Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 2: Đường phố náo nhiệt



Sau giọng nói non nớt của hoàng đế, Tiết Thanh lại một lần nữa bái lạy rồi đứng lên.

Hai người đang quỳ cùng nàng là bảng nhãn và thám hoa cũng luống cuống đi theo.

Trong điện yên tĩnh trở lại. 

Rồi sau đó thì sao?

Sau khi ba người đứng đầu bảng tạ ơn xong thì đương nhiên là đến cưỡi ngựa diễu hành rồi! Đứng ngây người một lúc viên quan điều hành nghi lễ mới tỉnh lại, là bị dọa sợ nên quên mất. Vội vã ra lệnh cho nhóm thái giám, nhóm thái giám lại ra hiệu cho các nhạc công, tiếng nhạc vang lên, ngay lập tức trong đại điện đều tràn ngập tiếng cười vui. Lúc này theo sự dẫn dắt của viên quan kia, nhóm tân khoa tiến sĩ một lần nữa bái tạ thánh thượng. Sau đó bình thân rồi theo viên quan cầm kim bảng đi ra đại điện.

Ngoài cửa cung, tất cả quan viên lớn bé sắc mặt vốn đang trắng bệch rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, trong tiếng cổ nhạc lần lượt vang lên, họ vội vã thực hiện nghi thức chúc mừng một cách hỗn loạn. 

Chờ tiếng hoan hô của một nhóm người truyền tới, Tưởng Triệu Tử cũng hoan hô theo tuy nhiên lại cảm thấy tiếng hoan hô này giống như tiếng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã giống như bình thường.

Tiết Thanh cưỡi con ngựa màu trắng vạm vỡ đi đầu, có một viên quan đứng kế bên dắt ngựa, phía sau là bảng nhãn và thám hoa theo thứ tự đi theo. Trong tiếng cổ nhạc, quan lại và quan binh giúp mở đường, trong sự vây quanh nhìn ngắm của dân chúng vinh quang dạo phố.

“Trạng nguyên lang thật trẻ và anh tuấn a…” 

Tiếng la càng ngày càng lớn của đám đông, có một chiếc khăn tay thêu hoa vung vẩy qua đám người, tiếng hò hét, kêu gọi liên tục vang lên từ bốn phía.

Ngay lúc này thiếu niên trạng nguyên lang lại quay đầu về một bên nhoẻn miệng cười.

Dưới ánh nắng rực rỡ, thiếu niên cưỡi bạch mã, mặc áo đỏ, tóc cài trâm hoa, quả thật vô cùng đẹp mắt. 

Tiếng hoan hô của dân chúng hai bên vây xem càng ngày càng lớn lên, theo đội ngũ đi về phía trước đám người cũng đi theo, con phố phía sau người thưa dần. Trên đường lớn của kinh thành, tiếng reo hò từng đợt liên tiếp vang lên, trộn lẫn tiếng pháo trúc hòa cùng tiếng cổ nhạc và các tiếng động, tạo nên bầu không khí ầm ĩ, vui vẻ.

Cách xa mấy tầng cửa cung cao lớn, trong cung điện vẫn có thể nghe thấy.

“Bãi triều”. Giọng nói của tiểu hoàng đế vang lên. 

Dưới điện, các quan lại ngay ngắn quỳ xuống cung kính thi lễ hô vạn vạn tuế, tiểu hoàng đế được bọn thái giám vây quanh bế ra khỏi đại điện.

“Trạng nguyên chính là chọn người lớn lên trông đẹp mắt nhất sao?” Còn chưa ra khỏi đại điện tiểu hoàng đế đã vội vàng lôi kéo thái giám mở miệng nói chuyện.

Chắc là vì lần đầu xuất hiện nhiều người lạ mặt như vậy nên lúc lâm triều tiểu hoàng đế không có ngủ gật, ngược lại tinh thần rất tốt, không thể chờ đợi đươc nữa mà đặt ra nghi vấn. 

Cũng may thái giám đi cùng đã làm động tác ý bảo nó im lặng, bước chân nhanh hơn kéo nó ra khỏi đại điện.

Lời trẻ con không nên chấp nhất, bọn họ cũng không để ý. Tất cả đều thả lỏng thân thể, đội ngũ dãn ra, không khí khẩn trương lúc trước rất nhanh bị tiếng ầm ĩ, huyên náo thay thế. Bọn quan lại vừa rời khỏi đại điện vừa tụ tập tốp năm tốp ba thấp giọng bàn tán. Mặc dù không trực tiếp có mặt trên đường cái vây xem nhưng đối với bọn họ, chuyện xảy ra ở ngay tại cung vàng điện ngọc lúc nãy cũng đã đủ náo nhiệt rồi.

“Thiếu niên đó thật thú vị, vậy mà có thể làm ra chuyện này.” 

