Đại Hào Môn

Chương 264: Người hòa giải



Tiêu Phàm dửng dưng hỏi:
- Đổng Thiên Lỗi này, có chỗ nào đặc biệt sao ?

Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn Nam nhìn nhau một cái, có chút á khẩu.

Vừa rồi Nhiêu Ngọc Sinh hỏi Tiêu Phàm đối với Đổng Thiên Lỗi “có chút ấn tượng nào không”, thực là là một cách hỏi khách khí. Theo Nhiêu Ngọc Sinh thấy, Thiết Môn và Bắc Kinh cách nhau gần như vậy, đối với Đổng Thiên Lỗi, Tiêu Phàm hẳn là rất quen thuộc mới phải. Dù sao Đổng Thiên Lỗi ở Thiết Môn, thật sự là một nhân vật tỉ phú, là phú thương danh chấn cửu đỉnh của cả tỉnh Yến Bắc, trong cơ cấu của một số các tổ chức chính phủ và phi chính phủ trên toàn quốc, đều có chức vụ.

Nếu chỉ là có tiền, cũng chẳng nói đến làm gì.

Từ sau khi cải cách mở cửa, người có tiền trong nước nhiều như gốc rạ mùa gặt, không có nhiều nhất, chỉ có càng nhiều. Mấu chốt là Đổng Thiên Lỗi này cũng xem là một thương nhân hồng đỉnh, nghe nói có quan hệ cực kỳ mật thiết với một nhân vật lớn nào đó ở Bắc Kinh , coi như là “môi giới” cho vị nhân vật lớn kia. Điều này làm cho Đổng Thiên Lỗi cho dù là ở trong giới thương nhân Bắc Kinh hay thậm chí ở trong giới quan viên chính phủ đều có thân phận nhất định.

Đổng Thiên Lỗi vì phục vụ cho nhân vật lớn kia, hoặc nói là hào môn thế gia kia, quan hệ với Tiêu gia vẫn xem là chấp nhận được.

Ai dè Tiêu Phàm lại giống như đối với Đổng Thiên Lỗi cơ bản không có ấn tượng gì , khiến Nhiêu Ngọc Sinh có chút buồn bực. Theo Nhiêu Ngọc Sinh thấy, Đổng Thiên Lỗi mặc dù xuất thân “ dân đen”, nhưng trải qua sự cố gắng của bản thân, đã đặt mình đến xã hội thượng lưu, thân phận có lẽ vẫn không thể đánh đồng với Nhiêu Ngọc Sinh, thế nhưng cũng có tư cách trong rất nhiều trường hợp ngồi ngang hàng với ông rồi.

Tuy nhiên cẩn thận suy nghĩ, Tiêu Phàm đối với Đổng Thiên Lỗi không có ấn tượng gì, vẫn là có thể nghĩ thông.

Bỏ thân phận của bản thân Tiêu Phàm qua một bên không nói, riêng thân phận là cháu đích tôn trưởng của Tiêu gia này đã không phải là nhỏ. Tuyệt đối không phải bất kỳ người nào đều có thể khiến con cháu chính thống của Tiêu gia nhìn bằng con mắt khác.

Nói một cách khác, ở trong mắt Nhiêu Ngọc Sinh, Đổng Thiên Lỗi là một nhân vật, ở trong mắt Tiêu Phàm, Đổng Thiên Lỗi cơ bản cũng chỉ là người qua đường vô danh .

Tiêu đại thiếu quả thực có tư cách này.

Tiêu Phàm có ý gây dựng quan hệ tốt với Phương Lê và lão Phương gia, không có nghĩa là Nhiêu Ngọc Sinh có thể sánh vai với Phương Lê. Thân phận địa vị của hai người trong hào môn thế gia, hoàn toàn không cùng ở một cấp bậc.

Nhiêu Ngọc Sinh trong chốc lát, không biết nên mở miệng như thế nào, dường như chuyện này còn có chút phức tạp.

- Là thế này, đại thiếu, trước đó không lâu, bí thư Phương không phải đi Thiết Môn sao?

Từ Chấn Nam ở bên cạnh liền cười cười chiếu lệ, điểm vào nửa câu như vậy.

Tiêu Phàm là cơ trí cỡ nào, Từ Chấn Nam vừa nhắc đến như vậy, trong lòng lập tức liền có phương hướng. Hai hàng lông mày không khỏi hơi nhíu lại, thản nhiên hỏi:
- Chú Phương vừa mới đi Thiết Môn, những người ở đó, không đến mức đui mù như vậy chứ ?

