Đại Phát Từ Bi

Chương 1



Ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Bấc đèn ngẫu nhiên lóe lóe rồi trở lại như cũ.

Trong thư phòng có một nam một nữ ngồi đối diện nhau.Namtuấn, nữ mĩ,nhưng lại không hề nói chuyện với nhau, giống như hai cái tượng đất,biểu tình phi thường cung kính.

Thật lâu sau nam tử mới mở miệng. Tiếng nói trầm thấp hùng hồn, hắn hỏi “ Những lời ngươi nói là sự thật?”

“ Thật.”

Cô nương trả lời ngữ khí mang chút ngẹn ngào, thần thái điềm đạm đáng yêu. Mắt đẹp tựa làn nước mùa thu trong suốt rưng rưng, trên mặt chekín nước mắt, môi hồng run nhè nhẹ, thật sự nhìn mà muốn thương xót.

Namtử ngồi đối diện nàng là Cảnh Tứ Đoan. Khâm sai ngự sử trẻ tuổinhất triều đại, vài năm này được trọng dụng, có vẻ hắn thân cận hoàng đế nên mọi người đều biết hắn là sủng thần, ái tướng.

Chỉ thấy hắn bất động, áo lông trên người, dưới chân là giày da mớilàm, bên cạnh ghế còn có một kiện áo khoác, là trang phục muốn rời nhà.Bất quá, hắn tuyệt không vội vàng xao động, ung dung hỏi cô nương chemặt trước mặt.

“ Ngươi một mình rời đi, người nhà đã biết chuyện?”

Lông mi thật dài rũ xuống dưới, nhẹ cử động, ngữ khí kiên quyết, “ Cái nhà kia, Y phán vô luận như thế nào cũng không trở về.”

Y Phán chính là tên của nàng. Nàng còn có cái họ thật vang dội_Nhạn,cùng họ với hoàng thất đương triều. Nhà nàng chính là bà con xa củahoàng thất, tuy rằng được xưng là quý tộc, chẳng qua vì quan hệ cực kỳxa xôi, hơn nữa sớm xuống dốc, không có tiền cũng không có quyền.

Nhạn Y Phán cùng Cảnh Tứ Đoan vốn chẳng có quan hệ gì, chẳng qua bọnhọ có quan hệ thông gia cho nên mới miễn cưỡng hợp thành một cây gậytre, mà cây gậy này còn phải vươn rất dài mới có thể lao ra ngoài biêngiới.

Biểu muội của Nhạn Y Phán gả cho cháu của Cảnh Tứ Đoan, quan hệ này đủ xa đi?

Khi Nhạn Y Phán đến Cảnh phủ bái phỏng biểu muội, đương nhiên là coinhư người thân bên nhà gái đến để lo liệu. Cảnh Tứ Đoan sẽ không cùngngười thân bên nhà gái chạm mặt, nhưng ai biết ở thời khắc dần mão không thông có cái bóng hình xa lạ xinh đẹp đột nhiên chiếu lên cửa giấy, lập tức, tiếng đập cửa vang lên.

Phóng tầm mắt vào trong sương phòng, quả thật chỉ có thư phòng củahắn là còn sáng đèn. Giờ mão là giờ quan lại phải chuẩn bị vào triều,luôn ở thời khắc giao nhau giữa giờ dần và giờ mão rời giường chuẩn bị.Hôm nay Cảnh Tứ Đoan muốn lên đường đi về phía nam, đã sớm thức dậy ănđiểm tâm, sủa sang lại hành trang. Không nghĩ tới, có khách không mời mà đến.

Cô nương vừa thấy Cảnh Tứ Đoan, cô gái đẹp liền thướt tha dừng lại hạ người bái lạy, buồn bã nói nhỏ, “ Cảnh đại nhân cứu ta!”

Đi qua giang hồ nhiều năm, có chuyện kỳ quái gì mà chưa thấy qua?Cảnh Tứ Đoan tuy rằng kinh ngạc, nhưng ở ngoài mặt án binh bất động, chờ nàng nói chuyện.

