Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 134: Xưa nay đường đời lắm biệt ly



“Rượu Lan Lăng ngào ngạt hương hoa, rót đầy chén ngọc ánh chói lòa.” Đêm nay không có rượu ngon Lan Lăng, cũng không có chén ngọc, chỉ có rượu Thanh Đảo và chén thô, nhưng chỉ cần ngươi chịu uống cũng vẫn có thể quên đi phiền não, quên đi mình ở quê người hay quê nhà.

Chua xót và cay đắng của lãng tử, có mấy ai thực sự hiểu được? Ngươi nhìn thấy bọn họ phóng túng cởi mở, ngươi nhìn thấy bọn họ dùng chén to uống rượu, nhưng ngươi có nhìn thấy bi thương và cô độc sâu trong lòng bọn họ không?

Thế gian này không một ai thực sự không có tình cảm, tới ngay cả động vật cũng có tình cảm, ngươi dám nói người sống nào không biết chảy nước mắt? Nhưng khi họ chảy nước mắt ngươi không nhìn thấy mà thôi, ngươi nhìn thấy bề ngoài phóng khoáng của bọn họ, nhưng ngươi có nhìn thấy bi thương cô đơn bên trong của họ không.

Không ai hiểu được, thực sự có thể hiểu được chỉ có bản thân họ, giữa bọn họ với nhau thôi.

Hiên Viên Hoằng cười hà hà nói: “Lão quái vật, ngươi kiếm được thứ hay thế này ở đâu thế?”

Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh: “Núi Côn Lôn.”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Hay, có viên băng phách ngàn năm này, thi thể đồ… nhi của ngươi sẽ không có vấn đề gì nữa rồi.”

Phương Thất không khỏi giật mình, Bắc Hải Thần Quân đặt vào trong miệng Sở Ngọc Mai, không ngờ lại là băng phách ngàn năm trong truyền thuyết! Nghe nói có loại bảo vật này, thi thể sẽ ngàn năm không thối rữa. Loại kỳ trân thế gian này, tời hoàng đế nằm mơ cũng muốn có được, giá trị của nó không cần nói cũng rõ.

Phương Thất thầm thở dài, hiện giờ y mới thực sự hiểu được, dưới bề ngoài lạnh lùng của Bắc Hải Thần Quân, không ngờ lại yêu thương Sở Ngọc Mai sâu sắc như vậy!”

Hiên Viên Hoằng cười nói: “Lão quái vật, hiện giờ ngươi có dự tính gì?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ta muốn trở về đảo Độc Cô ở Đông Hải, từ giờ không xuất sơn nữa.”

Hiên Viên Hoăng cười khà khà: “Ngươi cần gì phải thế, không bằng cùng lão ăn mày vân du tứ hải, hai ta làm bạn?”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Đạo bất đồng, không thể hợp mưu.”

Hiên Viên Hoằng thở dài: “Một mình lão ở lỳ đó thì có ý nghĩa gì? Cũng tiếc cho một thân võ công của lão…”

Bắc Hải Thần Quân đột nhiên hừ lạnh một tiếng, Hiên Viên Hoằng cười khổ không nói tiếp nữa: “Nào nào uống rượu!”

Triệu Mãnh há ro miệng, nốc rượu ừng ực, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng lấy từ trong lòng ra một thanh chủy thủ, nói với Bắc Hải Thần Quân: “Thiếu chút nữa thì quên, tiền bối, đây là đao của người.”

Bắc Hải Thần Quân liếc một cái, hờ hững nói: “Tặng ngươi đó.”

Triệu Mãnh nhíu mày nói: “Cái này là đồ của người.”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Ngươi có biết lai lịch của cây chùủy thủ này không?”

Triệu Mánh đáp: “Biết chứ! Khi hai chúng ta ở trong đường hầm người đưa vãn bối đào đá mà!”

Bắc Hải Thàn Quân không khỏi thở dài, nói: “Dù ngươi không biết lai lịch của nó, thì hẳn ngươi biết nó sắc bén thế nào chứ?”

Triệu Mãnh nói: “Vãn bối biết, cây chủy thủ này đào đá nhanh như cắt đậu hũ vậy, nhưng vãn bối lấy nó cũng chẳng có tác dụng gì, cứ trả cho người vậy.”

Bắc Hải Thân Quân chỉ đành cười khổ: “Đúng là gỗ mục không thể khắc mà!”

Hiên Viên Hoằng cười ha hả: “Lão quái vật, đúng là hiếm khi thấy lão cười một lần! Lão ăn mày thấy hai người các ngươi rất là có duyên đấy!”

Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng lại không nói một lời.

Hiên Viên Hoằng đột nhiên nói: “Lão quái vật, lão ăn mày ta có một chủ ý lão xem thế nào, không bằng lão thu Triệu Mãnh làm đồ đệ, một là lão có bạn, hai là cũng người truyền thừa võ công của lão.”

Triệu Mãnh không kìm được kêu lớn: “Không được không được! Vãn bối biết Độc Cô tiền bối kiếm pháp vô cùng lợi hại! Làm bạn thì có thể, nhưng nếu muốn Triệu Mãnh học kiếm thì còn khó hơn Trương Phi cầm châm thêu hoa! Triệu Mãnh quyết không học!”

Bắc Hải Thần Quân đột nhiên nổi giận: “Cái gì? Bản thần quân kiếm pháp lợi hại, chẳng lẽ chưởng pháp không lợi hại sao? Nói cho tiểu tử ngươi biết, bản thần quân mới sáng tạo ra một bộ chưởng pháp, so với bộ kiếm pháp còn tinh diệu hơn gấp mười lần!”

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: “Điều này lão ăn mày tin, chúng ta hẹn chỉ khe khẽ vỗ đối phương một chưởng, tối đa dùng một thành công lực, mà ngươi lại vỗ cho lão ăn mày thổ máu, nếu không cũng chẳng giả vờ giống được như vậy! Triệu Mãnh, bộ chưởng pháp này ngươi nhất định phải nắm chắc cơ hội giành lấy, tới khi đó thêm vào Kim Chung Tráo của ngươi, thì thiên hạ không ai đánh thắng được ngươi nữa rồi!”

Mọi người đều giật mình nhìn Hiên Viên Hoằng, bọn họ không sao ngờ được Hiên Viên Hoằng lại ước hẹn cùng Bắc Hải Thần Quân chỉ dùng một thành chưởng lực, trong lúc đó nếu như Bắc Hải Thần Quân chỉ hạ thủ hơi một hơn một chút, Hiên Viên Hoằng chết là cái chắc.

Phương Thất không khỏi thầm thở dài.

Triệu Mãnh vui mừng: “Thật ư? Vậy chưởng pháp vãn bối học!”

Bắc Hải Thần Quân hừ lạnh: “Không phải ngươi coi thường công phu của bản thần quân sao?”

Triệu Mãnh cười hì hì: “Vãn bối nói là kiếm pháp kìa, đâu nói chưởng pháp, chưởng pháp vãn bối nhất định phải học.”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng nói: “Bằng vào tư chất của ngươi, sợ rằng bộ chưởng pháp này mười năm ngươi cũng không học xong!”

Triệu Mãnh cười hăng hắc nói: “Vãn bối dù sao cũng chẳng có việc gì làm, dù là học hai mươi năm, vãn bối cũng theo người học!”

Bắc Hải Thần Quân lạnh lùng quay đầu đi, đối với tên Triệu Mãnh rất lỗ mãng thậm chí rất ngốc này, ông tựa hồ có chút tình cảm rất kỳ quái, giống như thế nào cũng không ghét nổi.

Loại tình cảm này, có phải bắt nguồn từ sự cô độc sâu trong nội tâm của ông ta? Có phải ông ta cũng muốn có người cãi vã, chọc ông ta nổi giận? Điều này so với một mình ở trên hoang đảo cả ngày ngây ra nhìn đại hải tốt hơn một chút chăng?

Dưới vẻ ngoài lạnh lùng cô độc của ông ta, rốt cuộc ẩn sâu bao nhiêu trái tim cô độc?

Hiên Viên Hoằng cười, ông biết chuyện này thế là thành rồi, nếu như trên đời còn có một người có thể hiểu được Bắc Hải Thần Quân, sợ rằng cũng chỉ có ông ta thôi.

Nhưng vì sao ông ta lại làm như vậy? Vì sao lại tác thành chuyện này? Có phải sợ rằng lão quái vật bề ngoài lạnh lùng này vạn nhất cô đơn một mình chết đi, thì ngay cả một người biết chuyện cũng không có.

Hiên Viên Hoằng nhìn Phương Thất, thầm thở dài, hỏi: “Tiểu huynh đệ có dự tính gì?”

