Đại Mạc Thương Lang

Quyển 1 - Chương 13: Viên hỷ lạc



Viết đến đây hẳnnhiều độc giả sẽ ngạc nhiên không hiểu gì, kì thực, lúc đó tôi cũngkhông biết sự việc thế nào. Những gì bước vào tiểu thuyết và ngoài đờithực khác nhau một trời một vực. Tiểu thuyết còn có thể rào trước đónsau được, nhưng nếu là ghi chép thì phải tôn trọng sự thật. Tại nơi này, tôi gặp Viên Hỷ Lạc, đây là một sự thật, tôi có nằm mơ cũng không nghĩmình có thể gặp cô ấy ở nơi này.

Ban đầu tôi không tin, nhìn lạicẩn thận một lượt, đúng là cô ấy, tôi tự nhiên run lên, nghĩ bụng làmsao cô ta lại có mặt ở đây?

Viên Hỷ Lạc cũng là kĩ sư khảo sát,tuy rằng tuổi tác cũng tương đương chúng tôi, nhưng về cấp bậc thì hơnhẳn. Đó là vì cô ấy được cử đi học ở Liên Xô về, nhận được nhiều ưu đãihơn chúng tôi. Tôi với cô ấy từng làm chung một lần ở một đội khảo sát.Hồi đó cô ấy là đội phó, ngoài kiến thức được học khi du học ở Liên Xôvề, cô ấy còn thực sự là người rất chăm chỉ. Tôi thì làm việc cứ ào ào,nên thường xuyên bị khiển trách, có điều xử lý công tư của cô ấy rấtthoáng nên chúng tôi làm việc với nhau tương đối thoải mái. Cô ấy luônlà người dẫn đầu trong mọi việc, Bùi Thanh biết cô ta, có lẽ cùng vì lýdo ấy.

Nhóm chúng tôi có cả thảy hai mươi tư người, đương nhiênkhông có phụ nữ, bây giờ có cô ấy xuất hiện ở nơi này, tất nhiên sẽkhiến chúng tôi bối rối. Tôi xem những vết thương trên mặt và trên người cô ấy, thấy tình hình rất kì lạ, không hiểu sự việc gì đã xảy ra.

Thân nhiệt cơ thể Viên Hỷ Lạc hạ xuống rất thấp, lúc đó chúng tôi không cònthời giờ để tìm hiểu xem làm sao cô ta lại xuất hiện ở nơi này nữa. Mấyngười đành rút thăm, cuối cùng Vương Tứ Xuyên nhận nhiệm vụ thay quần áo cho cô ấy.

Người cô ấy đầy vết thương, chỗ nào cũng thấy vết bầm tím hay máu tụ, nhìn vào thật khủng khiếp. Hai đầu gối và hai cánh taybầm dập đầy thương tích, nếu như không được tận mắt chứng kiến bãi đá và bãi lưới sắt ở nơi này thì lại tưởng cô ấy vừa trải qua một trận cựchình mới tới được đây. Thế nhưng chuyện này lại không ảnh hưởng tới tính mạng, điều nghiêm trọng là thân nhiệt của cô ấy. Bộ trang phục trướckhi gặp Vương Tứ Xuyên nay đã bị ướt hết, có lẽ cơ thể của cô ấy đã chịu lạnh từ lâu trước đó, môi của cô ấy đã tím ngắt rồi.

Vương TứXuyên vừa run lập cập vừa tiến hanh lau người cho Hỷ Lạc, rồi đặt cô ấyvào túi ngủ, sau đó nấu nước nóng bón cho cô ấy uống, hơ lửa ấm cho cô,cứ thế làm mãi tới nửa đêm thân nhiệt của cô ấy cũng tăng lên dần, thếnhưng đầu óc vẫn còn lơ mơ, gọi mãi mà cô ấy vẫn không tỉnh. Tuy nhiên,tình hình như vậy cũng khiến chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, có thể yên tâm đi ngủ rồi.

Bùi Thanh bên cạnh vẫn lẩm bẩm: “Tại sao chị ta lại ở đây nhỉ?”

Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, lại nhớ đến những lời anh Miêu dặn trước khi đi, càng ngày càng cảm thấy tình hình tệ đi. “Tình hình ở đây không ổnrồi!” Tôi quay sang mấy đồng chí nói: “Chúng ta không nên đi sâu nữa.”

“Có chuyện gì?”, Vương Tứ Xuyên hỏi.

“Xem ra chúng ta không phải là những người đầu tiên vào đây.”, tôi đáp, “Nơi đây chắc chắn đã có trong hồ sơ rồi, ông đại tá đó đã không nói thậtvới chúng ta.”

Lúc đó, tinh thần tôi khá hỗn loạn, sự việc nhỏnhặt thì không nắm rõ, nhưng những việc chính vẫn hoàn toàn tỉnh táo nắm bắt được. Bùi Thanh lập tức gật đầu, đôi lông mày của cậu ta cau lại,xem ra cậu ta cũng đã dự đoán được tình hình.

Nhìn những vật dụng của Viên Hỷ Lạc, rõ ràng cô ấy cũng đã được phái đi làm công tác khảosát giống chúng tôi, thế nhưng trong bốn nhóm tới đây của chúng tôikhông hề có cô ta, chứng tỏ cô ấy đã được phái đến từ một nhóm thứ nămnào đó.