“ Y Phán có chuyện muốn nhờ, có thể cùng Cảnh đại nhân nói chuyện hay không?”

“ Có chuyện gì sao? Không phải đêm hôm qua Nhạn tiểu thư đến tìm biểu muội sao?”

Nhạn Y Phán chậm rãi lắc đầu, một giọt lệ ngã nhào hai má trắng nhưngọc, “ Y Phán biết Cảnh đại nhân sắp đi về phía nam mới một mình tiếnđến, muốn lén mạo muội nhờ Cảnh đại nhân mang ta cùng đi.”

Âm điệu tinh tế mềm mại, lời nói lại long trời lở đất!

“ Ý của cô nương là?” anh minh thần võ Cảnh đại nhân cũng thừa nhận chính mình nghe không hiểu.

“ Y Phán suy nghĩ đã lâu, cũng âm thầm hỏi thăm nhiều nơi, quyếtđịnh ra hiểm chiêu này mới có thể thuận lợi bí mật thoát đi kinh thành,không bị người phát hiện.” giọng nói của nàng kiên quyết, “ Y Phán muốn đi theo Cảnh đại nhân ra kinh. Đi chung đường thà làm nô tỳ, hầu hạCảnh đại nhân, chỉ cầu đại nhân giơ cao đánh khẽ, có lòng từ bi cứuthoát Y Phán khỏi vực sâu!”

“ Ý ngươi là, ngươi sớm đã có dự tính?” Cảnh Tứ Đoan chỉ nghe vế trước, trọng điểm phía sau cũng không nghe lọt.

Nhạn Y Phán cúi đầu càng thấp, nhìn không ra biểu tình. Nàng nửa quỳ trên hành lang trầm mặc thật lâu.

Để một thiên kim tiểu thư bày ra tư thái như thế, Cảnh Tứ Đoan thậtsự cũng không đành lòng. Thở dài một hơi, hắn lui từng bước về phía sau, “ Nhạn tiểu thư xin đứng lên, vào trong nói chuyện đi.”

Nàng đứng dậy, yên lặng theo hắn đi vào thư phòng. Hai người ngồi đối diện. Một mảnh tối đen trước bình minh bao vây lấy họ, yên tĩnh cùngthần bí.

“ Ngươi muốn cùng ta ra khỏi thành?” tiếng nói của Cảnh Tứ Đoan nặng nề, bình tĩnh chất vấn, “ Ngươi nói là thật?”

“ Thật.” Nhạn Y Phán ngẹn ngào nói, “ Gia phụ sớm mất, gia mẫunghe những lời gièm pha mê hoặc, muốn đưa Y Phán cho sa đại gia buôn gạo ở phía tây thành, đổi lấy sính lễ. Nhưng người nọ tuổi đã qua bốn mươi, ngày thường chơi bời với gái, trong phủ còn dưỡng luyến đồng, cũngkhông tốt lành gì. Y Phán đương nhiên là không chịu. Nhưng đối phươnggần đây bức hôn, thậm chí gia mẫu còn cùng trai lơ, tính…hạ mê dược,cướp lấy trong sạch của Y Phán, bức Y Phán không thể không gả!”

Nàng vừa khóc vừa kể một hơi dài, vừa kể vừa chảy nước mắt, điềm đạm đáng yêu đến cực điểm.

“ Trai lơ, ý là thân mật sao?” sau khi Cảnh Tứ Đoan nghe xong chỉ hỏi vấn đề này. Dù sao xác nhận một chút có vẻ tốt hơn.

Nhạn Y Phán vừa nghe xong lại trầm mặc. Nàng lại cúi đầu, không thấyrõ biểu tình. Chỉ có chú ý quan sát mới có thể nhìn ra hai má hơi hơirung động, tựa hồ đang cắn răng nhẫn nại.

A, rất khó mở miệng đi. Mẫu thân của mình dưỡng tình nhân, lại còntính kế với nữ nhi của mình, loại chuyện này, làm gì có cô nương còn trẻ tuổi nào không biết xấu hổ mở miệng nói? có thể lý giải.

