Đại Lý Tự Khanh

Chương 80: Ân cần



Trong phủ thế tử, có một mảnh trăng trên cửa sổ giống như được khảm lên đó.

Có lẽ biết Lâm Vãn Khanh sợ lạnh, Tô Mạch Ức đã đặc biệt dặn dò, hôm nay địa long trong phòng được đốt cực kỳ nóng.

Trong phòng chỉ có Lai Lạc nên Lâm Vãn Khanh không khoác áo ngoài, chỉ mặc áo quây ngực ngắn, dài tay, vạt áo hơi mở, lười biếng mà quyến rũ.

Nàng ngồi nghiêng ở mép giường, thổi chén thuốc đen tuyền trên tay, đưa cho Lai Lạc nói: “Đủ nguội rồi, uống đi.”

Lai Lạc nhíu mày, bĩu môi, trông như sắp khóc.

Lâm Vãn Khanh còn giận nàng, lười dong dài với nàng, chỉ xụ mặt nói: “Ngươi không uống thì ta sẽ rời đi.”

“Uống, uống, uống!” Lúc này Lai Lạc mới cầm chén thuốc, bóp mũi uống một hơi.

Sáng nay Lâm Vãn Khanh mới nghe Lương Vị Bình kể chuyện Lai Lạc, ngoài sự kinh ngạc, nàng cũng tức giận vì bị lừa dối.

Tuy nhiên, dù sao cũng là người đã cứu mạng nàng, nên có vài phần cảm kích, nàng vẫn tới thăm hỏi. Kết quả vừa vào cửa đã thấy một đống người đè nàng để cho uống thuốc giống như giết heo.

Lâm Vãn Khanh cầm cái chén không mà Lai Lạc đưa, đặt sang một bên, không nói lời nào.

“Cô nương,” Lai Lạc gọi nàng, giọng nói bối rối, “Cô thích Tô thế tử đến vậy sao?”

Chén trong tay trượt xuống, rơi xuống bàn, va vào chén khác, phát ra âm thanh rõ ràng.

Lâm Vãn Khanh nhíu mày, nhìn Lai Lạc tức giận: “Không liên quan gì đến thích hắn hay không, ta đang giận ngươi!”

Nàng thở dài, nghiêm khắc bổ sung, “Ngươi có biết, giết người là phải đền mạng hay không?”

“Ta biết,” Lai Lạc không quan tâm, “Nhưng nếu không nhờ Tiêu nương nương, ta đã chết năm 4 tuổi. Dù sao ta chẳng thấy sống có gì hay ho……”

“Ngươi!” Lâm Vãn Khanh phẫn nộ, thấy không mạnh bạo được, ngược lại đổi thành thái độ mềm mại, lừa nàng: “Hay là ngươi lập công để chuộc tội, nhờ cậy hoàng thượng, khi nào bình định xong sự hỗn loạn trên triều, ta sẽ cầu xin giúp ngươi.”

“Không cần,” Lai Lạc dứt khoát, “Ta ước gì có thể dùng kiếm giết chết gã hoàng đế chó má đó, không muốn giúp hắn.”

Lâm Vãn Khanh sợ tới mức vội vàng che miệng nàng, lập tức giải thích, “Hồi chiều ta nghe Lương Vị Bình nói, hoàng thượng đã cho phép đại nhân lật lại vụ án của Tiêu gia……”

“Tiêu nương nương có thể sống lại à?” Lai Lạc hỏi.

Lâm Vãn Khanh giật mình, nhất thời nghẹn lời, chỉ nhàn nhạt hỏi lại, “Vậy ngươi giết hoàng thượng, cô cô của ta có sống lại không?”

“Ta mặc kệ,” Lai Lạc lắc đầu, “Ít nhất giết hoàng đế chó má đó khiến ta vui vẻ.”

“……” Được rồi, không cách nào nói đạo lý với người này.

Lâm Vãn Khanh muốn thuyết phục lần nữa, nhưng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, sau đó là giọng nói của Diệp Thanh, người luôn canh gác bên ngoài.

Hắn trầm giọng chào: “Đại nhân.”

Nàng căng thẳng, trực tiếp từ trên ghế nhảy dựng lên, đôi bàn tay mềm mại giật cổ tay áo, buông ra, lại giật, rồi buông ra……

Lâm Vãn Khanh cảm thấy, dường như lần đầu tiên làm với hắn trong đêm giông bão cũng không căng thẳng như vậy.

