Đại Đường Đạo Soái

Chương 195: Hết thảy do ngươi đi xử lý



Lời nói của Lý Thế Dân làm Đỗ Hà ngây người thật lâu, hắn sửng sốt không hiểu hoặc là nói hắn thật sự không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình. Ý tứ trong câu nói đầu tiên của Lý Thế Dân thì hắn hiểu được, điểm ấy xác thực là hắn hiểu vì có được tư tưởng suy nghĩ của đời sau.

Chorằng kỹ thuật tạo giấy có lợi cho quốc gia thiên thu vạn thế, kỹ thuậtnày nếu rơi vào trong tay kẻ tham lam, chỉ sẽ biến thành đạo cụ kiếmtiền trong tay người khác, tặng cho quốc gia mới là đường giải quyết tốt nhất.

Nhưng hắn lại không lưu ý tới phong cách cư xử thời cổđại, đúng như lời nói của Lý Thế Dân, nếu như hắn tự mình dùng thuật tạo giấy để buôn bán kinh doanh, chẳng khác gì là một loại phương thức vơvét của cải khác, tất nhiên sẽ bị người nắm lấy chuôi. Đồng thời tuy nói Đại Đường cũng không có quan niệm kinh thương, nhưng tư tưởng kinhthương lại xâm nhập lòng người. Nếu như Lý Thế Dân đứng ra sản xuấtgiấy, tuy là hành động có lợi cho thiên thu vạn thế, nhưng cũng khôngtránh khỏi có chút không ổn.

Nhưng Lý Thế Dân đã hiểu được tâm ýcủa Đỗ Hà, những chuyện khác đều không khẩn yếu, khẩn yếu chính là câunói sau cùng của Lý Thế Dân, việc này ngươi tự xem mà làm, trẫm khônghỏi tới nữa! Lời này không thể không khiến Đỗ Hà xem trọng, bởi vì ẩn ýtrong lời nói của Lý Thế Dân chính là muốn Đỗ Hà quản lý việc này.

Luật pháp Đường triều đã quy định thật rõ ràng – Một người hoặc người nhàcủa họ nếu theo kinh thương, tuyệt không thể đảm nhiệm quan chức. Nếuquan chức hoặc người nhà theo kinh thương sẽ là hành vi phạm pháp. Nếucó giao dịch chênh lệch quá năm mươi văn, lộ ra sự không cân đối bêntrong, đối chiếu luật pháp sẽ bị luận tội. Quan viên nếu trao đổi buônbán hoặc lỗ lã thiếu nợ có tang vật sẽ bị xử phạt theo hình phạt nhịđẳng.

Quan viên cấp dưới hoặc thủ hạ dưới quyền quản lý kinhthương hoặc quan viên nhận được lợi ích nếu không biết xem như vô tội.Nếu biết vẫn theo tội trừng trị. Căn cứ theo tình tiết nặng nhẹ cũngphải bị từ bốn mươi trượng tới tám mươi trượng hình phạt. Người nhà củaquan viên trong khu trực thuộc buôn bán kiếm tiền, đối chiếu theo bảnthân quan viên kinh thương thì hình phạt giảm bớt nhị đẳng. Quan viênbiết được người nhà kinh thương thì cùng chịu tội với người nhà. Nếukhông biết thì đối chiếu tội của người nhà mà chịu hình phạt ngũ đẳng.

Nếu việc kinh thương lại nằm trong chức trách quản lý của quan viên cùngviệc kinh thương nằm ngoài sự quản lý chức trách của quan viên sẽ bị xửphạt càng nghiêm.

Đối với quan viên theo kinh thương hoặc ngườinhà quan viên theo kinh thương, theo luật pháp Đường triều đều bị xửphạt nghiêm khắc cùng hợp lý. Hành động này là vì bảo hộ thương nhântrong khu trực thuộc, là vì yên ổn nền chính trị cùng phồn vinh kinh tếcủa Đường triều. Đương nhiên trong xã hội phong kiến bất luận là pháplệnh gì cũng khó thể hoàn toàn không có kẽ hở, những quý tộc thời Đường, hoặc quan liêu vụng trộm nhận hối lộ, hoặc lén lút theo kinh thươngkhông phải là không có, nhưng loại chuyện này không cách nào được đưa ra công khai.

Lý Thế Dân là một vị hoàng đế, nếu để cho hắn kinhthương, đây thực sự là chuyện cười lớn trong thiên hạ, vì vậy câu nóicủa hắn muốn giao cho Đỗ Hà liền làm cho Đỗ Hà không dám tin vào taimình.