“ Lần này ngươi cùng ta rời khỏi kinh thành, tin tức lan truyền ởkinh thành, ta không đảm đương nổi tội danh dụ dỗ vợ người khác. Ngươicó từng nghĩ tới?”

“ Y Phán biết chuyện này làm ngài khó xử, nhưng xưa nay nghe nóiCảnh đại nhân từ bi hỉ xả, luôn cứu giúp người khác, không thể thấy chết mà không cứu, hẳn là có thể giải quyết tốt tình cảnh hiện nay của YPhán, hào phóng vươn tay…..”

“ Chờ một chút.” Cảnh Tứ Đoan đột nhiên đánh gãy khẩn cầu réorắt mềm mại thảm thiết của cô nương người ta, “ Có thể trước xin ngươilàm ơn một việc được không?”

“ A?” Nhạn Y Phán ngây ngốc. Người muốn mang ơn, là nàng mới đúng đi?

“ Có thể đừng kêu chính mình là Y Phán nữa được không? Nói chuyện thì nói chuyện, đừng giống bần nữ gặp gỡ thanh thiên* đại lão gia cảnkiệu kêu oan. Ngươi là thiên kim hoàng tộc, ta chỉ là mệnh quan triềuđình, tại hạ thùa nhận chịu không nổi.”

Nhạn Y Phán nhanh cắn môi, đôi mắt xinh đẹp lóe lóe.

Cảnh Tứ Đoan rốt cuộc xác định, đó là biểu hiện phẫn nộ. Bất quá, thế thì làm sao?

“ Ngươi trái một câu từ bi hỉ xả, trái một câu giúp đỡ người yếu,nói ra ta thấy xấu hổ.” hắn lạnh lạnh nói, cũng không có chút ý tứ xấuhổ, “ Huống chi ngươi còn chưa trả lời ta, nếu ta cùng ngươi chạy rakinh, ngươi không có việc gì, ta lại gánh trên lưng tội danh dụ dỗ vợngười khác, nên làm cái gì bây giờ?”

“ Ta không phải thê tử của bất cứ ai.” Nàng trả lời đơn giản. Ngữkhí đột nhiên biến lạnh, cùng bộ dáng điềm đạm đáng yêu cực không giống.

“ Ngay cả như vậy, nếu quý phủ, thậm chí triều đình phái người đến truy…”

“ Nếu chúng ta lập tức lên đường, không có ai xác định là ta đitheo ngươi. Ngươi là ngự sử, bởi vì chức vụ cùng quan hệ, hành tung luôn phải giữ bí mật. Phóng tầm mắt đi khắp triều đình, chỉ có đi theo ngươi ta mới bảo đảm không bị bắt trở về.”

Nguyên lai có người sớm đã thám thính. Mồm miệng rõ ràng thật lanhlợi, bộ dáng bình tĩnh quả quyết, bộ dạng cùng tiểu con dâu mới rồi củahắn là hai người.

Sắc mặt biến đổi rất nhanh, điểm này thực thú vị.

“ Nga, nguyên lai là nhìn trúng điểm này của bản quan. Xem ra cônương đã hỏi thăm không ít.” Nếu sắc mặt thay đổi, Cảnh Tứ Đoan cũngkhông muốn vòng vèo, cười cười nói thẳng, “ Sớm nói thẳng ra là được,cần gì phải giả bộ khóc sướt mướt?”

Hai người nhìn nhau, trong mắt mang theo một tia giấu giếm sắc bén.

Hắn cũng không phải bị nữ nhân xinh đẹp trước mắt dụ dỗ đến mềm lòng choáng váng đầu cái gì cũng ngu ngốc đáp ứng!

Namnhân này thật sự rất thông minh, thông minh đến nỗi phật cũng phải phát hỏa!

Nhạn Y Phán xác định hắn sớm đã biết mình đang diễn trò, lại cố ýkhông nói ra, làm cho nàng quỳ không công một hồi lâu không nói, cònlãng phí không ít nước mắt!

