Đại Quốc Tặc

Chương 162: Nhị thập tứ hiếu



*Nhị Thập Tứ Hiếu (24 hiếu) là một tác phẩm kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh) vào thời nhà Nguyên biên soạn.Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển sách này.Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho cha mẹ già.Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.

Tới ngày thứ tư, Giang Long đưa ra phương pháp giảng dạy mới, không tiếp tục giảng chú dê vui vẻ và con sói xám nữa.

Hiện tại đã thành công làm cho bọn nhỏ hứng thú, chỉ cần không phải rập khuôn giống như Phương Việt, bọn nhỏ đang nhiệt huyết tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ việc học.

Giang Long bắt đầu giảng cho bọn nhỏ những câu chuyện trong Nhị Thập Tứ Hiếu.

Những câu chuyện này có thể làm cho đám tiểu hài tử nảy sinh chính xác nhân sinh quan và giá trị quan.

Đương nhiên, rất nhiều câu chuyện đã bị Giang Long cải biến ít nhiều, tỷ như có một câu chuyện gọi là chôn con phụng dưỡng mẹ.

Kể về một người gọi là Quách Cự, nguyên bản gia cảnh giàu có.

Sau khi cha chết, y chia gia sản thành hai phần, cho hai em trai, chính mình nhận nuôi dưỡng chăm sóc mẫu thân, là người con cực kỳ có hiếu.Sau gia cảnh dần dần nghèo khó, thê tử sinh một đứa con trai, Quách Cự lo lắng, nuôi dưỡng đứa bé này, tất nhiên ảnh hưởng đến lương thực để cung cấp và nuôi dưỡng mẫu thân, liền cùng thê tử bàn bạc:

- Đứa con sau này có thể có lại, nhưng mẫu thân đã chết, thì không thể sống lại, không bằng đem chôn đứa nhỏ, tiết kiệm chút lương thực cung cấp nuôi dưỡng mẫu thân.

Trong lúc bọn họ đào hầm để chôn đứa trẻ, dưới đất hai thước chợt thấy một vò hoàng kim, phía trên khắc chữ, "Trời cho Quách Cự, quan không được lấy, dân không được đoạt".Vợ chồng nhận được hoàng kim, về nhà hiếu kính mẫu thân, đồng thời có thể nuôi dưỡng đứa nhỏ.

Trong câu chuyện này hiếu như vậy chính là ngu hiếu, không thể từ đầu chí cuối kể bọn nhỏ nghe.

Còn có, Hiếu cảm động Trời, câu chuyện kể về một người con trai tên là Thuấn.

Thuấn họ Diêu, tên là Trọng Hoa, tương truyền phụ thân của y nghe mẹ ghẻ, và đệ đệ cùng cha khác mẹ tên là Tượng, nhiều lần âm thầm muốn giết chết y: Khi Thuấn lên đỉnh nhà kho thóc sữa chữa, liền sai người phóng hỏa đốt nhà kho, Thuấn nhanh tay cầm lấy hai cái nón tre nhảy xuống trốn thoát; khi Thuấn đào giếng, Cổ Tẩu cùng với Tượng đứng ở trên lấp đất đá xuống, Thuấn phải đào đường hầm dưới đất mới thoát được.Sau khi sự việc xãy ra Thuấn không chút nào ghen ghét căm hận, vẫn đối với phụ thân kính cẩn nghe theo, đối với đệ đệ thật lòng yêu mến.Cái hiếu của Thuấn làm cho Thượng Đế cảm động.

Thuấn cày bừa trồng trọt ở Lệ Sơn,, voi thay y cày ruộng, chim giúp y làm cỏ.

Đế Nghiêu nghe nói Thuấn vô cùng hiếu thuận, có năng lực xử lý chính sự, đem hai đứa con gái là Nga Hoàng và Nữ Anh gả cho y; trải qua nhiều năm quan sát và khảo nghiệm, liền chọn Thuấn làm người thừa kế của ông ta.Sau khi Thuấn kế vị thiên tử, khi đi thăm phụ thân, vẫn rất cung kính, lại còn phong cho Tượng chức vị chư hầu.

Bị người ám hại, cho dù là bị người thân ám hại, nhưng cũng không có thể thiện lương như vậy.

Giang Long kiếp trước đối với thời cổ đại, hiểu biết cực kỳ nhiều, cho nên biết có rất nhiều câu chuyện vốn trái với lương tâm, những câu chuyện này, không thích hợp để tuyên truyền đạo hiếu.

Những câu chuyện như vậy Giang Long cũng sẽ không thể giảng từ đầu chí cuối cho bọn nhỏ nghe được.

Bọn nhỏ có thể lương thiện, nhưng không thể ngốc!