Phương Thất trầm mặc hồi lâu, buồn bã nói: “Nếu như cửu công và Độc Cô tiền bối không phản đối, vãn bối muốn mang linh cữu của nàng và tro cốt của đại ca về quê, đem Ngọc Mai chôn dưới đỉnh Triêu Dương, dựng một tòa phật đường nhỏ ngoài chùa Trúc Lâm cho đại ca…” Phương Thất nói rồi, đột nhiên cúi đầu xuống nước mắt chan chứa nghẹn giọng không nói được, hồi lâu mới hỏi: “Không biết hai vị tiền bối có đồng ý không?”

Hiên Viên Hoằng buồn buồn, Bắc Hải Thần Quân im lặng, Du Mộng Điệp ngây ra nhìn Phương Thất, trong mắt đầy sầu bi mông lung…

Gió thu đìu hiu, lá vàng đã lặng lẽ rơi xuống.

Nơi đây là tòa thành nhỏ phía tây đại mạc, mùa thù tựa hồ cũng tới đặc biệt sớm.

Đã tới thời khắc chia tay.

Cả đời con người, luôn có thời khắc ly biệt, mà lúc ly biệt lại luôn làm cho người ta thương cảm.

Đó là bởi vì, chân trời xa xăm, đời người hiểm nguy, lúc này chia tay, nhưng lại không biết khi nào có thể gặp lại, không ai có thể biết được.

Có lẽ, có khi nhìn như là chia tay ngắn ngủi, nhưng lại là vĩnh viển biệt ly.

Biệt ly, biệt ly, luôn là bi thương nhất của đời người, là thời khắc sầu khổ nhất, dễ rơi nước mắt nhất.

"Bất vi biệt ly tràng dĩ đoạn, lệ ngân dã mãn cựu sam thanh." Hai câu ngắn ngủi này tả hết thống khổ và u buồn khi biệt ly.

Mái tóc trắng của Hiên Viên Hoằng phất phơ trong gió thu, Triệu Mãnh siết chặt tay ông, hồi lâu không muốn rời, hai hàng lệ đục ngầu đã rơi xuống, thời khắc này, tình cảnh này, còn có thể nói gì được nữa.

Hiên Viên Hoằng cười khà khà, chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ: “Đi đi.”

Triệu Mãnh nghẹn ngào gật đầu, hai bàn tay lớn lau nước mắt, sải bước chân đuổi theo Bắc Hải Thần Quân.

Thân ảnh Bắc Hải Thần Quân đã rời xa, Hiên Viên Hoằng cười lớn nói: “Lão quái vật, ở cái đảo rách của ngươi đợi lão ăn mày nhé, sẽ có môt ngày lão ăn mày sẽ tới quệt miệng uống rượu!”

Từ xa truyền lại tiếng cười lạnh lùng của Bắc Hải Thần quân, rõ ràng như ở bên tai: “Lão ăn mày, rảnh rỗi thì đến, bản thần quân nhất định cho ngươi rượu để uống!”

Hiên Viên Hoằng cười ha hả.

Khuôn mặt xấu xí của Xà Thiên Tàn đầy buồn bã, Hiên Viên Hoằng vỗ vai y nói: “Đi đi!”

Xà Thiên Tàn lặng lẽ gật đầu nói: “Lão tiền bối bảo trọng!”

HIên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu.

Xà Thiên Tàn thương cảm nhìn Phương Thất nói: “Đường đi xa xăm, Phương huynh đệ bảo trọng! Khi nào rảnh rỗi, tới Bách Độc cốc ở Miêu Cương, thăm tên phế vật ta và Ba Ngõa huynh.”

Phương Thất gật đầu, mỉm cười nói: “Xà huynh và Ba Ngõa huynh cũng bảo trọng! Phương Thất rảnh rỗi nhất định sẽ tới thăm hai người, nếu Xà huynh và Ba Ngõa huynh ở Bách Độc cốc thấy phiền muộn, cũng tới Thần Long Sơn Trang, huynh đệ mời hai vị lão ca uống rượu!”

Xà Thiên Tàn cười ha hả: “Được! Được! Nhất định! Nhất định!”

Bách Độc Lão Nhân dẫn Bách Độc Đồng Tử và Xà Thiên Tàn lướt đi.

Du Mộng Điệp đứng ở bên cạnh, nước mắt lặng lẽ chảy xuống đã lâu, thuận theo gò má xinh đẹp của nàng không ngừng chảy ra ướt đẫm cả y phục, ướt đẫm cả trái tim nàng.

Phương Thất im lặng nhìn nàng, lúc này đây, y còn có thể nói gì?

Hiên Viên Hoằng thầm thở dài, chậm rãi đi về phía trước mấy bước.