Cửa bị đẩy ra, Tô Mạch Ức trong chiếc áo choàng nhung đen bước vào. Trên người hắn còn thấm hơi lạnh bên ngoài, làn da trắng đỏ ửng lên vì lạnh.

Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, không ai nói lời nào, nhưng đều hiểu ngầm đỏ mặt.

Lai Lạc bị xích ở eo, duỗi cổ hướng qua bên này tìm hiểu.

“Rột rột……”

Bụng Lâm Vãn Khanh réo lên không chịu thua kém.

Nàng thật sự quên mất, hôm nay lo thuyết phục Lai Lạc nên chưa kịp dùng cơm tối, giờ này đã qua giờ Tuất, quả nhiên rất đói bụng.

Ba người trong phòng đồng thời sửng sốt, căn phòng vốn yên tĩnh lập tức tràn ngập bầu không khí xấu hổ.

“Ta……” Lâm Vãn Khanh muốn giải thích.

“Đi nào,” Tô Mạch Ức lên tiếng trước, “Cùng nhau dùng bữa.”

Từ phòng Lai Lạc đến viện của Tô Mạch Ức, hai người đi lặng lẽ suốt quãng đường.

Lâm Vãn Khanh trực tiếp từ trong phòng đi ra, vẫn là bộ trang phục vừa rồi. Tô Mạch Ức nhìn chằm chằm nàng bằng ánh mắt u ám một lát, dứt khoát cởi áo choàng nhung của mình để khoác cho nàng.

“Tạ……” Lâm Vãn Khanh tiếp nhận, chưa kịp nói lời cảm tạ đã nghe Tô Mạch Ức lạnh nhạt nói: “Bản quan luôn không gần nữ sắc.”

Lâm Vãn Khanh dừng lại, xuýt bị sặc vì nửa chữ “Tạ”.

Cẩu quan này cho rằng nàng mặc ít đồ là để tới quyến rũ hắn à?!

Nàng rất muốn cởi chiếc áo choàng nhung trên người, ném thẳng vào mặt hắn!

“Hắt xì!!!”

Vừa mới tháo dây, một cú hắt hơi kinh hoàng đã đánh bay toàn bộ sự bất khuất của Lâm Vãn Khanh.

Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, đêm rét lạnh, cởi áo choàng nhung sẽ chết cóng.

Quên đi! Cái mạng nhỏ bé này quan trọng hơn, hơn nữa nàng là người lớn và rộng lượng, không nên hơn thua với cẩu quan.

Vì thế Lâm Vãn Khanh không nói cảm ơn, tức giận túm chặt chiếc áo choàng nhung trên người, bước nhanh hơn, chỉ muốn ăn nhanh rồi về phòng, không bao giờ nói chuyện với người này nữa.

Hai người lần lượt đi tới phòng ăn.

Bữa tối đã chuẩn bị xong, màu sắc phong phú, thịt và rau đầy đủ, Lâm Vãn Khanh vừa thấy đã thèm ăn. Nhưng nàng không quên lễ nghi, chờ Tô Mạch Ức ngồi xuống mới cầm chén đũa chuẩn bị bắt đầu.

“Ăn đi,” Tô Mạch Ức nói với gương mặt vô cảm: “Bản quan có thói quen sạch sẽ, vốn không thích ăn chung với người khác. Đêm nay thấy ngươi chờ đợi vất vả, ta sẽ miễn cưỡng dùng bữa cùng ngươi.”

“……” Bàn tay đang cầm đũa của Lâm Vãn Khanh cứng đờ.

Hay nhỉ, mặc ít đồ là để quyến rũ hắn, không ăn cơm là vì chờ hắn. Còn không biết xấu hổ nói rằng không thích ăn chung vì có thói quen sạch sẽ. Trước kia lúc hai người thân mật, có chỗ nào của nàng mà hắn chưa ăn không?

Lâm Vãn Khanh vừa uất nghẹn vừa đỏ mặt.

Tuy nhiên ăn của người ta thì phải mềm mỏng với người ta, đặc biệt còn mặc xiêm y của người ta, ở trong viện của người ta, à……

Ngay cả bạn và chó của nàng cũng hưởng ké người ta.

Nàng đành thở dài, không nói lời nào, vùi đầu lùa cơm.

Tô Mạch Ức từ đầu đến cuối đều ăn rất tao nhã, nhai kỹ nuốt chậm, không nói một lời. Không biết vì sao, hôm nay hình như tay và cổ họng của Tô đại nhân đặc biệt không thoải mái.