Nói cả buổi, trên cửa giấy đã có những tia sáng chiếu lên, trời sắpsáng. Nếu không đi, kế hoạch của nàng toàn bộ sẽ hỏng. Cho dù bình tĩnhnhư Nhạn Y Phán cũng lộ ra thần sắc lo âu.

“ Ngươi nói sớm có kế hoạch trốn đi, cũng không phải bốc đồng, vậy ngươi có mang theo quần áo cùng lộ phí sao? Trên đường đi nếu muốn ăncơm ở trọ thì phải làm sao bây giờ?” có người lông mi vẫn nháy nháyđến nỗi làm người ta phẫn nộ, tiếng nói trầm thấp hùng hồn, nghe như thế nào cùng thấy khó nghe.

Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sợ nàng ăn bám hắn sao? Khinh thường người như vậy sao?

Nhạn Y Phán không nói được một lời, kéo cao tay áo lên, không phải vì muốn cho hắn xem tay mình, mà là để lộ ra cổ tay một chuỗi vòng taybằng vàng. Từng cái từng cái hiện lên, một chuỗi dài, tùy tiện một cáibán ra cũng đủ để trả chi phí nửa năm.

Nàng tùy tiện tháo ra một cái, đặt ở trên bàn, “ Như vậy đủ chưa?”

Cảnh Tứ Đoan tiếp nhận vòng tay, đặt ở trong tay cân nhắc một chút,tựa hồ vừa lòng. Thuận tay thu vào trong lòng, thế mới đứng dậy, hắn còn cố ý nói, “ Nếu Nhạn tiểu thư tâm ý đã quyết, ta đây cũng kính khôngbằng tuân mệnh.”

Thu vòng tay bằng vàng của người ta mới nguyện ý hỗ trợ? Người nàythật là thấy tiền sáng mắt, rõ ràng là tham quan! Như vậy làm khâm saithế nào? Nói không chừng vừa ra kinh thành liền ở trên đường trộm cắp,cười hớ hớ thu hối lộ, kiếm tiền lời bỏ túi.

Quyết tâm của Nhạn Y Phán kỳ thật có chút xao động. Thật sự muốn mang ơn một người không đàng hoàng như vậy sao? Nhưng hiện nay đã đâm laothì phải theo lao, xem ra, cũng chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.

“ Xin hỏi Cảnh đại nhân, trạm thứ nhất sẽ tới chỗ nào? Là Phụnghuyện sao?” Nàng một mặt đi theo sau Cảnh Tứ Đoan, một mặt truy vấn.

Cước bộ Cảnh Tứ Đoan hoàn toàn không ngừng, chỉ nhìn nàng liếc mắt một cái, “ Ngươi hỏi chuyện này làm cái gì?”

“ Sau khi ra khỏi kinh, hẳn là đã an toàn, đương nhiên không cầntiếp tục phiền toái Cảnh đại nhân. Sau khi đến trạm thứ nhất mỗi ngườicó thể đi một ngã, ta sẽ tự rời đi.”

“ Từ từ nghĩ, vừa đi vừa nói chuyện.” Cảnh Tứ Đoan không quay mặt lại đáp.

Ra cửa hông, giữa sắc trời tờ mờ sáng, một chiếc xe ngựa mộc mạc chắc chắn đã đợi bên ngoài. Xa phu là hán tử trung niên rắn chắc, thấy chủtử mang theo cô nương xuất hiện, biểu tình không hề có chút kinh ngạc,chính là yên lặng hầu hạ hai người lên xe.

“ Hắn họ khương, có thể gọi hắn lão Khương.” Cảnh Tứ Đoan thuận miệng nói.

Lão khương chỉ khẽ gật đầu, ý bảo muốn đóng cửa xe, đến phía trước chuẩn bị lái xe.

Bề ngoài xe ngựa này có vẻ đơn sơ nhưng bên trong lại thập phần thoải mái, chỗ ngồi, sàn đều trải thật dày tơ tằm, rèm cửa độn bông, có thểđem hàn ý sáng mùa xuân ngăn lại ở ngoài xe.