Căn cứ vào tình hình và vị trí khảo sát hiện giờ, có thểđoán nhóm thứ năm đó đã vào đây trước bốn nhóm chúng tôi. Chúng tôi mớivào đây được hơn một ngày, nếu có đi sau chúng tôi, thì không thể đinhanh thế này được.

Cũng có thể nói, trước khi chúng tôi vàotrong động đã có một đợt khảo sát ở đây, tuy không biết cụ thể như thếnào, nhưng dự đoán đó khá chính xác. Viên Hỷ Lạc chính là bằng chứng xác đáng cho chuyện ấy.

Sự việc này bắt đầu phức tạp rồi đây, tựnhiên xảy ra bao nhiêu rắc rối, họ đã vào trong này bao lâu rồi? Tại sao đại tá lại không nói với chúng tôi chuyện này trước? Cấp trên không thể để một nữ kĩ sư khảo sát vào động một mình, vậy còn ai đi cùng nữa?

Đội phó và mấy cậu lính ngồi im lặng một góc, không ái nói câu gì, tôi hỏihọ có biết gì về vấn đề này không, nhưng đội phó lắc đầu bảo cũng mù mờnhư chúng tôi mà thôi, anh nói: “Tôi và các anh vào đây cùng một thờiđiểm, trước khi đi, các anh còn được tham gia cuộc họp, bọn tôi cònchẳng có họp hành, tiệc tùng gì, cấp trên bảo bọn tôi phải đi cùng cácanh, không hỏi han, không nghe ngóng, không nghi ngờ, chỉ một yêu cầuhoàn thành nhiệm vụ.”

Mấy người chúng tôi đều im lặng, chuyện này đúng là vượt ngoài dự đoán.

Vương Tứ Xuyên đề xuất: “Hay là đợi đến lúc cô ấy tỉnh để hỏi cho ra nhẽ?”

Tôi lắc đầu, sự kiện vừa rồi của Viên Hỷ Lạc thật kì lạ, điều khiến ngườikhác kinh sợ nhất là cô ấy không hề có thiết bị chiếu sáng, cũng cónghĩa là người con gái đáng thương ấy không biết đã phải chờ đợi trongcái động tối tăm này bao lâu rồi. Hãy thử tưởng tượng nếu bạn bị rơi vào tình cảnh đó thì sẽ khủng hoảng đến chừng nào, đứng một mình trong mộthang động tối tăm mù mịt, mênh mông không bờ bến và lạnh giá với baonhiêu âm thanh thầm thì kì bí, người nào trải qua chuyện này xong màkhông phát điên mới là lạ.

Bùi Thanh cũng nghĩ ra một giải pháp,nhưng có điều rất khác với ý chúng tôi: “Chẳng ích gì đâu, giả sử chị ấy có tỉnh lại, tôi cũng chắc chắn là chị ấy sẽ không kể nhiều, đó lànguyên tắc nghề nghiệp ở tầm chức vụ như chị ấy. Hơn nữa chị ấy lại cócấp bậc cao hơn chúng ta, đố mà dám kể ra hết đấy!”

“Vậy thì làmthế nào đây?”, Vương Tứ Xuyên nghĩ ngợi, miệng buột ra câu chửi tục: “Bà nội nó chứ, cấp trên rốt cuộc muốn gì đây? Trước đây chúng ta đâu cógặp chuyện rắc rối thế này, cũng chỉ có khảo sát vài cái động, chẳng lẽnhững gì trong này lại quái dị đến thế sao?”

“Lúc lên xe chắc cậu cũng đoán được rồi còn gì, lần đi này của chúng ta đâu có giống nhữnglần trước.” Bùi Thanh không thèm nhìn Vương Tứ Xuyên mà đưa mắt về phíatrước, dường như trong đôi mắt ấy ánh lên niềm hi vọng chờ đợi.

Tôi biết anh chàng này có nhiều nét đặc biệt, xem ra cậu ta không thèm để ý đến những sự việc vừa xảy ra. Tôi chợt nhớ đến mẩu giấy lúc trước, kìthực tôi cũng có chút tò mò, liệu tận cùng của dòng sông sẽ là vật gìchờ đợi chúng tôi? Tại sao ngày càng khó đoán con đường trước mặt củachúng tôi đến vậy?

“Tôi bảo này, các cậu đừng tranh cãi nữa,không lại khiến mấy cậu lính nghe được thì toi, còn cái chuyện chúng tanghi ngờ cấp trên nữa, bị nói ra ngoài là không hay đâu.”, Trần Lạc Hộthu mình ngồi bên cạnh khẽ nói, “Dù sao cũng xuống tới đây rồi, đâu còncách nào khác, thôi đành cứ thế mà tiến thôi!”

Vương Tứ Xuyêntrợn trừng mắt, tôi vội ngăn cậu ta lại, lần này thì Trần Lạc Hộ nóiđúng, suy nghĩ của anh em quân lính khác hẳn chúng tôi, chúng tôi khôngnên nói trước mặt họ những lời khiến họ dao động. Tôi nghĩ một lúc rồibảo: “Nhưng bất kể thế nào chúng ta cũng phải đợi Hỷ Lạc tỉnh lại để hỏi chuyện, biết được tí nào hay tí ấy. Ít nhất cũng là một lời giảithích.”