Gắp đồ ăn dễ bị rơi, sau đó còn phải “khụ khụ” hai tiếng, cả khuôn mặt càng ăn càng đen thui.

Lâm Vãn Khanh bị hành vi khó hiểu của hắn làm cho bối rối, vội vàng ăn xong một chén cơm, đứng dậy định chào để ra ngoài nhưng bị Tô Mạch Ức kéo tay áo.

“Lâm lục sự ăn xong chưa?” Hắn hỏi, trong giọng nói mang theo cảm xúc chua xót.

Lâm Vãn Khanh đang định gật đầu, nhưng lại thấy Tô đại nhân túm tay áo nàng chặt hơn, ánh mắt hiện lên chút uất ức, dường như đang nói “Đi rồi thì đừng trở về”.

Nàng đột nhiên nhớ tới mỗi lần nàng ra ngoài, Tiểu Bạch đều ngồi xổm ngay cửa thút thít.

Trong lòng nảy sinh một cảm xúc không rõ, vì thế nàng ngồi xuống lại.

Lúc này sắc mặt Tô Mạch Ức mới dịu đi.

Có thị nữ từ bên ngoài bước vào, bưng hai chén nước vải thiều. Mùa đông không có vải tươi, vì vậy Tô Mạch Ức bảo nhà bếp tham khảo công thức của dân gian để làm ra hương vị tương tự.

Lâm Vãn Khanh không quen với cử chỉ ưu ái đột ngột của hắn, cảm thấy chột dạ. Cho nên lúc tiếp nhận nước vải thiều, trực tiếp cúi đầu húp một ngụm to.

“Ui!”

Ngụm này làm nàng sắp rớt lưỡi vì nóng.

“Nóng quá!” Lâm Vãn Khanh che miệng, nước mắt lưng tròng.

Tô Mạch Ức sửng sốt, lấy cái chén trên tay nàng, sau đó liếc nàng tỏ vẻ hơi ghét bỏ: “Trời lạnh cóng, chẳng lẽ ta để cho ngươi ăn lạnh à?”

Nói xong, tự cảm thấy mình lo lắng quá lộ liễu, sau đó bổ sung, “Tư Ngục cũng không ăn giống như ngươi, ngươi là cô nương mà……”

Lâm Vãn Khanh che miệng chỉ muốn khóc, không có tâm trạng so đo với hắn.

Tô Mạch Ức khuấy chén canh, thấy nàng hồi lâu vẫn không có động tĩnh, lo lắng không biết nàng có bị phỏng không, nên đặt chén xuống, nhích lại gần nói: “Để ta xem thử.”

Lâm Vãn Khanh thở phì phò xoay người, không cho.

Tô Mạch Ức dứt khoát ôm eo nàng, một bàn tay bẻ mặt nàng xoay qua, nhéo hàm dưới, không hề có ý thương hại.

Lâm Vãn Khanh đau đớn mở miệng ra.

Tô Mạch Ức cúi xuống, ánh mắt rơi vào đôi môi đang khép hờ của nàng.

Nàng ngẩng đầu, không nhúc nhích, đôi mắt sáng nhìn hắn chằm chằm. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cánh môi mềm mại he hé, phát ra âm thanh yếu ớt.

Thật ra Tô Mạch Ức muốn xem vết thương thế nào. Nhưng nhìn một hồi, hắn cảm thấy cả người dần dần nóng lên.

Ngọn đèn dầu trong phòng không quá mờ, hắn có thể thấy rõ cái lưỡi mềm mại của nàng lên xuống khi thở và nuốt. Nước bọt sáng lấp lánh dưới ánh đèn, nhuộm cả hơi thở của nàng.

Hắn chợt nhớ tới một cái miệng nhỏ khác của nàng. Dưới cái nhìn và sự khiêu khích của hắn, cũng sẽ mấp máy ẩm ướt như vậy, hai cánh môi khép mở, đưa lối cho hắn vào……

“Leng keng ——” chén đĩa trên bàn vang lên.

Tô Mạch Ức giống như bị ma nhập, đột nhiên đẩy Lâm Vãn Khanh ra sau, đứng bật dậy, xuýt nữa làm đổ thức ăn.

Lâm Vãn Khanh bị đẩy đột ngột không kịp đề phòng, ngẩng đầu thìn thấy khuôn mặt của Tô đại nhân đỏ như tôm luộc.