Lý Thế Dân đúng là có ý tứ này, kỳ thật hắn biết làm nhưvậy cũng có chút không ổn, nhưng đây là vì không còn biện pháp nào khác, bởi vì có năm nguyên nhân:

- Thứ nhất, với tư cách là một vị hoàng đế, việc này hắn tuyệt đối không thể làm.

- Thứ hai, đúng như lời nói của Đỗ Hà, thuật tạo giấy này tạo ích lợi cho quốc gia thiên thu vạn thế, là tiên

phong cải cách thời đại, lại không thể không làm!

- Thứ ba, lợi ích tạo giấy thật sự quá lớn, hắn chưa bao giờ cùng thươngnhân giao tiếp, không biết được những giá trị bên trong chênh lệch rasao. Nếu giao thương nhân đảm nhận trọng trách này, hắn lại lo lắng đemtrọng trách như vậy giao cho một người mà hắn không hiểu biết.

-Thứ tư, hắn hoàn toàn tín nhiệm Đỗ Hà, vốn Đỗ Hà là một thiếu niên màhắn thưởng thức nhất trong giới tiểu bối, hắn vẫn một mực xem Đỗ Hà làngười tâm phúc của mình. Bởi vì dư nghiệt của tiền thái tử mà phát hiệnđược số lượng bảo tàng hoàng kim cực lớn kia, toàn bộ biểu hiện của ĐỗHà lại làm cho hắn nhận thức thật sâu tính cách làm người của Đỗ Hà, hắn hiểu rõ với nhân cách của thiếu niên này tuyệt đối sẽ không làm rachuyện kiếm lời đút túi riêng. Huống chi kỹ thuật tạo giấy này chính làtừ tay thiếu niên này phát minh ra, tiểu tử kia đã nguyện ý dâng lên cho hắn, tự nhiên cũng đã biểu hiện bản thân mình không cần số tài phú tạodựng từ phát minh tạo giấy kia, vì vậy cũng không có ai càng thích hợpvới trách nhiệm này hơn Đỗ Hà.

- Thứ năm, là vì hắn còn chút ítlòng riêng, hắn đối với Đỗ Hà luôn cảm thấy mình đối xử thua thiệt vớithiếu niên này, hơn một năm nay Đỗ Hà lập ra thật nhiều công tích đãvượt xa thân phận chức vụ hiện tại của Đỗ Hà, nhưng bởi vì tuổi tác củathiếu niên còn quá nhỏ, cho nên vẫn chỉ là một Trung Vũ tướng quân. Tuyhắn biết Đỗ Hà không quan tâm tới chuyện này, nhưng tâm ý của hắn vẫnmuốn tìm cơ hội thăng quan cho Đỗ Hà.

Vì vậy hắn suy đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy Đỗ Hà là nhân tuyển duy nhất.

- Thành đại sự, không câu nệ tiểu tiết!

Lý Thế Dân vốn là một vị quân vương dũng cảm quả đoán, nghĩ tới đây hắn đã có quyết định, liền ám chỉ Đỗ Hà để chính thiếu niên giải quyết thỏađáng việc này.

Đỗ Hà biểu lộ vẻ kinh ngạc làm hắn cảm thấy buồn cười, nói:

- Đừng hoài nghi lỗ tai của chính mình, cùng đừng suy đoán giả vờ hồ đồ, ý tứ của trẫm chính là ý nghĩa câu nói mà ngươi vừa nghe được. Việc nàyquan hệ tới Đại Đường thiên thu vạn thế, giao cho người khác trẫm lolắng, vẫn giao cho ngươi đi xử lý là tốt nhất.

- Thế nhưng, luật pháp Đại Đường ta thì sao?

Đỗ Hà nhìn hoàng đế bệ hạ đang xúi giục mình đi làm chuyện vi phạm luậtpháp Đại Đường, không biết nói gì, thấy thế nào lại cảm giác khuôn mặttươi cười của Lý Thế Dân cùng một lão sói xám đang xúi giục bé thỏ mởcửa giống nhau y hệt.

Hai mắt Lý Thế Dân thoáng xoay chuyển, nói:

- Trẫm thật đúng là không nhìn ra, khi nào ngươi lại trở nên cổ hủ nhưvậy rồi đây? Luật pháp nha, có chút thời điểm cần được biến báo đấy, tận lực làm sạch sẽ một chút. Xảy ra vấn đề có trẫm gánh hết, ngươi sợ cáigì, chỉ chút gan chuột thế sao?

Nói xong hắn bĩu môi, có vẻ khinh thường.

- Gan chuột?