- Hôm nay ta sẽ kể cho mọi người một câu chuyện xưa, có tên là Chỉ Thân Thường Thang? Nghĩa là Nếm thử chén thuốc, chuyện kể về một người họ Lưu tên Hằng, là con cháu của một nhà quyền quý, y nổi tiếng là một người con có hiếu, luôn chăm chỉ hầu hạ mẫu thân chu đáo.Mẫu thân ốm đau ba năm, y thường đêm không ngủ, tận tụy chăm sóc, cho mẫu thân uống chén thuốc, y đều dùng chính miệng mình nếm qua sau đó mới yên tâm cho mẫu thân dùng...

Bọn nhỏ tập trung tinh thần, chăm chú lắng nghe.

- Triệu Đình, nếu mẹ của ngươi ngã bệnh, ngươi có thể thường xuyên nếm thử thuốc cho mẹ của ngươi hay không?

Sau khi kể xong câu chuyện, Giang Long bắt đầu đặt câu hỏi.

Bọn chúng còn nhỏ, nếu chỉ kể chuyện xưa, có lẽ lời vừa vào tai trái bọn chúng, đã theo tai phải mà đi ra.

Sẽ không tự suy nghĩ đến người và sự tình trong câu chuyện.

Đó là lý do mà cần phải có người ở bên cạnh dò hỏi, tiến hành dẫn dắt.

Làm bọn nhỏ đem tình tiết trong câu chuyện, đặt chính mình vào tình huống đó, để biết được bọn chúng sẽ làm như thế nào.

Triệu Đình lập tức đứng lên:

- Sẽ làm!

- Tốt, khi ngươi trưởng thành, cũng sẽ là một đứa con có hiếu!

Giang Long khen.

Tiếp đó Bảo Bình ngồi ở một bên, dẫn đầu vỗ tay.

Bọn nhỏ cũng là lập tức giơ bàn tay nhỏ bé lên vỗ theo.

Triệu Đình nhận được lời khen, mặc dù cố nén cười, nhưng khóe miệng lại nhếch cong lên, không thể nén nổi.

Sau khi Triệu Đình ngồi xuống, những đứa nhỏ khác đều là rối rít giơ tay.

Giang Long mấy ngày trước đã từng dạy cho bọn chúng, muốn phát biểu ý kiến, trước tiên phải giơ tay, được mình đồng ý mới được phép nói.

Rất có kiên nhẫn, Giang Long làm cho bọn nhỏ từng người một phải giơ tay mới được phát biểu ý kiến.

Bọn chúng muốn nói, ngươi lại không đồng ý, sẽ đả kích tính tích cực của chúng, hạ thấp nhiệt tình của bọn nhỏ.

Nguyên một đám, cái miệng nhỏ đồng thời phát ra âm thanh non nớt, tuy nhiên lời nói gần như đều giống nhau, tất cả đều chứng tỏ, nếu bậc trưởng bối trong nhà sinh bệnh chúng sẽ thay họ thử thuốc.

Nếu như không có đủ kiên nhẫn, thật đúng là không thể nghe nổi đấy.

Giang Long lại tiếp tục giảng giải, một số thuốc có thể nếm được, nhưng là có một số thuốc không thể nếm được.

Cho nên trước khi để cho bọn nhỏ thử thuốc, nhất định phải hỏi thầy thuốc rõ ràng.

Bọn nhỏ tất cả cùng lên tiếng đáp ứng.

Sau khi thông qua câu chuyện, khơi dậy lên hứng thú của bọn nhỏ, tiếp theo liền dạy cho bọn chúng biết chữ, biết được tên nhân vật chính, tên quê quán những chỗ và vật có trong câu chuyện.

Sau đó bắt đầu xâu chuỗi lại, để cho bọn chúng đem chuyện viết xuống hoàn chỉnh.

Bọn chúng dù sao vẫn còn rất nhỏ, một ngày có thể học được hai cái chuyện xưa cũng không tệ rồi.

Một cái học buổi sáng, một cái học buổi chiều.

Đương nhiên, hai đứa nhỏ kia mới ba bốn tuổi thì năng lực học tập kém hơn, Giang Long để cho Lâm Nhã một mình chỉ dạy.

Phương pháp dạy bảo cũng là kể chuyện xưa, sau đó viết lên tấm thẻ, đem chữ trên thẻ chỉ cho đứa nhỏ xem, dạy bọn chúng học đọc, về phần viết thì sao?

Đó là tuyệt đối không thể dùng bút lông rồi.

Giang Long lấy bút chì tự chế ra cho bọn chúng dùng.

Vả lại, đối với hai đứa bé này yêu cầu của hắn rất thấp, mỗi ngày có thể học được 3~5 chữ cái là được rồi.