Nhạn Y Phán ngồi nghiêm chỉnh, mắt xem hắn, tay cùng chân thoải máiduỗi, ngồi hay không cũng phi thường bất đồng. Nàng cố gắng nhịn xuốngxúc động muốn trừng hắn, tốt xấu cũng là quan lớn trong triều, bộ dángkhông uy nghiêm như vậy, thật là làm người ta thất vọng!

“ Ngươi có thể thoải mái, ngồi thẳng tắp như vậy, chưa ra khỏithành thắt lưng ngươi đã đau ê ẩm.” Cảnh Tứ Đoan nhàn nhàn nói.

Nàng rốt cuộc vẫn nhịn không nổi, ương bướng trừng hắn một cái. Thắtlưng cô nương gia đau ê ẩm, hắn quản làm gì? Có thể nói lớn như vậy sao? Có biết cái gì kêu là thất lễ với giai nhân không?

Nhạn Y Phán lập tức quay đầu, nhìn cửa sổ bên kia. Đáng tiếc cửa sổbị rèm bông ngăn trở hơn phân nửa, chỉ nhìn thấy một chút bầu trời, mâyđầy trời, xem ra, hôm nay sẽ có tuyết rơi.

Khách đạt! Khách đạt! Ngay trong tiếng bánh xe di chuyển, tiếng vóngựa đơn điệu nàng sẽ rời đi kinh thành, nơi nàng đã sống hai mươi năm.Lần này đi tiền đồ mờ mịt, người xa lạ bên cạnh lại không không đáng tin cậy, nhìn bầu trời u ám, tâm tình Nhạn Y Phán cũng tối như bầu trời.

Khi đến cửa thành, như thường lệ phải dừng lại để kiểm tra. Kinhthành đề phòng nghiêm ngặt, lui tới cửa ải, văn kiện phải đủ, chỉ cần có một sai sót nhỏ sẽ lập tức bị bắt lại. Nhạn Y Phán trốn đi nên đươngnhiên văn kiện cái gì cũng không có, sợ nhất chính là cửa này, lòng củanàng toàn bộ đều lên tới yết hầu.

Bất quá, Cảnh Tứ Đoan làm quan không phải giả, chỉ nghe thấy lãokhương ở bên ngoài nhỏ giọng nói với binh lính vài câu, nói chuyện phiếm về thời tiết một chút là đã qua được.

Chỉ như vậy? Sợ hãi, lo lắng kế hoạch nàng lo nghĩ đã lâu cứ như vậy trôi qua? Không cần làm bộ như tỳ nữ của Cảnh Tứ Đoan? Không cần bịara chuyện xưa? Cái gì cũng không dùng?

Nàng hít từng ngụm khí vào, nhịn không được lại liếc nhìn Cảnh TứĐoan một cái. Chỉ thấy hắn nghiêng đầu dựa vào vách xe, cuộn người lại,hắn đang ngủ.

Thật thoải mái! Nàng ghen tị nghĩ. Xem ra là một tham quan ngu ngốc, vẻ ngoài anh tuấn cũng chỉ là cái bao cỏ. Chắc hẳn là kẻ xu nịnh vỗmông ngựa, bằng không, làm thế nào tuổi còn trẻ đã đạt đến chức vị này?

Thừa dịp hắn ngủ gật, Nhạn Y Phán làm càn đánh giá hắn.

Điều kiện của một tuấn mỹ nam tử Cảnh Tứ Đoan đều có: Ngũ quan sángsủa lại đẹp, mày rậm, mũi cao, dáng người lại cao lớn cao ngất. Khótrách đào tỷ muội, tam cô lục bà khi gặp nhau nói chuyện phiếm, chỉ cầnnói đến mỹ nam tử này tất cả đều cười giống như cô nương mười tám tuổi.

Cảnh Tứ Đoan đã làm cái đại sự gì tất cả đều không quan trọng, cái mà nữ quyến coi trọng ở hắn là bề ngoài. Mỗi lần tán gẫu đều khoa trươngđến tận cùng, Nhạn Y Phán không muốn nghe cũng không được.

