Đại Đường Đạo Soái

Chương 177: Trường nhai kích đấu



Cầm lấy Ngũ Thạch Tán, Đỗ Hà đi thẳng tới Thái Y Thự tìm thái y lệnh, nhờ xem công hiệu của Ngũ Thạch Tán.

Thần sắc thái y lệnh thật nghiêm túc nói:

- Theo sách cổ, uống Ngũ Thạch Tán không những trị bệnh, cũng cảm giáctâm thần sáng sủa, đây là lời nói vô liêm sỉ cùng vô nghĩa, dược tínhcủa Ngũ Thạch Tán khô nóng bạo liệt, sau khi uống vào khiến thân thể con người nhiệt nóng, tạo cho người ta một cảm giác mê hoặc nhân tâm, trênthực tế nó là một loại độc dược, uống nhiều rất dễ tạo thành tử vong. Tư Không Bùi Tú, Tấn Suy Đế Tư Mã đều vì uống Ngũ Thạch Tán mà chết. TônTư Mạc tiên sinh từng nói qua, gặp thuốc này phải lập tức đốt hết, không được lưu lại, như vậy cũng đủ biết vật này độc hại như thế nào!

Những điều này Đỗ Hà làm sao không biết, ở trong ấn tượng của hắn, vào đờisau có người tính toán số người từng dùng qua Ngũ Thạch Tán từ thời Ngụy Tấn tới thời Đường Thiên Bảo, hơn năm trăm năm có tới mấy trăm vạnngười, bởi vậy số người chết cũng ít nhất là mấy chục vạn người.

- Điểm ấy ta tất nhiên biết rõ, ta muốn hỏi chính là loại thuốc này cóphải làm cho người ta cảm thấy choáng váng huyễn hoặc, nhưng lại khônglàm tổn thương ý nghĩ con người, vẫn có thể để cho hắn bảo trì thanhtỉnh?

Thái y lệnh gật đầu nói:

- Chỉ cần uống vào một ít là có thể đạt tới hiệu quả mà ngươi nói.

Đạt được đáp án, Đỗ Hà đem Ngũ Thạch Tán cất vào người, quay người đi thẳng hoàng cung bái kiến Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân thấy Đỗ Hà vừa đi lại quay về, có chút ngoài ý muốn, kinh ngạc nói:

- Còn có chuyện gì sao?

Đỗ Hà đem việc vừa xảy ra nói cho Lý Thế Dân.

Lý Thế Dân lơ đễnh nói:

- Đây là khí khái thời Ngụy Tấn, tập tục thời trước lưu truyền xuống, ngươi để ý nhiều như vậy làm gì?

Đỗ Hà thấy Lý Thế Dân không biết chút gì về sự nguy hại, cao giọng nói:

- Lý thúc thúc, là ngài không biết, đây là hấp độc, nuốt thứ này vào, tuy có thể làm cho người ta sinh ra một loại khoái cảm khó thể nói nên lời, nhưng trong bất tri bất giác lại khiến cho người ta mất đi lý trí ngàythường, phá hư thân thể người, đồng thời khiến người sinh ra một cảmgiác ỷ lại, làm hại người táng gia bại sản, đối với con người hoàn toànkhông có tác dụng gì, là đồ vật hại người!

- Không đến mức nghiêm trọng như vậy đi!

Thần sắc Lý Thế Dân khẽ biến, thỉnh thoảng hắn cũng dùng Ngũ Thạch Tán. Chỉvì Ngũ Thạch Tán được xưng là thuốc trường sinh, tục truyền uống vào cóthể kéo dài tuổi thọ, hơn nữa còn có thần hiệu.

- Còn nghiêm trọng hơn thế rất nhiều!