Tỷ như con sói xám, bọn chúng có thể được học viết chữ sói.

Chú dê vui vẻ, được học viết chữ dê.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Long lại giảng cho bọn nhỏ một số chuyện xưa.

Chẳng hạn như Ngọa nằm băng chờ cá chép, tự mình rửa bô, cho muỗi hút máu, và quạt gối ấm chăn.

Khi thật sự nghiêm túc làm việc, thời gian bao giờ cũng trôi qua rất nhanh, nháy mắt bảy ngày đã hết, đã tới lúc tỷ thí để phân thắng bại.

Sáng sớm hôm nay, Giang Long mang theo bọn nhỏ, đi tới kinh thành.

Ở bên cạnh đoàn xe, có một tên thái giám mặt trắng không râu và vài tên cung đình thị vệ đi theo.

Nói là thời gian bảy ngày, nhưng hôm nay đã là ngày thứ tám mọi người mới đi đến nơi, để phòng bị Giang Long sẽ trên đường tranh thủ thời gian, tiếp tục dạy bảo những hài tử kia.

Dọc theo đường đi, thấy Giang Long cưỡi ngựa ở phía trước vừa quay đầu, không cần biết có phải là quay lại tiếp xúc với mấy đứa nhỏ hay không, thì thái giám và bọn hộ vệ liền không nói một lời, lặng lẽ đi theo.

Sau một lúc lâu, đoàn xe tiến vào kinh thành, lại qua thời gian một nén hương, liền đi tới trước cửa hoàng cung.

Thái giám trẻ tuổi bước lên trước đưa ra thẻ bài, cấm vệ quân mới cho đi, Giang Long mang theo bọn nhỏ đi vào cửa cung.

Những hài tử này chưa từng được tiến vào đại nội hoàng cung, dù là Triệu Đình cũng vậy, thật là hiếu kỳ nhìn trái nhìn phải, có cái gì không biết không hiểu, sẽ líu ríu tới hỏi thăm.

Mấy viên quan đi ngang qua thấy thế đều là khinh thường hừ lạnh!

Qua thời gian bảy ngày dạy bảo, bọn chúng đứa nào cũng giống nhau, không có nửa điểm tiến bộ!

Phương Việt khi mang theo bọn nhỏ tiến cung, những hài tử kia sau khi đi vào hoàng cung, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không ai dám lớn tiếng ồn ào đấy.

Giang Long cũng nhìn thấy vẽ mặt bọn quan viên, nhưng là không thèm quan tâm.

Hoàng thượng già rồi, bệnh lâu năm thường nằm triền miên trên giường, khó có được một buổi như sáng sớm hôm nay, người lại rời khỏi giường, tới bên trong Văn Uyên Các.

Chờ Giang Long đến.

Đi vào Văn Uyên các cửa, thái giám trẻ tuổi đi vào trước phục chỉ, tiếp theo trở ra truyền lệnh cho Giang Long mang theo bọn nhỏ đi vào.

Giang Long đã nói qua cho bọn nhỏ, phải theo khuôn phép, bọn nhỏ biết lúc gặp mặt hoàng thượng, phải dập đầu, và không được phép tùy tiện nói chuyện, cho nên sau khi tiến vào Văn Uyên Các, bọn nhỏ đứng sau lưng Giang Long cùng quỳ xuống hô to Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, sau đó đều là yên tĩnh đứng im.

Ánh mắt cũng không dám chuyển động nhìn loạn khắp nơi nữa.

- Nháy mắt, cháu của Thành Hùng không ngờ cũng lớn như vậy rồi!

Lão Hoàng thượng ngồi ở trên ghế rồng, nhìn từ trên cao xuống, sau một hồi cẩn thận đánh giá Giang Long, mới là cảm thán nói:

- Trẫm đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ, năm đó trẫm mới sáu tuổi, Thành Hùng lão ỷ vào so với trẫm lớn hơn hai tuổi, tại ngự hoa viên đem trẫm đánh cho một trận.

Lời này vừa nói ra, rất nhiều đại thần đến xem tỷ thí, mặt đều là lộ ý cười.

- Thảo dân sợ hãi.

Giang Long hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất nói.

- Đứng lên đi.

- Tạ ơn Hoàng thượng long ân.

Sau khi thanh âm của Giang Long nói ra, bọn nhỏ ở phía sau hắn, cũng là học theo tạ ơn Hoàng thượng long ân.

- Cha mẹ của những hài tử này đều đã tới, đang ở điện bên cạnh Văn Uyên Các, trước hết để cho bọn chúng gặp cha mẹ của mình một chút đã.

Hoàng thượng hạ chỉ.