“Thanh Hà tiên sinh có được cao đồ này dưới suối vàng cũng nên ngậm cười.”

“Có cao nhân sau lưng chỉ điểm a.”

“Lần này hành động như thế, sau này ai còn dám nói hắn kết giao Tần Đầm Công, ai dám nói hắn phụ nghĩa, quên mất ân sư.” 

“Đồ mua danh chuộc tiếng.”

“Thì đã sao, vốn là làm cho người trong thiên hạ xem, sau này ai còn nói hắn không phải? ”

“Dù là mua danh chuộc tiếng nhưng chuyện này không phải ai cũng dám làm.” 

Đám quan lại không ngây thơ như trẻ con, khen chê nửa nọ nửa kia đủ loại phân tích, bàn tán liên tục.

“Đợi xem tương lai của hắn như thế nào đã?”

…… 

“Con thỏ nhỏ chết bầm này giữ lại không được.”

“Nếu không phải Trần Thịnh thì là Vương Liệt Dương sau lưng chỉ điểm, bằng không đó là do cả hai tên cáo già đó liên thủ.”

“Chuyện này không thể cứ thế cho qua, ăn nói lung tung phải trả giá thật lớn mới phải.” 

“Bắt hắn lại.” Trong phòng của Tần Đầm Công có mấy người đang ngồi, trong đó Tống Nguyên đang đứng thẳng nổi giận đùng đùng cất tiếng hét đinh tai nhứt óc.

Tần Đầm Công nói: “Trước tiên phải tra rõ chuyện này là do thiếu niên này tự làm hay do người sai khiến rồi bắt người cũng không muộn.”

Tống Nguyên nói: “Thế có gì khác nhau? Dù sao cũng do hắn làm cả thôi.” 

Tần Đầm Công nói: “Dĩ nhiên là có khác biệt, nếu chuyện này là chủ ý của Tiết Thanh thì là vì hắn trẻ tuổi nên có nhiều tâm huyết, ta hà tất cùng trẻ con chấp nhất. Còn nếu là do có người sau lưng sai khiến mới làm như vậy…” Tần Đầm Công cầm tấu chương trong tay vỗ vỗ rồi ném sang một bên nói tiếp: “… Thì đó là người trẻ tuổi kia đã làm người ta mất hứng rồi.”

Thế thì có gì khác nhau? Tuy không hiểu nhưng Tống Nguyên lại nhạy bén không hỏi tiếp mà nhìn quan viên ngồi hai bên, người đọc sách đầu óc thường nhanh nhạy hơn…

“Công gia anh minh.” Một quan viên gật đầu nói: “Nếu chuyện này là do Tiết Thanh tự làm thì cũng kính trọng vài phần tâm huyết của hắn, mà nếu đã là người có tâm huyết, dù là địch nhân, chúng ta cũng có thể có chỗ dùng một chút.” 

Một quan viên khác nói: “Nếu như là bị người sai khiến làm ra vẻ ta đây như vậy. Người này một là ngu ngốc hai là mua danh chuộc tiếng, loại người này không dùng được, vứt bỏ cũng không có gì đáng tiếc.”

Tống Nguyên “à” lên một tiếng, cũng gật đầu nói: “Công gia anh minh, chúng ta nhất định sẽ điều tra rõ.” Rồi nói tiếp: “Nhưng xem bộ dạng hai lão già Vương Liệt Dương và Trần Thịnh thì chuyện này chắc hẳn có liên quan đến họ.” Không biết suy nghĩ gì lại “a” một tiếng.

Nhóm quan lại trong phòng không vui nhíu mày. 

“Tống đại nhân, ngươi có thể cẩn thận chú ý một chút không?” Có người quát lớn.

Tống Nguyên không để ý đến hắn, tiến lên một bước nói tiếp: “Công gia tiểu tử kia lừa gạt tiểu công gia! Kết giao với tiểu công gia làm người đời nói công gia người làm rối loạn kỉ cương. Rõ ràng công gia không làm gì, sau đó lại làm ra chuyện lần này, tiểu công gia phải làm sao bây giờ? Tiểu công gia biết rõ hắn làm như vậy là lợi dụng y làm tổn thương công gia, hại công gia phụ tử xa cách… Tiểu công gia tự trách…”  Do quá lo lắng mà nói năng lộn xộn: “A! Tiểu nhân này gian trá không thể buông tha.”

Đám quan viên đang ngồi liếc mắt nhìn nhau, đúng vậy a, trước đó còn có chuyện này nữa ư? 

Tần Đàm Công cười cười nói: “Chuyện này không cần để ý, một là do vô năng tự mình bị lừa, hai là do cam tâm tình nguyện bị lừa, tất cả đều là chuyện do mình mà ra thì đương nhiên giải quyết như thế nào cũng là do chính bản thân mình.”