Phương Lê trước đó vài ngày chính thức đi Thiết Môn nhậm chức, tiến vào bộ máy Uỷ ban của tỉnh Yến Bắc, nắm trong tay hệ thống chính pháp, kiêm nhiệm chức Giám đốc Sở công an của tỉnh Yến Bắc.

Đối với việc bổ nhiệm này của Phương Lê, cũng không phải không có người nghi ngờ.

Không nói đến vấn đề kinh nghiệm lí lịch, kinh nghiệm lí lịch của Phương Lê là đầy đủ. Phương Lê vốn dĩ là cán bộ cấp phó Bộ. Phương gia ở hệ thống chính pháp thâm căn cố đế, rời Bắc Kinh đi Yến Bắc nhậm chức, chẳng qua tăng thêm kinh nghiệm ở địa phương một thời gian, lí lịch cá nhân chỉnh tề hơn một chút mà thôi. Vốn dĩ không thể nói là đề bạt, thậm chí ngay cả trọng dụng đều không phải, nhiều nhất chỉ xem như điều chuyển ngang bằng. Miễn cưỡng nói có chút lợi ích, chính là vị trí ở thành viên bộ máy Tỉnh ủy này , về sau có thể đi các nơi thuận tiện hơn nhiều, có thể chọn lựa con đường khác lớn hơn nữa.

Thực sự làm cho người ta nghi ngờ chính là cái chức Giám đốc Sở công an kia.

Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm thủ trưởng cơ quan công an, là cách làm tương đối phổ biến hiện nay. Từ trên xuống dưới, bổ nhiệm này chỗ nào cũng có. Nhưng mà cụ thể đến tỉnh Yến Bắc, cụ thể đến đầu của Phương Lê , bổ nhiệm này còn có chút thâm ý sâu xa.

Bản thân Phương Lê chưa từng đảm nhiệm chức vụ ở cơ quan Công an , chưa từng mặc qua cảnh phục dù chỉ một ngày. Trước đó, ông chủ yếu làm cũng chỉ là điều phối công việc, đây là sở trường của ông. Hành động chỉ huy cụ thể, dường như không phải trong am hiểu của bí thư Phương.

Cơ quan công an so với các địa phương khác trong cả nước đều giống nhau, hệ thống nội bộ công an của tỉnh Yến Bắc cũng là rừng trên đỉnh núi, các thế lực giằng co không dứt. Vốn dĩ lần điều chỉnh này, chức vụ Giám đốc Sở công an này, là dự tính sắp xếp cho cán bộ kỹ thuật, sau đó nội bộ Sở công an còn có mấy chức vụ quan trọng cũng cần sắp xếp, xem như đối với thế lực trên các phương diện đều có giao phó.

Ai ngờ ngoài dự đoán của mọi người là Phương Lê kiêm nhiệm chức Giám đốc Sở công an, hơn nữa đối với điều chỉnh cương vị của nội bộ Sở công an cũng “đóng băng”, vốn có nhân viên án binh bất động. Trên danh nghĩa sau khi Phương Lê quen thuộc tình hình sẽ tiếp tục điều chỉnh, nội tình thực tế lại không đơn giản như thế.

Phương Lê còn chưa tới Thiết Môn, đã bị đưa lên kệ bếp lò.

Nhiêu Ngọc Sinh thở dài, nói:
- Tôi lúc đó đã nói rồi, Yến Bắc nơi đó phức tạp, không dễ làm, bảo anh ấy cẩn thận suy xét. Cũng không biết là nghe ai đầu độc, anh rể tôi lần này liền hạ quyết tâm, một lời liền đồng ý, gấp gáp đi…..Ai da, Yến Bắc quả thật phức tạp…

Về điểm này, Tiêu Phàm và Từ Chấn Nam đều tán đồng.

Yến Bắc bởi vì vị trí địa lí đặc thù, là lớp lá chắn cuối cùng bảo vệ Bắc Kinh, chính trị của tỉnh Yến Bắc cũng rất được tầng lớp cao quan tâm, không ít phe phái chính trị đều nhúng tay vào sự sắp xếp nhân sự của tỉnh Yến Bắc. Một tỉnh giáp thủ đô quan trọng như vậy, khó có thể làm được chuyện “ thuần khiết một màu”, do có sự khống chế của một phe phái chính trị hoặc hào môn thế gia nào đó, các thế lực lớn đều sẽ ở đây để biểu thị sự tồn tại của bọn họ.