Kết quả ai mà ngờ được, trăm nghe không bằng mắt thấy! Thật là, vềsau không bao giờ tin tưởng nhóm nữ quyến đã kết hôn này nữa. Bao cỏ cho dù có bọc da tốt cũng chỉ là bao cỏ.

Xe rời đi kinh thành, chạy nhanh trên đường. Dần dần, cảnh sắc bênngoài càng ngày càng đơn điệu hoang vắng, trừ bỏ mây cùng cây, chính làcây cùng mây, xem ra, phong cảnh không khác biệt cho lắm, ngay cả phương hướng cũng không rõ.

Một đêm không ngủ yên, lúc trước cũng đã thật lâu thật lâu không ngủ, Nhạn Y Phán ngắm phong cảnh cũng mệt mỏi, buồn ngủ chậm rãi hiện lêntrên mi mắt.

Chống đỡ được một thời gian, rốt cuộc nàng cũng ngủ.

Cô nương này, sao lại ngủ ở trong lòng mình thế này?

A, đúng rồi, Cảnh Tứ Đoan chợt nhớ ra. Bởi vì nàng không ngủ ở trongxe ngựa xóc nảy nên ngã trái ngã phải, hắn ở thời điểm đầu nàng suýt nữa đánh lên vách toa xe đỡ lấy nàng, trái trán của nàng mới không bị đụngsưng thành một cục lớn.

Kết quả, giúp đỡ thì giúp đỡ, nàng đang ngủ lại dựa vào trên người hắn,….cứ như vậy.

Thật sự là một cô nương ngốc. Nếu hắn có ý đồ xấu nàng đã sớm bị chiếm tiện nghi.

Một mỹ nữ xinh đẹp, nũng nịu như vậy, mặc dù ở trong xe luôn ra vẻbình tĩnh lãnh đạm, nhưng mặt mày như họa, da thịt vô cùng trắng noãnthật sự rất nổi bật, xem ra sau khi đến Phụng huyện nên mua cho nàng cái khăn trùm đầu che mặt một chút.

Trạm dừng chân thứ nhất quả thật là Phụng huyện. Nhạn Y Phán cư nhiên lại đoán ra được, khi ấy, Cảnh Tứ Đoan không biểu lộ ra bên ngoài nhưng trong lòng lại rùng mình.

Hành tung của hắn luôn luôn bảo mật, ngay cả văn võ bá quan trongtriều cũng không biết chi tiết. Bị nàng biết khi nào xuất phát còn chưanói, ngay cả phương hướng cũng bị đoán trúng, thật sự không thể xemthường.

Nhưng, có cái gì để mà sầu lo đâu? Chẳng lẽ nàng có bản lĩnh gây bất lợi cho hắn sao? Tuy rằng giả đáng thương bị vạch trần, ngay sau bộdáng lại giả bộ cứng rắn già dặn, nhưng giờ phút này lại tựa vào tronglòng hắn, Nhạn Y Phán đang ngủ say thoạt nhìn lại nhu nhược ôn thuần,thậm chí có điểm trẻ con.

Cũng chỉ là một cô gái đẹp mà thôi, sờ một chút, có cái gì phải sợ?

Hai người cứ tiếp cận như thế, hương thơm trên người nàng nhè nhẹ bay tới, cái má phấn nộn ở gần trong gang tấc, chỉ nhần nhoài người ra phía trước là có thể hôn nàng. <!--Ambient video inpage desktop-->

Nhưng nhìn Cảnh Tứ Đoan như đang chơi trò chơi, có điểm không đứngđắn, nhưng cũng không vụng trộm chiếm tiện nghi của người khác. Hắn thởdài, cẩn thận đỡ cô nương người ta nằm ngay thẳng, sau đó kéo áo khoácbên chân qua, yên lặng bao kín nàng, kê lại cho ngay ngắn, nhét nàng vào trong khe hở của vách tường.

Cứ như vậy, mặc kệ xóc nảy như thế nào cũng sẽ không bị đánh thương.

