Đại Hào Môn

Chương 159: Anh là yêu quái



- Ửm?

Phương Do Mỹ lập tức liền trợn tròn đôi mắt to.

- Anh nói là, một lát nữa tôi sẽ gặp xui xẻo ư?

- Có tôi đi cùng, sẽ không đâu.

Tiêu Phàm mỉm cười nói, giọng điệu lại vô cùng chắc chắc.

- Theo ý này, anh là thần tiên hạ phàm rôi? Vậy anh có biết bay không? Bay một cái cho tôi xem xem, xem anh có từ trên trời rơi xuống hay không?

Phương Do Mỹ không tự chủ được đối với Tiêu Phàm dùng “thuật biện luận trên internet”, trước tiên chính là tự làm chủ, giả thiết ra một khả năng, sau đó dựa vào điểm này, phát huy vô hạn, cuối cùng luận chứng người khác chính là nói hưu nói vượn.

Tiêu Phàm cũng không tức giận, cười nói:
- Có thể chứ. Khi thích hợp, anh sẽ bay cho em xem.

- Anh vô lại.

Mắt thấy Tiêu Phàm luôn không vội vàng, không hấp tấp, không gợn chút sợ hãi, Phương Do Mỹ cũng có chút “bất đắc dĩ” rồi. Biện luận với người khác, sợ nhất chính là gặp đối thủ như Tiêu Phàm, vĩnh viễn không xung đột chính diện với anh, thể hiện rõ một chút cũng không giằng co với anh.

Cãi nhau với người như thế, thật không có sức lực.

“Ý chí chiến đấu” tràn đầy, không tìm thấy chỗ để trút.

- Vậy được, chúng ta bây giờ đi chơi bóng. Tôi quyết đi bên phải, quyết phải xem xem, tôi sẽ gặp xui xẻo như thế nào.

- Được.

Tiêu Phàm vẫn là mỉm cười gật đầu.

- Hừ!

Chiếc mũi nhỏ của cô bé nhếch lên, hai tay giấu ra sau lưng, mười ngón tay đan lại nơi đáy lưng nhỏ xinh, dưới chân mang theo ý nhảy chân sáo, đi thẳng về phía trước, không thèm để ý đến Tiêu Phàm nữa.

Mái tóc đen nhánh, giống như làn sóng cuộn lên nhấp nhô,phập phồng.

Cô bé quả thật rất xinh đẹp, bất kể diện mạo, dáng người đều là tiểu mĩ nhân xếp hàng top một, chỉ là tính cách có chút “không chính thống”.

Tiêu Phàm cười cười, vô thanh vô tức theo sát ở phía sau cô.

Phương Do Mỹ miệng tuy nói cứng, giống như hoàn toàn không tin vào “tiên đoán” của Tiêu Phàm, khăng khăng đi bên con đường nhỏ phía bên phải. Tuy nhiên trong đôi mắt to lại tràn đầy cảm giác, không kìm được quét mắt nhìn hết thảy xung quanh một lượt. Sợ có thứ gì từ trong khóm hoa bên đường “vù” một cái xông ra, khiến bản thân té vào đó.

Bóng đêm dần sâu, hai bên con đường mòn trong không gian rừng bên trong hội sở Hoa Nhài, hoa và cây cảnh xum xuê, theo gió vờn xào xạc. Dưới ánh đèn mờ ảo, biến ảo thành các hình dạng không giống nhau, bốn phía yên tĩnh, trong lòng Phương Do Mỹ thực sự có chút sợ hãi.

Cô bé không sợ cái khác, cô sợ ma.

Rốt cục, quán Bowling đang ở trong tầm mắt, nhìn thấy ánh đèn huy hoàng trước cửa và lớp sàn xi măng rộng mở sáng tỏ trước mặt, tiểu nha đầu âm thầm thở phào một cái. Đến cửa của quán bowling, Phương Do Mỹ mãnh liệt xoay người lại, lại bị dọa cho một trận.

Tiêu Phàm là đi đằng sau lưng cô, cách xa nhau không đến một mét.