Mặc kệ là bởi vì sao? Bị lừa luôn là chuyện thật mất mặt, thiếu niên rất quan trọng sĩ diện, vẫn là đừng nhắc tới thì tốt hơn. Dù sao Tần tiểu công gia muốn làm gì không được, còn cần bọn hắn bận tâm sao, vẫn là để hắn tự mình giải quyết. Bọn họ đều ngầm hiểu, vẫn là làm tốt phận sự của chính mình, không cần phải giống người nào kia… dựa vào nịnh nọt lấy lòng...

Tống Nguyên thở dài xoa xoa hai bàn tay vào nhau phẫn nộ bất bình: “Tiểu công gia đáng thương, tuổi nhỏ như vậy lần đầu vào kinh, không hiểu nhân tâm, không rõ lòng người gian dối, xảo trá…” 

À… Bề ngoài Tiết Thanh giống như cũng là lần đầu vào kinh thì phải, hơn nữa tuổi còn nhỏ hơn tiểu công gia một chút đó… Ừm, đây là chuyện nhỏ của bọn thiếu niên, giải quyết không tốt đã có đại nhân lo? Đúng là không có gì cần lưu ý nữa, vẫn là nói chính sự đi.

“Công gia.” Một quan viên cắt ngang lời nói lải nhải của Tống Nguyên, nghiêm mặt nói: “Việc này cho qua, việc tiếp theo là tuyển chọn và an bài cho nhóm tân khoa tiến sĩ.”

“Đúng, gia đình, họ hàng, lý lịch cả nhóm tân khoa tiến sĩ đã được điều tra rõ ràng.” Một viên quan khác nói, đồng thời trình ra một quyển sách. 

Tần Đầm Công đưa tay tiếp nhận cúi đầu chăm chú xem.

Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Thế nhưng trên đường cái kinh thành càng ngày càng ồn ào, náo nhiệt. Theo các quan viên rời khỏi hoàng cung, nguyên nhân vì sao tuyên bố kim bảng trễ giờ lành cũng được truyền ra rộng rãi. Tân khoa trạng nguyên học trò của Thanh Hà tiên sinh, vậy mà dám can đảm dùng thân phận trạng nguyên đổi lấy cơ hội công khai hỏi tội Tần Đầm Công. Tin tức này lập tức gây xôn xao dân chúng. 

So với đám quan viên lớn nhỏ bất đồng quan điểm trong triều, đối với dân chúng, cái này gọi là trung can nghĩa đảm, tôn sư trọng đạo, làm tròn đạo hiếu, là khí khái của người đọc sách…

Cái gọi là nằm gai nếm mật cũng không hơn gì cái này.

Đầu tóc treo lên xà nhà chùy đâm cổ cố công đọc sách, gánh vác lấy tiếng xấu không túc trực bên linh cữu, anh hùng quá thay.

“Đây mới là chính nhân quân tử.”

“Chuyện này vốn là vu khống, một mình Tiết trạng nguyên ở Túy Tiên lâu một người đấu chín người, tất cả người đọc sách trong thiên hạ đều có thể làm chứng, hoàn toàn xứng đáng với tài danh tân khoa trạng nguyên.”

“Thanh Hà tiên sinh dưới suối vàng có thể nhắm mắt.” 

“Chưa, vẫn chưa, thù của Thanh Hà tiên sinh còn chưa báo, còn chưa công khai vạch trần sự thật trước thiên hạ, vẫn còn chưa bắt được hung thủ đền tội.”

“Đúng, không sai, có trạng nguyên công vụ án của Thanh Hà tiên sinh sẽ sớm được làm rõ.”

“A, trạng Nguyên công có bị vu oan hay không, dù sao Tần Đầm Công nắm trong tay quyền to…” 

“Sao có thể! Văn võ trong triều nhìn thấy, chúng ta cũng nhìn thấy, trạng nguyên công có tội gì?”

“Trạng nguyên công tới rồi.”

“Trạng nguyên công! Trạng nguyên công!” 

Đám đông lập tức dậy sóng, những viên quan nghi thức đi đầu suýt chút bị tách rời khỏi đội ngũ, tân khoa trạng nguyên năm nay đặc biệt được hoan nghênh a.

Bọn họ nhịn không được quay đầu lại xem, thiếu niên mặc áo bào đỏ, cưỡi ngựa trắng, dường như cũng hơi hoảng sợ với tình huống này, có chút ngại ngùng, dưới ánh nắng nắng mặt trời thiếu niên lộ ra gương mặt đẹp như phù dung, ai lại không yêu thích?

Dòng người mênh mông từ nơi xuất phát đã đi theo tới đây làm các thiếu niên phủ Trường An bị tách ra, khó có thể theo kịp đội ngũ, đành đứng ở ven đường mà nhìn từ xa. 