Thấy thần sắc của Lý Thế Dân, Đỗ Hà cũng nhìn ra Lý Thế Dân cũng dùng NgũThạch Tán, nghĩ tới Lý Thế Dân cuối cùng đã chết trong loại dược vật đan thạch này, không khỏi nóng nảy:

- Đó là do thúc thúc không biếtrõ nguy hại của nó, từ xưa người vì dùng Ngũ Thạch Tán mà trúng độc chết cũng nhiều vô số kể, vì sao không lấy đó mà làm gương? Sớm nhất đềxướng uống Ngũ Thạch Tán là nghĩa tử Hà Yến của Tào Tháo, Hà Yến nóiuống Ngũ Thạch Tán chẳng những có thể trị bệnh, còn quan trọng hơn là có thể khiến cho tinh thần cởi mở, khí sắc hồng nhuận, nhưng kết quả thìsao? Hà Yến vốn là nhân vật chẳng khác gì Phan An Tống Ngọc, dung mạotuấn mỹ, khuôn mặt tinh tế trắng nõn không ai sánh kịp, mặc dù vợ củahắn là Kim Hương công chúa cũng phải ghen ghét hắn. Nhưng chỉ qua vàinăm, dung mạo tuyệt mỹ nổi tiếng như hắn trước khi bị Tư Ma Ý giết chết, hồn đã trụy lạc, mặt không huyết sắc, thân thể phiêu phù, chẳng khác gì cây khô, biến thành một kẻ người không giống người, quỷ không giốngquỷ!

Còn có danh sĩ Đông Tấn Hoàng Phủ Mật, sau khi uống vàokhông thể tiêu tiểu, toàn thân khô nóng, ngũ tạng như lửa đốt, vào mùarét đậm mà phải trần truồng ăn băng để giải trừ thống khổ, mùa hè càngkhông chịu đựng được, thân thể sưng vù, tứ chi đau nhức. Một tộc đệtrong nhà hắn vì thứ này mà thống khổ tới mức nuốt cả đầu lưỡi, VươngLương Phu đau đớn tới mức ngực sưng to hãm sâu tới sau lưng, sống lưngcùng vùng thịt của Tân Xương còn bị thối rữa hoàn toàn, Triệu Công Liệtchính vì nó mà chết!

Bên Thái Y Thự thái y lệnh cũng nói NgũThạch Tán là vật hại người, Dược Vương Tôn Tư Mạc càng nói Ngũ Thạch Tán bất lợi với thân thể, đã kêu gọi tiêu hủy.

Trước khi hắn tới đây đã đọc kỹ tri thức tác hại của Ngũ Thạch Tán ở chỗ thái y lệnh, vì vậy nói chuyện đạo lý thật rõ ràng.

Thần sắc Lý Thế Dân liên tục biến đổi, những chuyện này hắn không phải không biết rõ, cũng không phải không rõ ràng, nhưng hắn vẫn luôn mang theotâm lý may mắn, cho rằng những người kia chết không quan hệ gì tới NgũThạch Tán. Người dùng Ngũ Thạch Tán đa số đều mang theo loại tâm lý này.

Đỗ Hà lập tức nói:

- Nếu như Lý thúc thúc thật sự không tin, hay là tìm một ít súc vật đếnthử xem một lần, đút cho chúng ăn nhiều Ngũ Thạch Tán một chút, nếu saukhi cho chúng dùng Ngũ Thạch Tán liền có thể biết được thuốc này giúptrường sinh hay chỉ là con đường chết!

Lời đã nói tới nước này,Đỗ Hà cũng không còn gì để nói thêm, kế tiếp chỉ phải nhìn vào sự thậtchứng minh. Hiện tại Lý Thế Dân còn đang lúc tráng niên, đối với khátvọng trường sinh còn chưa xem trọng, nhưng có thể làm cho hắn trong thời điểm này ý thức được sự nguy hại của đan thạch, cũng có thể ngăn chặnhắn ngày sau vì thân thể khác thường mà ăn loạn đan thạch hại chết mình.

Hôm sau, Lý Thế Dân hạ xuống một đạo thánh chỉ, chiêu cáo thiên hạ, tuyênbố Ngũ Thạch Tán mang đến nguy hại, hơn nữa nghiêm lệnh tất cả tiệmthuốc đem Ngũ Thạch Tán quy thành loại dược vật tương tự như Thạch Tín(thuốc chuột), không được buôn bán.

Đỗ Hà đang ở trong quân doanh nghe được tin tức này, vui vẻ cười, xem ra sự thật đã thắng hùng biện,chỉ một ngày thí nghiệm đã đưa ra đáp án. Đồng thời trong đáy lòng hắncũng thầm khen, Lý thúc thúc không hổ là minh quân điển hình trong lịchsử Trung Quốc, nếu phát hiện vấn đề, lập tức liền đưa ra đáp án.

Chạng vạng tối, Đỗ Hà gọi La Thông cùng nhau hồi phủ.