Du Mộng Điệp nước mắt mông lung nhìn Phương Thất, nghẹn ngào nói: “Huynh… huynh vì sao nói lời không giữ lời?”

Phương Thất im lặng không đáp.

Du Mộng Điệp nước mắt chan hòa: “Huynh đã nói, đợi chuyện bên này xong rồi, huynh sẽ dẫn muội tới đỉnh Triêu Phong ngắm mặt trời mọc, chẳng lẽ huynh đã quên rồi?”

Phương Thất không biết đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng.

Du Mộng Điệp lớn tiếng nói: “Huynh nói đi! Nói đi! Nói đi! Vì sao huynh không nói!”

Phương Thất thở dài nói: “Đợi ta trở về an bài xong, ta nhất định sẽ tới Thái Hồ gặp muội, có được không?”

Du Mộng Điệp hỏi: “Thật chứ?”

Phương Thất trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu.

Du Mộng Điệp lớn tiêng nói: “Huynh lừa muội! Muội không tin! Vì sao huynh phải lừa muội! Huynh không được lừa muội!”

Phương Thất ngửa mặt lên nhìn bầu trời, chỉ có một bầy nhạn giương cành bay về phía nam, tiếng kêu thê thảm và đau thương, Phương Thất chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn Du Mộng Điệp hồi lâu nói: “Ta không lừa muội, thật đó, ta nhất định sẽ tới.”

Du Mộng Điệp chun mũi nói: “Thật nhé?”

Phương Thất nói:’ Thật!”

Du Mộng Điệp chầm chậm gật đầu nói: “Thất ca, muội đi đây.”

Phương Thất im lặng gật đầu.

Hiên Viên Hoằng quay người lại mỉm cười nói: “Đưa tiễn ngàn dặm cuối cùng cũng phải từ biệt, tiểu huynh đệ hãy bảo trọng.”

Phương Thất hỏi: “Lão tiền bối muốn đi đâu?”

Hiên Viên Hoằng cười, bình thản nói: “Lão ăn mày đưa Du nha đầu về Thái Hồ trước, sau đó…” Ông trầm ngâm hồi lâu nói: “Sau đó thì chưa chắc được.”

Phương Thất nói: “Lão tiền bối hành tung bất định, nếu như tới gần Thần Long Sơn Trang, nhất định phải tới thăm vãn bối.”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Ta nhất định.”

Phương Thất nói: “Lão tiền bối bảo trọng!”

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Nhớ đấy, chuyện ngươi đồng ý với Du nha đầu, tuyệt không thể thất hứa!”

Phương Thất ảm đạm hồi lâu rồi lặng lẽ gật đầu.

Hiên Viên Hoằng cười lớn, kéo tay Du Mộng Điệp nói: “Chúng ta đi.”

Du Mộng Điệp quay đầu lại, hai hàng lệ nóng cuồn cuộn chạy ra, bị Hiên Viên Hoằng kéo đi ngày càng xa, đột nhiên lớn tiếng nói: “Thất ca! Nếu như huynh không tới, muối sẽ hận huynh cả đời!”

Phương Thất ngây ngốc nhìn con đường cổ, nhìn Hiên Viên Hoằng và Du Mộng Điệp xa dần, Du Mộng Điệp còn không ngừng quay đầu lại, trong miệng hình như còn kêu gì đó, thân ảnh ngày càng nhỏ, dần dần biến thành hai cái bóng mơ hồ, cuối cùng biến mất hút. Trong mắt y đột nhiên cũng có ánh lệ lay động, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.

Chuyện y đồng ý, thực sự có làm được không? Ngay cả bản thân y cũng không biết.

Chuyện của ngày mai, có ai mà nói rõ được?

Có thể, y sẽ rất mau tới Thái Hồ, có thể vĩnh viễn sẽ không đi, có thể… có thể…. tất cả cũng chỉ là có thể

Phương Thất trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chầm chậm quay đầu lại, nhìn xe ngựa của mình, vẫn là con ngựa già kéo mình trở về từ tháp Liễu Trần, vẫn là cỗ xe đó, bên trong khoang xe chở cỗ quan tài đen xì và tro cốt của Liễu Trần.

Phương Thất nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa già, ngồi lên càng xe, cỗ xe cọc cạch chuyển bánh, giống như đang im lặng gửi lời từ biệt, từ biệt tòa thành nhỏ này, từ biệt những cố nhân, từ biệt một đoạn quá khứ.

Con ngựa già lặng lẽ kéo xe, đi xa dần, rồi từ từ biến mất trên con đường cát vàng mênh mông.

HẾT