Đại Lý Tự Khanh

Chương 30: Chuyện cũ



Mùa xuân năm Thiên Khải thứ 37.

Giống như mọi mùa xuân ở Thịnh Kinh, đỉnh núi ở vùng ngoại ô bị nhuộm bởi tuyết, đỗ quyên và anh đào mỏng manh đua nhau khoe sắc.

Sắc xuân nở rộ, Vi Thái Hậu – lúc ấy vẫn là còn Hoàng Hậu của tiên đế – dẫn theo nhóm nữ quyến của hậu cung đến tế đàn Li Sơn để tiến hành lễ thân tằm.

Mục đích của lễ tằm lần này khác với trước đây.

Tiên đế chăm chỉ lo quốc sự, sức khỏe ngày càng suy yếu. Khi Thái Tử đến tuổi nhược quán, sự cần cù và yêu dân của hắn được lòng nhiều người. Hai vị lương đệ của Thái Tử ở Đông Cung lần lượt có tin vui, dòng chính của hoàng thất đã có người kế vị, Vĩnh Huy Đế cố ý uỷ quyền tu dưỡng, giao mọi việc quan trọng của triều chính cho Thái Tử xử lý.

Không có Thái Tử Phi, Hoàng Hậu tiếp theo sẽ là một trong hai vị lương đệ.

Cho nên lễ tằm lần này, Vi Hoàng Hậu cố ý sắp xếp cho họ đi theo, đích thân dạy dỗ bổn phận và lễ nghi của Hoàng Hậu.

Trần lương đệ xuất thân trong gia đình quý tộc ở Thịnh Kinh, mẫu thân là đích nữ của Võ An Hầu, dì gả cho đệ đệ Lương Vương của Vĩnh Huy Đế, trở thành Vương phi tục huyền của ông.

Còn Tiêu lương đệ có xuất thân khiêm tốn, là con gái của Đô Hộ Phủ Tư Mã hàng ngũ phẩm trong triều. Nàng có một ca ca, tên là Tiêu Cảnh Nham. Sau khi phụ thân chết nơi chiến trường lúc trẻ, triều đình quan tâm đến các công thần nên đưa con cái của Tiêu Tư Mã về Thịnh Kinh, Tiêu Cảnh Nham nhậm chức ở Kim Ngô Vệ.

Sau đó, Tiêu thị nữ được chọn vô Đông Cung làm lương đệ, được Thái Tử vô cùng yêu thích, không bao lâu đã có thai.

Nếu xét về thân phận và địa vị, Trần lương đệ làm hậu hẳn là được mọi người đón nhận và công nhận là chính đáng.

Nhưng có lẽ là do kiêng kị Lương Vương và bối cảnh của gia tộc Trần lương đệ, Thái Tử trẻ tuổi cố ý giữ hậu cung tránh xa thế lực triều đình trước đó, bồi dưỡng người thân tín của mình từ tầng lớp thấp.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chức quan của Tiêu Cảnh Nham từ trường sử tòng lục phẩm lúc đầu trở thành trung lang tướng chính tứ phẩm.

Công tác bảo vệ lễ thân tằm lần này, Thái Tử giao toàn quyền cho hắn phụ trách.

Tiêu thị nổi bật, không ai sánh bằng. Trong toàn hậu cung, biết bao người ghen tị.

Nhưng trên đường đi lễ thân tằm về đã xảy ra một sự kiện bất ngờ.

Khi đoàn người của Hoàng Hậu đi qua quan đạo của Li Sơn, họ bị một nhóm người có vũ khí bất ngờ tấn công. Bọn họ liếc nhau, hướng về phía xe của Hoàng Hậu.

Trong lúc hoảng loạn, Kim Ngô Vệ đi cùng lập tức đuổi kịp, sau vài phen đánh nhau, tình hình nhanh chóng ổn định.

Ngay khi mọi người cho rằng hiện trường đã được kiểm soát, mọi thứ đã được cứu vãn, phía sau đoàn người lại truyền đến sự náo động còn lớn hơn.

Kim Ngô Vệ phụng mệnh đi điều tra, phát hiện xe của các nữ quyến hậu cung đều bị tấn công bằng mũi tên ở các mức độ khác nhau. Trong đó xe của Trần lương đệ bị tấn công nặng nhất, đã bị dầu hỏa trên mũi tên châm lửa bốc cháy.

Để bảo đảm an toàn, quan đạo cách đường sông rất xa, mọi người căn bản bó tay trước vụ cháy này.

Lửa cháy hừng hực, khói đen cuồn cuộn.

Lúc này Trần lương đệ từ trong xe của An Dương công chúa bước ra, thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ tới mức ngất xỉu.