Thỏa đáng đúng là thỏa đáng, bất quá thời điểm Nhạn Y Phán bị áokhoác thật dày bao lại đến nóng mà tỉnh dậy lại đột nhiên phát hiệnkhông thể động đậy, cả người như bị trói ở bên trong cái kén, tay chânđều không thể cử động.

Ác mộng tựa hồ tái diễn, trong khoảng thời gian ngắn nàng không nhậnra mình đang ở nơi nào, người trước mặt là ai, chỉ cảm thấy khốn đốn như có một trận hồng thủy nghênh diện ập vào, làm cho nàng ngập đầu.

Nàng lại nhớ tới phòng của chính mình sao? Trong bóng đêm, tay chânnàng không thể động đậy, có tiếng người thở dốc cùng cười dâm đãngquanh quẩn ở bên tai, chậm rãi tới gần, càng ngày càng gần….

“ Buông.” Tiếng nói của nàng đều thay đổi, lộ ra sợ hãi sâu sắc,khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, mồ hôi lạnh nhỏ nhưng chảy nhanh, “ Buông ra mau! Buông! Buông ra mau! Buông ra!”

Nàng lúc đầu còn nói sau đã kêu thất thanh, còn bắt đầu giãy giụakịch liệt, cái trán hung hăng đánh vào cửa xe vài cái lập tức sưng thành một cục, làm cho Cảnh Tứ Đoan hoảng sợ cực độ.

Như thế nào đột nhiên lại trở thành như vậy? Không phải mới vừa rồi còn ngủ ngon sao?

“ Đừng sợ, ta không có trói ngươi lại.” Hắn nghiêng người lạigiúp nàng mở áo khoác, một mặt lấy tay đỡ trán nàng, không cho nàng tiếp tục đánh, “ bình tĩnh, không có việc gì! Ta giúp ngươi mở ra. Đừnghoảng hốt.”

Tiếng nói trầm ổn của hắn mang theo ra lệnh tạm thời trấn an Nhạn YPhán. Nàng trợn tròn mắt, tay ấn trước ngực, thở hào hển nhưng cuối cùng cũng trấn an lại.

“ Ngươi xem, không phải đã mở ra rồi sao? Chỉ là một kiện áokhoác mà thôi, bọc lại giúp ngươi chỉ vì sợ ngươi đi đường gặp trở ngại. Kết quả, ngươi nhìn xem, còn không phải sưng thành một cục sao.” CảnhTứ Đoan nói một hơi trấn an nàng.

Tim Nhạn Y Phán vẫn là đập thật nhanh, mồm run run hô hấp, cố gắng muốn khôi phục bình tĩnh.

Cảnh Tứ Đoan đem áo khoác thu trở về bên cạnh, miễn cưỡng ngồi yên vị, chờ nàng tự mở miệng.

Nàng vẫn không mở miệng, hiển nhiên là vì sợ hãi.

Chỉ vì một kiện áo khoác có thể dọa thành như vậy? Trong đó có chút kỳ quái, hứng thú của Cảnh Tứ Đoan bị khơi mào.

Phải nói là, hắn đối với nàng rất có hứng thú.

Không sao cả, còn rất nhiều thời gian. Còn hai ngày nữa sẽ đến Phụng huyện, cái gì đến từ từ sẽ đến.

“ Không thích cái áo khoác này?” sau khi thấy thần sắc nàng dần dần trấn định, Cảnh Tứ Đoan mới nhàn nhàn mở miệng.

“ Di?” đề tài này thật kì lạ, Nhạn Y Phán nghi hoặc nhìn hắn.

“ Đây chính là gì đó trong cung ban cho, bất quá, ngay từ đầu tađã xem không vừa mắt.” bàn tay hắn đặt ở áo khoác da cừu, theo những đóa hoa được thêu tỉ mỉ dao động.

Hoa văn hình tròn hoặc hình bầu dục, quả thật có chút bắt mắt. Mộtcái đan vào một cái, sâu cạn vừa phải, khi có ánh sáng mới nhìn thấy.Hắn thuận miệng hỏi, “ Ngươi biết nó thêu bằng chỉ gì sao?”