Suốt quãng đường tiểu nha đầu chỉ chăm chăm về phía trước, tuyệt đối không nhìn về phía sau, đỡ phải làm cho tên kia cảm thấy mình đang đợi hắn. Cảm giác, Tiêu Phàm cách cô có chút xa, không ngờ lại dính sát ngay phía sau lưng.

- Anh, cái người này, sao lại thế này? Tuổi mèo sao, đi đường một chút tiếng động cũng không có.

Phương Do Mỹ lập tức rất tức giận.

Thiếu chút nữa dọa chết mình rồi.

Tiêu Phàm khẽ mỉm cười, không lên tiếng.

Phương Do Mỹ bĩu môi, rất khinh thường nói:
- Này, thế nào vậy? Tôi hiện tại không phải tốt sao? Đều nói anh đang lừa người, anh chính là đại lừa….

- Cẩn thận!

Tiêu Phàm bỗng nhiên nói, tay đưa ra, cô bé vẫn chưa kịp định thần, bàn tay nhỏ xinh liền bị một bàn tay to lớn mà ấm áp nắm chặt lấy, lập tức một cỗ lực mạnh truyền đến, thân mình bé nhỏ mềm mại không tự chủ được ngã nhào vào lồng ngực của Tiêu Phàm.

- A, anh làm gì vậy?

Cô bé hét rầm lên.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phía bên trên cửa lớn của quán bowling rơi xuống một vật đen đen, “pâng” một tiếng, rơi vỡ nát bên chân của Phương Do Mỹ, gốm sứ và bùn đất xung quanh vẩy ra.

Phương Do Mỹ vội vàng không kịp chuẩn bị, lại là một tiếng thét chói tai, lập tức chui vào ngực của Tiêu Phàm. Thân mình nhỏ bé yêu kiều, mềm mại mà có đàn hồi, mùi thơm xông vào mũi.

- Nói rồi, phải đi bên trái, đừng đi bên phải.

Tiêu Phàm hạ giọng nói.

Trấn tĩnh hồn phách, Phương Do Mỹ mới phát hiện, cái vật đen đen rơi xuống kia là một chậu hoa. Bên trên cửa chính của quán Bowlingcũng đặt một dãy hoa cỏ, chậu hoa này liền rớt xuống. Nếu như không phải Tiêu Phàm sớm đã có chuẩn bị, Phương Do Mỹ cũng sẽ bị đập vừa vặn.

Nhân viên bảo vệ của quán nghe thấy âm thanh, chạy tới, vừa nhìn thấy tình hình này, liên tục không ngừng xin lỗi hai người.

- Sao lại thế này? Các người làm thế nào vậy, thiếu chút nữa đập chết tôi rồi!

Phương Do Mỹ phẫn nộ kêu lên, nhìn lên, cô bé này quả thật rất tức giận.

Bị dọa một trận là một chuyện khác, mấu chốt là ở chỗ lại bị Tiêu Phàm “che mắt” đúng rồi, tiểu nha đầu thực không có mặt mũi.

- Rất xin lỗi, rất xin lỗi….

Nhân viên bảo vệ liên tục nói xin lỗi.

Có thể đến Hoa Nhài tiêu tiền, mỗi một người đều không đơn giản, không phải là cao quan thì là cường hào, không thì là con cái nhà giàu mới nổi. Những tiểu thư công tử này quả thật đắc tội không nổi, huống hồ đây vốn dĩ cũng là vấn đề của hội sở.

- Hừ!

Ngay sau đó, Phương Do Mỹ mới ý thức được chính mình vẫn đang rúc vào trong ngực của Tiêu Phàm, lập tức xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, liền tức khắc dùng sức uốn cái eo, giãy dụa đi ra, không hề bốc hỏa với nhân viên bảo vệ nữa, nổi giận đùng đùng nhìn thẳng Tiêu Phàm.

Giống như tất thảy ở đây đều là lỗi của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng không để ý đến lửa giận của cô bé, an ủi nhân viên bảo vệ đang hoảng sợ đôi câu, chậm rãi đi vào quán Bowling.

- Được, tôi xem anh có phải thần tiên hay không!