La Thông ngẩn người, những ngày nay luôn nhìn thấy Đỗ Hà có chút thần bí.Nhưng hắn biết rõ huynh đệ mình là người làm chuyện đại sự, Lý Thế Dâncho hắn chút nhiệm vụ bí mật cũng không có gì kỳ lạ, nên cũng không hỏiđến.

Hiện tại nghe hắn nói muốn mình cùng đi chung, cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không nghĩ nhiều chỉ cười nhận lời.

Hai người thúc ngựa rời khỏi, trên đường về Đỗ phủ, lúc đi ngang khu chợthành tây chợt thấy một đám người ngăn ngang đường đi, không biết đanglàm gì, mơ hồ còn nghe được thanh âm của Trưởng Tôn Trùng.

La Thông thấp giọng nói:

- Là Trưởng Tôn Trùng?

- Đi, chúng ta qua nhìn xem một chút!

Đỗ Hà thật ngạc nhiên, hắn cùng Trưởng Tôn Trùng tựa hồ thiên sinh tương khắc, chỉ cần gặp hắn đúng là không có chuyện gì tốt.

Nhảy xuống ngựa, đi vào đám người, chợt thấy Trưởng Tôn Trùng đang saykhướt, giống như người điên đang phá phách sạp hàng rong dọc đường.

Trưởng Tôn Trùng đang cầm một tấm ván gỗ trong tay đang nện xuống sạp hàng như điên, trong miệng không ngừng hò hét:

- Cả ngươi cũng khi dễ ta, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta!

Cả một sạp hàng hóa lại bị hắn mượn cơn say rượu điên cuồng nện nát bấy.

Một người bán hàng hình dáng có vẻ trung thực đang lo sợ run rẩy núp một bên, đã sớm bị dọa tới bể mật, nghẹn ngào khóc rống.

Một ít hộ vệ đang ngăn cản đám người, không cho tới gần.

Đỗ Hà nhìn thấy chợt giận dữ, liền bước nhanh tới.

Hộ vệ định ngăn cản lại bị La Thông tiến lên cản lại.

Đỗ Hà nắm lấy cánh tay Trưởng Tôn Trùng, dùng cầm nã thủ pháp cao minh bắt giữ hắn lại.

Võ nghệ Đỗ Hà vượt xa Trưởng Tôn Trùng, huống chi đối phương đã mất đi lý trí, bị Đỗ Hà đè cứng lại, lạnh lùng nói:

- Trưởng Tôn Trùng, ngươi muốn mượn rượu làm càn thì chạy về nhà mà làm, đừng đem dân chúng trút giận!

Trưởng Tôn Trùng quay đầu thấy Đỗ Hà, vốn hai mắt vì say rượu đã đỏ bừng, càng biến thành điên cuồng như trâu điên:

- Đỗ Hà!

Từ hàm răng hắn phun ra hai chữ, trong mắt tràn đầy ghen ghét, điên cuồng vặn vẹo thân thể.

Cầm nã thủ pháp của Đỗ Hà cực kỳ cao minh, đem các đốt ngón tay của TrưởngTôn Trùng khoanh cùng một chỗ, nếu lộn xộn, các đốt ngón tay sẽ bịchuyển xương đau đớn kịch liệt.

Nhưng giờ phút này Trưởng TônTrùng hoàn toàn không để ý tới đau đớn, mãnh liệt vặn vẹo, các đốt ngóntay bị lệch vị trí, phát ra tiếng vang răng rắc, trực tiếp làm cho hắnđau đớn đến hôn mê bất tỉnh, tê liệt ngã trên mặt đất.

- Đại ca, đại ca!

Trong đám người đột nhiên có một người xông tới, chính là con trai thứ ba của Trưởng Tôn Vô Kỵ là Trưởng Tôn Tuấn. Trưởng Tôn Tuấn cùng hai ca cakhác hẳn nhau, thân hình hắn đen sẫm, cường tráng như một đầu ngưu, tạiTrường An rất có hung danh, là một nhân vật chưa bao giờ chịu nói đạolý. Nhìn Trưởng Tôn Trùng nằm bất tỉnh dưới đất, hai mắt phẫn nộ trừngtrừng nhìn Đỗ Hà, cười lạnh nói:

- Đỗ Hà, ngươi thật khi dễ Trưởng Tôn gia lắm rồi!