Trong trận hỏa hoạn đó, Trần lương đệ không bị thiêu chết, mà thiêu chết An Dương công chúa, người đã bí mật đổi xe với nàng vì thông cảm nàng đang mang thai vất vả.

Hoàng Hậu cực kỳ đau lòng, tiên đế nổi cơn lôi đình.

Lệnh điều tra được ban hành ngay lập tức, trong lúc nhất thời toàn Thịnh Kinh đều hoảng sợ.

Sau một loạt các cuộc điều tra chuyên sâu, tội không làm tròn trách nhiệm ban đầu của Tiêu Cảnh Nham biến thành tội ám ảnh quyền lực, cố ý làm hại con cháu hoàng gia.

Trong số những phạm nhân bị bắt lúc ấy, có các cấp dưới thân tín của Tiêu Cảnh Nham. Hắn khai âm mưu bí mật của Tiêu Cảnh Nham, tập kích Hoàng Hậu trước để đánh lạc hướng sự chú ý của thủ vệ, sau đó lên kế hoạch ám sát Trần lương đệ.

Mục đích, đương nhiên là để giúp muội muội Tiêu thị của mình loại bỏ đối thủ, lên làm Thái Tử Phi, mơ ước vị trí Hoàng Hậu tương lai.

Kim Ngô Vệ được trang bị đầy đủ, lễ thân tằm được bố trí nghiêm ngặt.

Nếu không phải là người bên trong lên kế hoạch, việc này khó có thể thực hiện được.

Nhưng điều bất thường là, trước ngày lễ thân tằm, Tiêu lương đệ vốn nên tham dự, bởi vì động thai đêm trước nên được phép ở lại trong cung dưỡng thai.

Sau đó, người của Hình Bộ đào được một rương áo giáp và binh khí trong hậu viện của Tiêu phủ, giống hệt với những thứ mà bọn cướp sử dụng ngày đó.

Mọi thứ đều trùng hợp, khiến Tiêu Cảnh Nham hết đường chối cãi.

Đến lúc này, vụ án sát hại An Dương công chúa đã được giải quyết.

Tiêu Cảnh Nham bị xét nhà và chém đầu, Tiêu lương đệ nhờ có thai con nối dõi của hoàng gia nên được miễn tội chết, đày vào lãnh cung. Nhưng cuối cùng, trong một đêm mưa gió thê lương, nàng đã chết vì sinh khó ở một nơi không ai quan tâm.

Gia đình đế vương là bạc tình nhất.

Dù được yêu thương và trọng dụng bao nhiêu, đều sẽ tan thành mây khói khi tội làm phản chụp lên đầu.

Vài năm sau, tân đế lên ngôi, Thái Tử Phi Trần thị làm Hoàng Hậu.

Thời đại thịnh vượng, thiên hạ thái bình.

Huynh muội Tiêu thị và cả nhà hơn hai mươi người trở thành vài câu trong cuốn hồ sơ vụ án trong tay Lâm Vãn Khanh.

Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve trang giấy ố vàng, dừng lại ở con dấu của Hình Bộ thượng thư phụ trách vụ án lúc đó ──

Tống Chính Hành.

Đây là vụ án đầu tiên ông nhận kể từ khi được chuyển từ Hồng Châu thứ sử sang Hình Bộ thượng thư, cũng là vụ án đưa tên tuổi của ông đi lên, từ đó được thăng chức rất nhanh và vô cùng thuận lợi.

Ký ức khi còn bé quá mơ hồ, Lâm Vãn Khanh nhớ mang máng, hình như mình có một cô mẫu rất xinh đẹp như vậy. Về phần sau này gả đi đâu, sau khi Tiêu gia đổ vỡ thì ở nơi nào, nàng mới 4 tuổi nên vô tâm không hỏi.

Như vậy xem ra, những người hiện nay biết vụ án này chỉ còn Tống Chính Hành, Trần hoàng hậu, và Thái Hậu.

Nhưng Lâm Vãn Khanh không thể hỏi Hoàng Hậu và Thái Hậu, như vậy chỉ còn lại Tống Chính Hành. Nàng có thể mượn vụ án của Vương Hổ để nhân tiện điều tra ông ta.

Chỉ cần Tô Mạch Ức gật đầu.

Lâm Vãn Khanh đặt cuốn hồ sơ trong tay lên giá, xoay người đi vào thư phòng của Tô Mạch Ức.

Trong phòng làm việc yên tĩnh, Tô Mạch Ức đang viết tờ trình kết án của vụ án hiếp dâm và giết người để trình lên triều đình.