Chỉ riêng điểm này, liền tạo thành cục diện chính trị đặc biệt phức tạp của tỉnh Yến Bắc, các loại quan hệ giằng co không rõ.

Ví như lần này Phương Lê kiêm chức, bên trong thật không đơn giản. Đừng thấy chỉ là dính dáng sắp xếp nhân sự của một Sở công an, thế nhưng bởi vì đặc thù của hệ thống công an, bổ nhiệm nhân sự của Sở công an không chỉ cần thông qua sự nghiên cứu của Tỉnh ủy Yến Bắc, còn cần phải thông qua sự xem xét đồng ý của Bộ công an. Ý kiến hai bên thống nhất, việc sắp xếp nhân sự mới có thể thực thi.

Nói cách khác, để Phương Lê kiêm nhiệm chức Giám đốc Sở công an của tỉnh Yến Bắc, đồng thời “đóng băng” sự điều chỉnh nhân sự nội bộ bên trong Sở công an, bản thân nó chính là sự thỏa hiệp tạm thời sau ván cờ của các thế lực. Tình hình này khẳng định không thể tiếp tục kéo dài, mâu thuẫn sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ, cần giải quyết, chính là vấn đề bùng nổ sớm hay muộn mà thôi.

Nhiêu Ngọc Sinh quả thật không hiểu, vì sao Phương Lê sẽ lựa chọn đi Yến Bắc nhậm chức.

Hiển nhiên, ông và Từ Chấn Nam đều không rõ ràng, quyết định cuối cùng đi Yến Bắc của Phương Lê , chính là vì một câu của vị “Tiêu đại sư” trước mặt này : sáu trăm dặm về phía đông nam, chính là phúc địa của Phương Lê.

- Lúc này mới hay, vừa đến Yến Bắc, ngay cả ghế còn chưa ngồi ấm chỗ, liền có người làm thiêu thân rồi.

Nhiêu Ngọc Sinh vừa nói vừa lắc đầu liên tục, thần sắc thật là ảo não.

Tiêu Phàm như trước thản nhiên nói:
- Súng ở trên tay, thật sự có người làm thiêu thân, bắt lại là được rồi.

Đương nhiên, súng không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, có rất nhiều nhân vật lớn, không thể dùng súng đi đối phó được, thế nhưng Tiêu Phàm nghĩ đến, nhân vật lớn như vậy ít nhất không bao gồm loại thương nhân cấp bậc như Đổng Thiên Lỗi kia ở bên trong.

Cho dù hắn là thương nhân hồng đỉnh, trước mặt “chưởng môn nhân” đời thứ hai hào môn thế gia như Phương Lê đây, cũng vẫn là chưa đủ để nhìn.

Nhiêu Ngọc Sinh lại buồn bực một chút, lập tức cười khổ nói nói:
- Đại thiếu gia, chuyện ở địa phương, rất phức tạp, không dễ xử lí…..

Lời này nói ra rất uyển chuyển, kỳ thực là chỉ ra cho Tiêu Phàm: Người anh em, chuyện ở địa phương, cậu thật sự không hiểu! Làm gì có dễ dàng như vậy, cậu cho rằng nói bắt người liền có thể bắt hay sao ?

- Đại thiếu gia, Đổng Thiên Lỗi người này à, hình như có quan hệ rất tốt với chủ nhiệm Tiết – Tiết Lan, nghe nói bọn họ còn là bạn học thời đại học.
Từ Chấn Nam lại ở bên cạnh nhắc nhở:
- Ồ, Tiết Lan chính là cô của Tiết Đào , làm việc ở Ủy ban Quản lí Giám sát Bảo hiểm của quốc gia.

Nghĩ đến Tiêu Phàm trước nay đều đang “tu luyện”, không màng thế sự, chưa chắc đã biết Tiết Lan là thần thánh phương nào. Thế nhưng Tiết Đào và Tiêu Phàm là bạn học cùng trường, thêm vào một câu giải thích như vậy, lường trước trong lòng Tiêu Phàm sẽ có đáp án rồi.

Đầu đôi lông mày của Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhíu lại, dường như có chút bất ngờ.

Tiết gia ở Bắc Kinh cũng được xem là hào môn thế gia có danh vọng, mặc dù còn chưa theo kịp nhà hào môn bậc một như Tiêu gia, Uông gia, thế nhưng thế lực cũng không phải nhỏ. Nhất là trên lĩnh vực tiền tệ, càng có lực ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc.