Hắn chợt ngưng cười, vung nắm đấm đánh thẳng tới.

Trưởng Tôn Tuấn còn có chút tài năng, ra quyền như gió, cũng có chút nội tìnhvõ công, nhưng bởi Đỗ Hà luân phiên đại chiến trong cuộc thi đấu dũnggiả, một thân võ nghệ được mài luyện, càng tiến thêm thật nhiều, thuậtmượn lực Thái Cực càng lô hỏa thuần thanh, đặt tay lên cổ tay Trưởng Tôn Tuấn xoay một vòng, hướng phía dưới đẩy xuống.

Nắm tay củaTrưởng Tôn Tuấn lực lượng mười phần, nhưng chạm phải lực lượng khó lường của Đỗ Hà, trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài, trùng điệp ngã trên mặtđất, trong lúc nhất thời không ngồi dậy nổi.

- Đại công tử, tam công tử!

Một trung niên nhân chừng hơn bốn mươi tuổi đi tới nhìn thấy Trưởng TônTrùng cùng Trưởng Tôn Tuấn té trên mặt đất, trong mắt lóe ra hàn mang,lạnh giọng nói:

- Các hạ xuất thủ thật nặng tay! Trưởng Tôn phủ hộ viện thống lĩnh Hàn Vinh xin lĩnh giáo cao thấp!

Đỗ Hà thoáng kinh ngạc, nhưng tâm niệm thay đổi thật nhanh, lạnh lùng cười cười, lại càng không dám chủ quan.

Hàn Vinh khom người bắn tới như viên đạn pháo, một quyền oanh thẳng vàogương mặt tuấn tú của Đỗ Hà, thấy Đỗ Hà quay đầu tránh né, phía dướiliền đá ra một cước, mũi chân như đao đồng dạng đâm thẳng vào bụng dướicủa Đỗ Hà.

Đây chính là quyền gia tiền xúc, là Đường Thủ quyềnpháp thật cao minh. Hàn Vinh này đạt được tạo nghệ Đường Thủ còn vượthơn cả Đằng Nguyên Kiện Thái trên lôi đài gấp mười lần.

Thần sắcĐỗ Hà thật nghiêm túc, trong lòng hắn biết được người này là địch thủmạnh mẽ nhất từ trước tới nay mình gặp được, võ nghệ của Hàn Vinh cònhơn xa Lý Nghiệp Tự.

Đợi khi mũi chân của Hàn Vinh tiếp cận tớimặt hắn, Đỗ Hà lui ra sau một bước, tay phải vừa nhấc, nâng lên bắp đùihắn, khẽ đảo sang bên, làm chân hắn không tự chủ được đánh lên khôngtrung. Ngay sau đó thân thể Đỗ Hà khom xuống, đẩy về phía trước, thânhình cường tráng của Hàn Vinh bị hắn đẩy ngược trực tiếp bay ra ngoài.

Mặc cho võ nghệ của Hàn Vinh cao cường thế nào, lần đầu tiên đối mặt vớichiêu thức lấy nhu khắc cương này của Đỗ Hà cũng bị nếm thiệt thòi.

Không ngờ được Hàn Vinh bị Đỗ Hà đánh bay ra ngoài nhưng lại không ngã, chỉbằng một chân đã vững vàng định trụ thân ảnh, thật sự có công phu hạ bàn vô cùng vững chắc.

Hàn Vinh kinh ngạc nhìn Đỗ Hà, nói:

-Đã sớm nghe nói kỳ công tá lực của ngươi biến hóa khó lường, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền! Qua thêm vài năm, ta tất nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng hôm nay sao…

Hắn lạnh lùngcười, quay thân dùng cánh tay vung về phía Đỗ Hà, cánh tay như thiênquân, sử dụng Thiếu Lâm Thiết Tí Công. Dùng cánh tay này của hắn, nếuđập trúng thân người, chỉ sợ người nặng chừng hai trăm ký cũng bị hắnđập bay ra ngoài.

Thần sắc Đỗ Hà thật nghiêm túc, không dám khinh thường, thân hình trượt xuống phía dưới, quỷ dị trượt ra sau lưng HànVinh, thân pháp như cá chạch đồng dạng không cách nào nắm bắt.