Ngơ ngẩn nhìn bóng lưng không nhanh không chậm của Tiêu Phàm, Phương Do Mỹ nhẹ nhàng đá một chân, lẩm bẩm một câu, chặt chẽ đi theo sau.

Quán Bowling của hội sở Hoa Nhài khá “mini”, chỉ có tám đường bóng. Rốt cuộc chỗ đánh bóng chỉ là một bộ phận tạo thành khu tập thể hình mà thôi. Tương đối mà nói, bowling đối với thể lực yêu cầu rất cao, bình thường người giàu có quen sống an nhàn sung sướng, thật đúng là không thể chơi nhiều. Nếu khỏe mạnh, cả người đau nhức phải vài ngày mới có thể giảm được, dư vị đó quả thực không dễ chịu.

Lúc này đang chơi bóng trong quán bowling, cũng có mười mấy người, phân thành bốn nhóm, chiếm bốn đường bóng, “cạch, tang, cạch, tang”, đánh với khí thế ngất trời.

- Đi, chúng ta chơi bóng, anh có biết chơi không?

Phương Do Mỹ đi lên cầm một trái bóng nặng 8 pound màu hồng. Cô vóc dáng cao gầy, dù sao tuổi còn nhỏ, lại là con gái, thể lực hiển nhiên sẽ không thể so sánh với đàn ông đã trưởng thành.

Thế nhưng cô bé hoài nghi Tiêu Phàm, quả thực không phải không có lí. Tiêu Phàm nhìn lên quả thực rất nhã nhặn, sắc mặt tái nhợt, ẩn ẩn mang theo thần sắc có bệnh, một chút cũng không giống dáng vẻ thường xuyên luyện tập.

- Tôi hiểu quy tắc, chưa từng chơi qua.

Tiêu Phàm đúng sự thật mà nói.

- Vậy à, vậy tôi dạy cho anh nhé. Nhìn này, là cầm bóng như thế này, dùng ngón giữa và ngón áp út, không cần dùng ngón trỏ, ngón trỏ không đủ lực ….nà, chính là như vậy.

Cô bé miệng nói tay làm, chạy lấy đà vài bước, rất tự nhiên, phóng khoáng đưa bóng trong tay ném ra ngoài, tư thế thật vô cùng diễm lệ.

“Cạch- tang “ một tiếng, đánh ngã tám cái bình.

Trên màn hình điện tử hiển thị tám điểm.

Phương Do Mỹ lần thứ hai đánh bóng, lại đánh ngã thêm một chiếc bình, được chín điểm.

- Thấy chưa? Chính là chơi như vậy đó, quy tắc ghi điểm cũng rất đơn giản, nhìn một cái là biết rồi….Đến đây, anh thử xem, anh dùng loại 12 pound, không, dùng loại 10 pound đi.

Phương Do Mỹ cũng là có ý tốt, lo bóng 12 pound Tiêu Phàm căn bản ném không được.

Tiêu Phàm cũng không phân bì, nhận lấy bóng xanh 10 pound, học theo dáng vẻ của Phương Do Mỹ, chạy lấy đà vài bước, ném bóng ra, kết quả bóng trực tiếp lăn vào đường máng bên cạnh.

Ăn zê-rô.

Phương Do Mỹ cười khanh khách:
- Hóa ra anh đúng thật là gà mờ, không biết chơi thì thôi, chúng ta có thể đi chơi cái khác, đánh cầu lông, tennis đều được.

Tiêu Phàm cười nói:
- Bình thường đều là học mới biết, không phải sinh ra đã biết, cái này cũng không khó học.

- Được, chính là lời này, chúng ta học trước một ván, sau khi học xong, chúng ta đấu một chút.

- Được.

Đối với những chuyện không cần gấp gáp, Tiêu Phàm trước sau đều là một loại thái độ hiền hòa này.

Vô Cực Môn mặc dù với truyền thừa chính đạo của tông môn có chút không giống nhau, nhưng giáo lí tu tâm dưỡng tính giúp người làm việc tốt cơ bản là thống nhất.