Một vụ án lớn được giải quyết, triều đình khen ngợi Đại Lý Tự, trên mặt Tô đại nhân dính hào quang, hôm nay tâm tình đặc biệt tốt.

“Đại nhân!” Diệp Thanh bước vào bẩm báo, “Lâm lục sự cầu kiến.”

Bàn tay đang lưu loát viết chữ chợt dừng lại, Tô Mạch Ức giật mình, một lúc sau bình tĩnh đáp lại, “Ừm……”

Giọng nói lãnh đạm, không quan tâm.

Nhưng hắn lại đặt bút trong tay xuống, chỉnh lại quan phục hơi tán loạn của mình, sau đó ngồi thẳng lưng, mới gật đầu ra hiệu Diệp Thanh để nàng vào.

Trông nàng vẫn hấp tấp, không ổn định chút nào. Chưa nói đến lễ nghi mà nữ tử nên có, phong cách cư xử của nàng có lẽ chỉ tốt hơn kẻ vũ phu như Diệp Thanh một chút.

Tô Mạch Ức nhìn chằm chằm Lâm Vãn Khanh, khóe miệng cong lên không tự chủ được, cho đến khi bên tai vang lên một tiếng “Đại nhân” giòn tan.

Hắn thấy con ngươi của Lâm Vãn Khanh lóe lên, bên trong tràn đầy nghi vấn.

“Khụ khụ……” Tô Mạch Ức lập tức cúi mặt, khôi phục vẻ lạnh lùng băng giá thường ngày.

“Không thấy bản quan đang bận hay sao?”

Hắn vội vàng cầm giấy bút, cúi đầu viết tờ trình, để lại cho Lâm Vãn Khanh một cái đỉnh đầu lạnh nhạt.

Cũng may Lâm Vãn Khanh đã quen với tính tình chó má của Tô Mạch Ức, để nàng vào rồi ném sắc mặt cho nàng, cẩu quan này không cần làm quá nhiều.

Vì vậy nàng cũng lười khách khí, đi thẳng vào chủ đề: “Lúc trước ti chức có đề cập, khi Vương Hổ còn sống có nói với ti chức một tin, có lẽ có thể xem thử.”

“Thực sự có manh mối?” Vẻ mặt Tô Mạch Ức nghiêm lại, lập tức đặt bút trong tay xuống.

“Ừm,” Lâm Vãn Khanh gật đầu, “Vương Hổ đã từng đã nói với ti chức, vào đêm Triệu di nương bị giết, hắn nhìn thấy một tỳ nữ có chân khập khiễng ở bên ngoài khuê phòng của nàng.”

“Tỳ nữ đó là nghi phạm à?”

Lâm Vãn Khanh lắc đầu, “Không phải. Vương Hổ nói tỳ nữ đó chỉ ở bên ngoài khuê phòng một lúc, không có vào, rồi rời đi. Sau đó Vương Hổ vào khuê phòng của Triệu di nương thì phát hiện nàng đã chết.”

Sau khi nghe xong, vẻ mặt Tô Mạch Ức đột nhiên nghiêm túc, nhìn nàng nói: “Vì vậy lần đó ngươi lén chạy tới Tống phủ là để điều tra người này?”

Lâm Vãn Khanh đỏ mặt, không trả lời. Tô đại nhân sáng suốt, đúng là không giấu được ánh mắt của hắn.

Hai người im lặng một lúc.

Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng lạnh lẽo, giọng nói Tô Mạch Ức trầm đến mức có thể vắt ra nước.

“Vì vậy, ngươi đã biết manh mối này mấy tháng trước, nhưng bây giờ ngươi mới nói.”

Lâm Vãn Khanh ngoan ngoãn cúi đầu, không dám hé răng.

Tiếng cọ xát vạt bào của Tô Mạch Ức vang lên bên tai, hắn bước tới bên cạnh.

“Lâm Vãn Khanh,” giọng nói của nam nhân trầm thấp, mơ hồ nghe thấy đang cắn răng tức giận, “Ngươi có bản lĩnh thật đấy.”

“Tìm đủ mọi cách tới Đại Lý Tự để điều tra vụ án, nhưng ngay cả một manh mối như vậy mà giấu mấy tháng, thậm chí tự mình đến Tống phủ để mạo hiểm.”

Tô Mạch Ức cười lạnh, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Ở trong mắt ngươi, bản quan không đáng tin hay sao?”

Lâm Vãn Khanh ngẩn người, nhất thời chỉ cảm thấy bị nghẹn ở cổ họng.

Đây là đang nói đến chỗ nào vậy!