Đỗ Hà có chút nổi giận, mặc dù là kế khích tướng cũng không cần tổn hại người đến như thế đi? Liền hung hăng nói:

- Buồn cười, Đỗ Hà lớn như vậy, còn chưa từng sợ qua chuyện gì. Nhạc phụđại nhân, lão nhân gia yên tâm, việc này tiểu tế nhất định xử lý ổn thỏa cho ngài!

Lý Thế Dân hài lòng gật đầu, nói:

- Như vậy mới xem như là con rể của trẫm, mới là Đỗ gia nhị lang mà trẫm thưởng thức, quả có đảm đương, không cô phụ sự tin tưởng của trẫm thôi!

Đáy lòng Đỗ Hà khinh thường thầm nhủ:

- Không hợp ý ngươi thì là gan chuột, hợp ý ngươi thì là có đảm đương,đúng như lời cổ nhân hay nói, một vị quân vương tốt luôn có hai khuônmặt, thật không lừa ta đi!

Về phần là ai nói, tự nhiên là đại tài tử Đỗ Hà nói thôi!

Đúng lúc này chợt nghe ngoài điện truyền vào thanh âm kêu gọi:

- Phụ thân, phụ thân!

Một tiểu nữ hài giống như một búp bê đang lẫm chẫm đi vào, chính là tiểu đâu tử, công chúa Tấn Dương trong tương lai.

Trên mặt Lý Thế Dân hiện lên vẻ sủng nịch, nhưng nhớ Đỗ Hà vẫn còn ở đây, không khỏi bày ra khuôn mặt của một vị quân vương:

- Tiểu đâu tử ngoan ngoãn, phụ hoàng đang thương nghị chuyện quốc sự với tỷ phu con, đợi lát nữa chơi với con vậy!

- Lừa đảo!

Tiểu đâu tử banh khuôn mặt, không chút lưu tình khiển trách một câu:

- Phụ thân là kẻ lừa đảo thôi, là kẻ đại lừa gạt!

Thanh âm nhu nhu non nớt, nhưng biểu hiện ra lửa giận thật lớn.

Lý Thế Dân nhìn thấy tiểu đâu tử đã thực sự tức giận, rốt cục không giả vờ được nữa, vội vàng từ trên ghế chạy xuống:

- Nữ nhi bảo bối, phụ thân làm sao trở thành kẻ lừa gạt rồi đây?

Tiểu đâu tử tức giận đến trợn mắt, nói:

- Phụ thân quả nhiên là đại lừa gạt, là kẻ xấu xa thôi. Ngày hôm qua đãnói sẽ chơi với tiểu đâu tử, cho tiểu đâu tử cưỡi ngựa chơi, làm tiểuđâu tử đợi cả đêm lại không đến!

Đỗ Hà nghe xong lời này, thiếuchút nữa thở không ra hơi, làm nước bọt hại bản thân bị sặc, muốn cườilại không dám cười thành tiếng, cơ mặt run lên kịch liệt, trong đầu lạihiện lên cảnh tượng Lý Thế Dân bò dài dưới sàn cho tiểu đâu tử cưỡi lênngười.

Gương mặt Lý Thế Dân có chút ửng hồng, hai mắt như đaohung dữ trừng Đỗ Hà, ra ý cảnh cáo, không cần nói cũng biết đồng thờiđưa ra ý tứ bảo hắn lui ra.

Đỗ Hà hiểu ý, thoáng vái chào nhẹ nhàng lui ra khỏi điện.

Vẻ mặt Lý Thế Dân cười làm lành, biểu lộ vẻ nịnh nọt chẳng khác gì một Hán gian trong phim ảnh:

- Tiểu đâu tử ngoan, phụ thân chơi với con vậy!

Nói xong tiến lên muốn ôm.

Thân thể tiểu đâu tử thoáng lách ra, khẽ nói:

- Phụ thân là đại lừa gạt, tiểu đâu tử không thèm chơi

với cha đâu!

Lý Thế Dân kêu lên:

- Nghe lời nào, đừng làm rộn, phụ thân chẳng phải cùng chơi với con rồisao, phụ thân sai rồi, sai thật rồi, cha xin lỗi con đây, con muốn phụthân làm ngựa cho con cưỡi thôi, phụ thân cho con cưỡi ngựa là được!

Lúc Lý Thế Dân nói lời này, Đỗ Hà đã lui ra khỏi đại điện, cho nên cũngkhông nhìn thấy vị thiên cổ nhất đế vĩ đại nằm rạp trên mặt đất làm ratư thế oai hùng, ở lúc này, nhìn Lý Thế Dân chẳng khác gì một người chahiền đang yêu thương chìu chuộng con gái mình a!

