm sáu lần, thậm chí bảy tám lần, con ngựa mới có thể chịu phục.

Còn có một loại tình huống khác, chính là con ngựa thà rằng mệt chết, cũng không cúi đầu nhận thua.

Đó là bởi vì nó không có vừa ý.

Mà hiện tại Giang Long rõ ràng đã vừa ý của Tuyết Nguyên.

Không cần gây sức ép, cũng đã nhận Giang Long làm chủ.

---------oOo----------