Lúc đó nàng chỉ bất mãn Tô Mạch Ức bảo nàng tới Đại Lý Tự phá án nhưng không cho danh phận, dù sao Tô Mạch Ức cũng không cho nàng đụng vào vụ án của Vương Hổ, nàng tạm thời nhịn, không nói cho hắn mà thôi.

Nhưng sau này lại xảy ra nhiều chuyện, một manh mối không quan trọng, có thể có gì đó, cũng có thể không là gì, ai sẽ nhớ mỗi ngày?!

Nàng ngẩng đầu đang định phản bác, nhưng lại đối mặt với gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi của Tô Mạch Ức.

Ớ ô…… Trông Tô đại nhân rất tức giận……

Hay thôi mình chịu thua, an ủi một chút……

Khi nguyên tắc và điểm mấu chốt không bị đụng chạm, Lâm Vãn Khanh sẽ không làm khó bản thân khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối.

“Đại nhân……” Nàng rụt cổ vùi đầu, ngập ngừng: “Ti chức thông cảm đại nhân luôn bận rộn, chưa xác định được việc vặt có giá trị hay không, nên không dám tới quấy rầy đại nhân.”

Tô Mạch Ức gần như bật cười vì tức giận, nghiêng người hỏi ngược lại: “Ngươi quấy rầy bản quan ít lắm sao mà còn ngại? Từ lúc ngươi vào Đại Lý Tự, bản quan có xử lý chuyện nào mà không liên quan đến ngươi hay không?”

“……” Lâm Vãn Khanh đuối lý, rầu rĩ không nói lời nào.

Tô Mạch Ức liếc nàng, chỉ về phía cửa, nói một cách tức giận: “Ngày mai trước khi bắt đầu công việc, bản quan không muốn gặp ngươi.”

“Ờ……” Người nào đó trượt nhanh, “Vậy Triệu di nương……”

Lời còn lại bị ánh mắt ăn thịt người của Tô Mạch Ức cắt đứt.

Anh hùng phải biết tránh thiệt hại trước mắt, Lâm Vãn Khanh phất vạt bào, chạy thật nhanh.

Diệp Thanh chờ bên ngoài, nghe động tĩnh bên trong, lại thấy Lâm Vãn Khanh bị đuổi ra với dáng vẻ ủ rũ, tò mò duỗi đầu nhìn phía cửa.

“Diệp Thanh.”

Giọng nói lạnh như băng của Tô đại nhân gọi hắn.

“Dạ?”

Diệp Thanh đi vào mà không hiểu chuyện gì, nhìn nam nhân ngồi sau bàn đang lật ngược tờ trình, hừ một tiếng không nhẹ không nặng.

“Ngươi có từng nghe người khác đánh giá về bản quan ở Đại Lý Tự không?”

Diệp Thanh run lên, lập tức nói thật trôi chảy: “Đương nhiên! Mọi người đều khen ngợi đại nhân xử án như thần, thi hành pháp luật công bằng và nghiêm minh, không vụ lợi, chí công vô tư, không thiên vị, ngay thẳng và không sợ cường quyền!”

Tô Mạch Ức nhìn hắn, không nói lời nào.

Ánh mắt của hắn khiến Diệp Thanh lạnh cả người, run rẩy bổ sung: “Thật, thật sự……”

Tô Mạch Ức đột ngột đứng lên, đến gần nhìn Diệp Thanh nói: “Bản quan cho ngươi một cơ hội nữa, ngươi nói thật cho ta.”

“À……” Diệp Thanh nuốt nước miếng, vẻ mặt vô tội: “Họ nói tính tình của đại nhân kỳ quái, tâm tình không ổn định, vui buồn thất thường, không thân thiện, không hiểu tình hiểu lý……”

Mặt Tô Mạch Ức đen đến mức không thể đen thêm, tựa như sự yên tĩnh cuối cùng trước cơn bão.

Nhưng Diệp Thanh không nhìn hắn, đang cúi đầu đếm đầu ngón tay, “Ồ! Bọn họ còn nói, nếu không nhờ đại nhân có ngoại hình đẹp, gia thế và bối cảnh tốt, thì đời này đừng hòng lấy được tức phụ……”

“Bùm!”

Một tiếng trầm đục vang lên, Diệp Thanh cảm giác mông mình bị đạp thật mạnh.

Sau đó hắn bay ra khỏi thư phòng của Tô đại nhân, trên quần còn dính một dấu chân rất rõ.

“Ây dà……” Diệp Thanh thở dài, đứng dậy vỗ vỗ, than thở: “Đúng là tính tình kỳ quái, vui buồn thất thường, tâm tình không ổn định……”

—–

Lời tác giả:

Tô cẩu quan: Hết thảy đều có thể nhịn được, chỉ có việc không cưới được vợ là không thể nhịn!!!