Vụng trộm liếcnhìn ra sau, chợt thấy Lý Thế Dân đứng thẳng đặt con gái trên vai, đitới lui trong đại điện, cũng giật mình hiểu ra, nguyên lai ngựa nàykhông phải là nằm rạp xuống, mà là đứng thẳng.

Đỗ Hà cũng không quay về Đỗ phủ, mà đi về chỗ tác phường tạo giấy, hắn cũng không trực tiếp lập tức khai trương.

Bởi vì hắn biết rõ một khi loại giấy này xuất hiện ngoài thị trường, chắcchắn đánh bại loại giấy vàng cùng giấy làm từ tre trúc, đến lúc đó người mua sắm sẽ như nước thủy triều tràn tới, vì thỏa mãn nhu cầu thịtrường, nhất định phải sản xuất ra cho đủ, đầy đủ hàng tồn, cùng đầy đủtâm lý đối mặt sự rung chuyển.

Đỗ Hà với tư cách là nhân vật đứng sau màn, lại để cho Bồng Diệc Lương chạy khắp Trường An tìm kiếm nhữngtác phường chế tạo kẹo đường mua lại bã mía. Bã mía trong tay nhữngngười kia đều là phế phẩm vô dụng, hiện nay có người dùng tiền đi mua,tự nhiên không người cự tuyệt, ngược lại còn nhiệt tình khoản đãi, vềphần Mã Trẫm Thảo nơi nơi đều có, muốn hái cũng không tốn bao nhiêu công sức. Chỉ có trúc tử còn có chút phiền toái, nhưng thời cổ đại vùnghoang vu thật nhiều, trúc tử lại mọc thật nhanh, dù đi chặt hoặc đi thumua đều có thể chuẩn bị được đầy đủ.

Một tác phường nho nhỏ củaĐỗ gia không cách nào dung nạp được việc sản xuất đại quy mô, vì vậy ởNgạc huyện phía tây Trường An bên dưới Ngưu sơn lại kiến tạo thêm mộttác phường có thể dung nạp ba trăm người, thuê nhân công, lập ra dư ước, chuẩn bị cho việc khai trương, toàn bộ công tượng làm việc cho Đỗ giathậm chí đều trở thành từng nhân vật trọng yếu trong tác phường, nắm giữ từng quá trình sản xuất.

Bọn họ bỏ ra một tháng thời gian chuẩn bị, tạo ra ba vạn trang giấy.

Khoảng giữa tháng bảy, tiệm giấy chính thức khai trương. Quả nhiên đúng nhưsuy đoán của Đỗ Hà, loại giấy này vừa ra thị trường, ngay lập tức oanhđộng trong Trường An, hai tiền một trang, giá rẻ cực độ, chỉ thua giấyTuyên Thành một chút, việc này lập tức truyền khắp toàn thành Trường An, oanh động cả kinh thành.

Đỗ Hà vì ngăn chặn sự mua sắm đại quymô của những nhà giàu có, cho nên đặc biệt quy định duy nhất một lần chỉ được mua mười tờ, ai cũng không ngoại lệ, người tới trước đạt được.

Mặc dù đã hạn chế như vậy, nhưng ba vạn trang hàng tồn chỉ trong ba ngày đã tiêu thụ sạch sẽ, có thể thấy được loại giấy mới này đã dẫn dắt triềudâng mua sắm thế nào trong thành Trường An.

Đối mặt với loại giấy thần bí này, Đỗ Hà cũng không ẩn sau màn buôn bán, mà đứng thẳng ra,trực tiếp tỏ vẻ loại giấy mới này là do hắn cùng Bồng Diệc Lương hợp tác kết minh, cũng không hề có bất luận điều gì giấu diếm.

Thay vìđể cho người ta nghĩ hắn lén lút cùng Bồng Diệc Lương tiếp xúc, sau đólại bị người nắm chuôi, không bằng rõ ràng nói với thế nhân, quan hệgiữa hắn cùng Bồng Diệc Lương không phải là bằng hữu bình thường, tụcùng nhau là vì tình bằng hữu, nhưng người mở tiệm là Bồng Diệc Lương mà không phải Đỗ Hà, cho nên không xem là phạm pháp, giữa bọn họ cũngkhông có bí mật gì mà không muốn cho ai biết.

Người chính là nhưvậy, khi ngươi càng lộ ra mình có bí mật, càng làm cho người để ý, nóithẳng rõ ràng, ngược lại sẽ không còn ai đi săm soi tra xét.