- Tiểu Mỹ, em thời gian này chú ý một chút, ở trường đừng nên cãi nhau với người khác.

Tiêu Phàm một bên đập bowling, một bên thuận miệng nói.

- A, stop, an lại muốn lòe tôi nữa hả?

Phương Do Mỹ trừng đôi mắt to, đầy vẻ cảnh giác nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười, quả nhiên không nhiều lời nữa.

Bên trên hai má của Phương Do Mỹ, một đường vân vàng kéo dài đến trong miệng, trong thời gian sắp tới sẽ dính vào chuyện ăn nói, góc mắt phải hơi mang theo sát khí, chủ thương tổn, thế nhưng vấn đề không quá nghiêm trọng, Tiêu Phàm cũng không quá gấp gáp.

Chỉ là cô gái được chiều chuộng như Phương Do Mỹ. cứ coi như là rách một chút da, nghĩ đến cũng sẽ rất không thoải mái.

Tiêu Phàm ngậm miệng lại, Phương Do Mỹ lại không chịu yên tĩnh, con mắt đen láy tròn vo chuyển động một chút, bỗng nhiên cười hì hì nói:
- Hay là thế này đi, chúng ta đấu một trận. Nếu như anh thắng, tôi liền thừa nhận những điều anh nói có lí. Nếu như tôi thắng, anh phải thừa nhận mình là nói hưu nói vượn, lừa phỉnh người khác, được không?

Logic này thực cổ quái, rất tốt, rất vĩ đại.

Mệnh lí tướng thuật và thi đấu bowling thắng thua lại có thể kéo quan hệ với nhau sao?

Ai ngờ Tiêu Phàm vẫn là cười gật đầu, nói một tiếng:
- Được.

Phương Do Mỹ liền nổi hứng lên, con gà mờ nàyđâu phải là đối thủ của Phương tiểu thư chứ?

Quả nhiên, Phương tiểu thư ván đầu tiên liền ra tay không tầm thường, ngay tức khắc liền nhếch cái mũi nhỏ lên, đắc ý nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cười, chọn một quả bóng nặng 16 pound.

Phương Do Mỹ lập tức kêu lên:
-A, a , anh cẩn thận một chút, cái đó là 16 pound đó, anh đánh nổi sao?

Khi luyện tập, Tiêu Phàm luôn luôn đánh bóng đều là bóng nhẹ 10 pound.

- Thử xem một chút.

Tiêu Phàm mỉm cười, chạy lấy đà, bóng ra tay, đập vào xoáy mà thẳng tiến lên, đều trúng.

- Nạ, vận may rất tốt nha, xem tôi đây!

Kỹ thuật đánh bóng của cô bé quả thật không tệ, lại đánh được chín điểm.

Tiêu Phàm vẫn là bóng nặng 16 pound, vẫn là đều trúng.

Phương Do Mỹ mở to mắt nhìn, vận may này cũng tốt thái quá rồi, hai phát đều trúng hết.

Ai biết tiếp theo đó còn có chuyện gì càng tà đạo hơn.

Lần thứ ba đều trúng.

Lần thứ tư đều trúng.

Khi đánh đến phát thứ sáu đều trúng, các khách khác của quán bowling, thậm chí cả nhân viên làm việc đều kinh động, dồn dập bỏ trái bóng của mình, chạy đến đường bóng số năm xem náo nhiệt.

Đều trúng!

Đều trúng!

Đều trúng!

Tổng cộng mười hai lần đều trúng.

Khi màn hình điện tử hiển thị ra con số tối đa ba trăm điểm, tất cả mọi người đều ngây người, mở to miệng, không khép lại được.

Quán bowling trong hội sở Hoa Nhài trước nay chưa từng có người đánh quá ba trăm điểm. Thành tích này, xem như có trong trận đấu quốc tế, cũng tuyệt đối là quán quân, bởi vì không có khả năng có số điểm cao hơn thế này nữa.

- Anh, anh, anh là yêu quái!

Phương Do Mỹ chợt hét rầm lên.

Mọi người không kìm lòng được liên tục gật đầu, chỉ cảm thấy lời này của tiểu cô nương rất được lòng ta.