“Hắn làm như vậy…” Một thiếu niên lẩm bẩm.

Đúng vậy, hắn đã làm như vậy. Tưởng Triệu Tử tuy rằng không tận mắt nhìn thấy chỉ nghe kể lại nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc đó cũng đã khó nén thái độ kích động… Lợi hại, hắn không khỏi nắm chặt tay.

“Thật là không ngờ.” Trương Song Đồng thở dài nói. 

Không ngờ? Không phải đã sớm nghĩ rằng hắn sẽ gây chuyện hay sao? Tưởng Triệu Tử nhìn hắn, tuy rằng không có tên trong danh sách tiến sĩ nhưng trên tóc Trương Song Đồng vẫn cài một nhánh trâm hoa, chỉ là khăn tay che nắng trên đỉnh đầu trong thời gian dài đã đè bẹp cành đào hoa tháng sáu… Biểu hiện trên mặt hắn có chút phức tạp.

Đúng a, hiểu ra rồi. Lúc trước bởi vì vụ án của Thanh Hà tiên sinh nên quan hệ của các thiếu niên phủ Trường An và Tiết Thanh trở nên xa cách, bây giờ hiểu lầm không còn, trong lòng bọn họ chắc có chút xốn xang đây.

Sở Minh Huy cũng thở dài theo, vỗ vào bả vai Trương Song Đồng nhìn về phía trước, vẻ mặt phức tạp nói: “Tiểu tử này, vừa ra tay đã chọc một vị quan lớn như vậy… Không thể so cùng Liêu Thừa, Tông Chu a, khoảng cách lớn như vậy thật là không nghĩ tới.” 

Trương Song Đồng gật đầu: “Thật là đã xem nhẹ hắn, khẩu vị của hắn càng lúc càng lớn.”

Chuyện gì cùng chuyện gì vậy, Tưởng Triệu Tử không hiểu, lại chợt cười rộ lên, hắn sẽ không ngu ngơ cho rằng bọn họ đang oán giận hay là kinh ngạc, càng không phải là sợ hãi…

“Mau đi nói tin này cho Thanh Hà tiên sinh đi.” Hắn nghiêm mặt nói: “Nhất định tiên sinh sẽ rất vui mừng.” 

Thanh Hà tiên sinh không chắc sẽ vui mừng nhưng quyết sẽ không nghi ngờ tấm lòng thành của Tiết Thanh.

Nhang thơm trước linh vị lần lượt được cắm lên.

Con cháu Lâm gia các thế hệ đều quỳ gối xuống trước linh vị, trong làn khói cùng tro tàn nhang thơm thái độ của bọn họ vừa bi thương vừa vui mừng. 

“Tiết Thanh hóa ra là vì thế… Lúc trước thật sự là hiểu lầm…”

“Đại thù đương nhiên có thể báo.”

“Cha, người có thể nhắm mắt rồi.” 

Lão bộc bên cạnh yên lặng bỏ một tờ tiền giấy vào trong bồn lửa, làn khói bay thẳng vào mắt và mặt, hắn cứ xem như không phát hiện, cũng không né tránh, qua ít lâu, mặt hắn tựa hồ như bị bôi đen, mắt hắn bị khói làm đỏ lên… Chuyện của Tiết Thanh làm, hắn có nghe nói nhưng dù có nghe vẫn là do các thiếu gia than vãn, biểu hiện của hắn trước sau vẫn thẫn thờ.

Nhắm mắt sao?

Sẽ không. 

Kích động sao?

Cũng không có.

Bởi vì Tiết Thanh làm như vậy, không có gì đáng kích động, cũng không đáng lo lắng, tố cáo Tần Đầm Công tại triều đường cũng sẽ không có việc gì, bọn họ sẽ không làm nàng có chuyện. 

Hơn nữa, tiên sinh đã chết, tố cáo Tần Đầm Công cũng vô dụng, tay lão bộc nắm chặt, móng tay đâm thủng mớ tiền giấy… Vô ích bởi vì tiên sinh nên chết rồi, nên chết cũng chỉ có thể chết.

Chỉ có thể chết.

Hắn cúi người trên mặt đất, mặt ghé sát lên tiền giấy. 

“Phúc bá, ngươi đừng quá đau lòng…”

“Phúc bá, ngươi cũng đang kích động sao…”

…… 

Mặc cho quan lại quyền quý trên triều đình và dân chúng phỏng đoán, nghi ngờ ra sao thì sống trong nhà cao cửa rộng đều nghe không được. Trong nhà tiếng nói chuyện theo bước chân đi xa, một lúc sau không gian an tĩnh loáng thoáng có tiếng pháo trúc, chiêng trống từ chân trời truyền tới.

Người phụ nữ đang nằm ngủ say trên giường chợt mở to mắt.