Hắn lập tức dời mắt khỏi tư thế ngồi kỳ quái, đẩy chén canh vải thiều đã nguội lạnh đến trước mặt nàng, sắc mặt đặc biệt khó coi, “Ăn chén này đi.”

Giọng điệu ra lệnh cứng nhắc.

Lâm Vãn Khanh xoa gương mặt bị hắn bóp tê rần, cẩn thận ngồi xuống.

Có vẻ như không gặp một tháng mà tính tình chó má của Tô đại nhân chỉ tăng chứ không giảm……

Nàng chửi thầm, lúc cúi đầu cầm chén, khóe mắt liếc Tô Mạch Ức. Thấy hắn cầm cái chén mà nàng mới dùng một cách tự nhiên, cúi đầu uống cạn.

“Đại nhân,” nàng ân cần nhắc nhở, “Ta đã dùng chén đó.”

Tô Mạch Ức sửng sốt, sau đó mới phản ứng. Nhìn nàng, rồi nhìn chén nước vải thiều trên tay còn in dấu môi nàng, một lát sau trầm mặt, miễn cưỡng đặt xuống.

“Lấy một chén mới,” Lâm Vãn Khanh gọi.

Lâm Vãn Khanh ăn bữa cơm này trong sự sợ hãi, còn Tô Mạch Ức buồn bực trong lòng.

Cuối cùng từng người trở về phòng, Tô Mạch Ức đưa nàng đến bên ngoài căn phòng đang ở.

Trong phòng đã được thắp đèn, ngay cả địa long và nước nóng để tắm cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Vãn Khanh cảm tạ, cởi áo choàng nhung trên người và đưa cho Tô Mạch Ức.

Khoảnh khắc hắn duỗi tay cầm, ma xui quỷ khiến nàng không buông ra, thậm chí còn ôm nó chặt hơn.

Nàng bỗng nhiên muốn hỏi vì sao Tô Mạch Ức cứu nàng, vì sao giữ nàng lại; là vì muốn giữ nàng làm chứng cho việc điều tra, hay là vì trong lòng còn nhớ về nàng giống như nàng đối với hắn.

Nghĩ đến bức thư cầu hôn do chính tay hắn đốt, Lâm Vãn Khanh mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn thả lỏng tay buông áo choàng nhung ra.

Nàng cúi chào Tô Mạch Ức, không chú ý tới vẻ mặt ảm đạm của hắn trong chớp mắt. Một bàn tay ấm áp vươn ra, nắm lấy cổ tay nàng.

Lâm Vãn Khanh nhìn Tô Mạch Ức, ánh mắt bùng lên một tia chờ mong.

“Bây giờ ta phải vào cung, thời gian sắp tới sẽ rất bận,” hắn dặn dò, giọng trầm tĩnh, “Ngươi ở trong phủ thế tử, đừng đi đâu. Ta sẽ để Diệp Thanh ở đây, đồng thời phái người bảo vệ ngươi.”

“Ờ, ờ……” Lâm Vãn Khanh gật đầu, có chút thất vọng.

Tô Mạch Ức không buông tay, nắm nàng nói tiếp: “Cho dù có tin đồn gì về chuyện trên triều, ngươi cũng đừng lo lắng. Nếu tình hình thật sự thay đổi, ta sẽ bảo Diệp Thanh đưa ngươi đến nơi an toàn.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra?” Lâm Vãn Khanh nghe hắn nói vậy, không khỏi tò mò.

“Sẽ không,” Tô Mạch Ức nói một cách chắc chắn: “Chỉ cần ngươi không gây chuyện là tốt rồi.”

“……” Rõ ràng là thừa dịp kích động, vì sao muốn gây mất hứng?!

Tô Mạch Ức thấy nàng không có vẻ lo lắng mới buông tay ra, khoác áo choàng nhung rời đi.

“Đại nhân!” Lâm Vãn Khanh đuổi theo vài bước, nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng nói, “Vậy…… Vậy khi ngài trở về, ta có thể hỏi ngài vài câu hay không?”

“Ừm,” Tô Mạch Ức gật đầu, không ngừng bước đi.

Dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, Lâm Vãn Khanh đứng ngẩn người nhìn theo, cho đến khi bóng đen biến mất ở cuối hành lang dưới ánh trăng.

——————

Lời tác giả:

Tô đại nhân muốn thử hôn môi gián tiếp nhưng thất bại