Nhạn Y Phán liếc mắt một cái, nghĩ nghĩ rồi nói, “ Hẳn là kim tuyến cùng khổng tước vũ tuyến*.”

“ Đúng rồi. Bất quá, là loại kim tuyến nào?” hắn tiếp tục đề tài, chẳng qua chỉ là nói chuyện phiếm.

“ Đương nhiên là kim tuyến trơn, kim tuyến bình thường làm sao có thể thêu trên áo khoác da cừu? Lập tức sẽ hỏng.” trả lời xong, đôi mi thanh tú của nàng lập tức nhíu lại, “ Da chồn tía làm áo khoác là đã có thể tránh gió táp mưa sa, lại còn dùng tuyến tốt như vậy thêu hoa, thật là phí phạm.”

“ Nga? Bằng không, tuyến tốt như vậy nên dùng ở đâu?”

“ Vài dệt bình thường sẽ không thể chịu được kim tuyến, khổng tước vũ tuyến, ít nhất phải cân bằng bằng hợp la ti mới được.” nàng lưu loát trả lời.

Cảnh Tứ Đoan chống má, nghiêng đầu nhìn nàng, thật lâu thật lâu sau.Một đôi mắt thâm trầm như lửa đốt tựa hồ như đang đánh giá cái gì.

“ Làm sao vậy? Ta nói không đúng sao?” lực chú ý vừa rời đi,kinh hách đã qua, Nhạn Y Phán hồ nghi nhìn nam nhân trước mắt.

Namnhân này thế mới vui mừng trả lời, “ Đúng hay không ta cũng khôngbiết. Bất quá, ta thấy kỳ quái là vì sao ngươi biết rõ như vậy? Tiểuthư bình thường sẽ không biết những chuyện như vậy đúng không?.”

Thật giận, nói chuyện phiếm hai ba câu mà thôi, cư nhiên đã lộ rasơ hở. Nhạn Y Phán thầm mắng chính mình ngu xuẩn, vừa tức Cảnh Tứ Đoangiảo hoạt, âm thầm cắn răng.

Một lát sau nàng mới không cam lòng nhỏ giọng nói, “ Nương ta trướckia là nữ quan ở thượng công cục, ngẫu nhiên nghe nàng nói. Kỳ thật tacũng không nhớ rõ lắm.”

Thượng công cục phụ trách may quần áo cho hoàng thất, ở trong cungcũng không có chức vị. Một tiểu nữ quan gả cho Nhạn gia có huyết thốnghoàng thất, năm đó lẽ ra sẽ thành một giai thoại, vì sao nghe qua tựa hồ không phải vậy?

Thật là cực kỳ có ý tứ. Cảnh Tứ Đoan rất muốn biết rõ nội tình, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ, đảm vị chức vị quantrọng của hắn, nếu muốn biết rõ chân tướng mà chỉ xem bên ngoài, nghemấy câu thì vô dụng.

Phải có thời gian chậm rãi quan sát, tinh tế phân tích mới thấy được.

“ Xem ra là gia học uyên bác, về sau có thể sẽ nhờ đến ngươinhiều. Có người xem xét vải dệt hoặc thêu tuyến cũng là điều thú vị.”hắn chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói như vậy.

Nhạn Y Phán liếc hắn một cái, nàng có nghe lầm hay không? Về sau?

Hai ngày sau sẽ đến Phụng huyện, bọn họ mỗi người đi một ngã. Haingày đi đường này chỉ ngồi trên ngựa, ven đường đều là trạm dịch cùngtrấn nhỏ, cũng chỉ nhìn thấy dân chúng bình thường, phủ của bọn họ, nàocó tơ lụa gấm vóc, thêu tuyến đa dạng để mà bình luận, xem xét?

Người này, đầu óc có phải bị hỏng rồi hay không?

Khổng tước vũ tuyến: chỉ thêu bằng lông chim khổng tước. Khổng tước là con công đó mà.