Giang Long liền dẫn bọn nhỏ, đi sang điện bên cạnh.

Nghe thấy có thể được gặp cha mẹ của mình, những hài tử này sắc mặt liền bắt đầu biến thành kích động.

Suốt bảy ngày thời gian rời khỏi cha mẹ, bọn chúng tuy rằng rất vui vẻ, nhưng tuổi của bọn chúng vẫn còn rất nhỏ, nên trong lòng chúng nó là luôn luôn nhớ đến cha mẹ đấy.

Vừa mới đi sang điện bên cạnh, một đám bọn chúng liền cất tiếng reo hò, đều tự chạy về phía cha mẹ của mình.

Cha mẹ bọn nhỏ cũng rất nhớ con trai, nhưng do đang ở bên trong đại nội hoàng cung, cho nên bọn họ vội vàng ngăn cản con mình, không để cho bọn chúng lớn tiếng ồn ào nào động.

Phương Việt mang theo bọn nhỏ mà gã dạy bão đứng ở một chỗ bên trong điện, thấy thế không khỏi cười lạnh một tiếng.

Lúc này Giang Long cũng nhìn thấy gã.

Mà ở phía sau Phương Việt, đang cung kính đứng, chính là một đám hài tử.

Mỗi đứa trên mặt hoặc nhiều hoặc ít có chút hâm mộ nhìn bọn nhỏ vừa mới vào, bởi vì Phương Việt dạy bảo cực kỳ nghiêm khắc, đồng thời còn cảnh cáo, không được gã đồng ý, ai cũng không được phép chạy về phía cha mẹ, bọn nhỏ trong bảy ngày này đã bị Phương Việt làm cho sợ hãi.

Thấy vậy tự nhiên là hâm mộ bọn nhỏ được Giang Long dạy bảo, có thể không cần cố kỵ nhào vào trong lồng ngực của cha mẹ.

Sự tình trong điện bên cạnh, có thái giám bẩm báo cho Hoàng thượng biết.

Trong Văn Uyên Các, hôm nay quan to tề tụ.

Có Lại bộ thượng thư Thường Thanh, người này là tâm phúc của Thái Tử.

Lại bộ tả thị lang, Hà Kình, Lại bộ hữu thị lang, Văn Đào, hai người này ở bên trong, Hà Kình cũng giống như Thường Thanh chức vị tương đương đứng ở trong đội ngũ của Thái Tử vì Thái tử làm việc.

Có bộ lễ thượng thư Triệu Bình, tả thị lang Tiêu Kính, người này Giang Long đã từng gặp mặt ở Già Lam Tự.

Hữu Thị Lang Biển Thông.

Có bộ binh thượng thư Lưu Định Bang, tả thị lang Tạ Thành, hữu thị lang Quan Triều.

Cùng với rất nhiều quan văn hôm nay có tấu chương đều tới tham dự.

Còn có một số quý tộc mặc trường bào, đại nhân vật thân phận đều không thấp, Thành Quốc Công cũng là rõ ràng ở trong nhóm này, rất hiển nhiên những người này tất cả đều có tước vị trong người.

- Bảy ngày, những hài tử kia vẫn không hiểu lễ nghi!

Thường Thanh vừa mới nghe thái giám nói xong, ngay lập tức lên tiếng trào phúng.

Y là thuộc phe Thái Tử, mà Thái Tử cùng với Cảnh gia lại không hợp nhau, y tự nhiên đối với Giang Long tràn ngập địch ý.

Hà Kính lập tức mở miệng hùa theo:

- Thường đại nhân nói rất đúng! Theo như thần thấy, đúng là Phương đại nhân dạy bảo thành quả tốt hơn.

Đại bộ phận quan văn, lên tiếng phối hợp.

Lão Hoàng thượng ngồi ở ghế rồng trên cao, vuốt cằm khe khẽ gật đầu.

Hiển nhiên là cùng quan điểm với Thường Thanh và Hà Kính.

Nhưng lúc này, một thanh âm vang vọng lên tiếng:

- Hôm nay tỷ thí không phải xem ai dạy học trò nhu thuận nghe lời, mà là xem học trò của ai biết chữ nhiều hơn, thông hiểu đạo lý nhiều hơn.

Mọi người theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy Thành Quốc Công cười ha hả nói:

- Theo như bổn quốc công mà nói, lại là rất thích cách mà Cảnh gia tiểu tử dạy nên những đứa nhỏ kia, tính tình thật, không giống Phương đại nhân bên này, một đám chất phác khô khan, đá ba cái vẫn không đánh rắm ra tiếng!

Thanh âm vừa mới xuất ra, đám võ tướng đều phụ họa.

Các quan văn lập tức trừng mắt phản đối!

---------oOo----------