Ví dụ như Tiết Đào ở Ủy ban Quản lí Giám sát Chứng khoán làm việc, cô của anh ta ở Ủy ban Quản lí Giám sát Bảo hiểm quốc gia làm việc.

Bất kể là Uỷ ban Quản lí Giám sát Chứng khoán hay là Uỷ ban Quản lí Giám sát bảo hiểm, trên thực tế toàn bộ đều là từ ngân hàng Nhân dân tách ra, nhiều năm trước, đó đều là người một nhà. Cho đến sau này nghiệp vụ bảo hiểm và ngành nghề chứng khoán phát triển nhanh chóng, mới không thể không đem chức năng giám sát ngành bảo hiểm và ngành chứng khoán của ngân hàng Nhân dân tách ra, chuyên môn thành lập hai cơ cấu là Uỷ ban Quản lí Giám sát Bảo hiểm quốc gia và Uỷ ban Giám sát Quản lí Chứng khoán
.

Có điều ngay sau đó, thần sắc của Tiêu Phàm lại trở nên điềm tĩnh như nước, dường như đối với việc này không có hứng thú.

Quả thật chuyện này cũng không có quan hệ gì lớn với hắn, nhìn qua, thậm chí cũng không có quan hệ gì lớn với Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn Nam. Chuyện đấu tranh và đánh cờ như vậy, Phương Lê kinh nghiệm phong phú hơn bọn họ nhiều. Tiêu Phàm không cảm thấy tự mình bao biện làm thay có thể làm tốt hơn Phương Lê.

Nhiêu Ngọc Sinh và Từ Chấn Nam lại liếc nhau, Nhiêu Ngọc Sinh cắn cắn môi, nói:
- Đại thiếu gia, Đổng Thiên Lỗi người này mặc dù tính tình nóng nảy, thế nhưng vẫn xem là giảng nghĩa khí, đối với bạn bè không tệ. Hơn nữa anh ta ở Thiết Môn kinh doanh lớn như vậy, ít nhiều cũng có chút lui tới với tập đoàn Cơ thị…

Lời này nghe qua vẫn là cực kỳ lan man, Tiêu Phàm trong nháy mắt lại hiểu được ý ngầm của Nhiêu Ngọc Sinh .

Người tên Đổng Thiên Lỗi này, không chỉ trên quan trường có hậu thuẫn vững vàng, thế lực ở địa phương cũng rất lớn, các loại quan hệ rắc rối phức tạp, ngay cả với Cơ Khinh Sa và tập đoàn Cơ thị cũng có quan hệ, tuyệt đối sẽ không phải như Nhiêu Ngọc Sinh nói đơn giản như thế. Chỉ sợ bản thân Nhiêu Ngọc Sinh, cũng có dây mơ dễ má nói không rõ ràng với Đổng Thiên Lỗi.

Suy cho cùng, Nhiêu Ngọc Sinh cũng là thương nhân, ở Bắc Kinh, Yến Bắc kinh doanh, với Đổng Thiên Lỗi và Cơ Khinh Sa đều có kết giao rất sâu, là chuyện vô cùng bình thường. Hiện giờ Đổng Thiên Lỗi đột nhiên ra mặt làm thiêu thân, khiêu khích anh rể Phương Lê của Nhiêu Ngọc Sinh, Nhiêu Ngọc Sinh dĩ nhiên là ngồi không yên rồi.

Bất kể bên nào bị tổn hại, ông ta đều không có lợi.

Việc này, vẫn phải hòa giải !

Trước đó, Nhiêu Ngọc Sinh muốn “hòa giải” chuyện này, nói thế nào cũng sẽ không đi tìm đến đầu Tiêu Phàm. Thế nhưng tình hình hiện tai hiển nhiên không giống, thiện cảm của Phương Lê và Nhiêu Vũ Đình đối với Tiêu Phàm tốt như vậy, thậm chí ngay cả tiểu nha đầu Phương Do Mỹ kia đều nói muốn làm “bạn gái” của Tiêu Phàm, bởi vậy có thể thấy được, Phương gia thật sự tính toán muốn tiến thêm một bước gây dựng quan hệ tốt với Tiêu gia. Mà quan hệ của Cơ Khinh Sa và Tiêu Phàm hình như cũng rất tốt.

Tiêu Phàm chẳng phải là ứng viên thích hợp nhất để đi hòa giải chuyện này hay sao ?

Thế nhưng nhìn qua, Tiêu đại thiếu dường như không có hứng thú cho lắm đối việc đảm đương người hòa giải này .