Đại Đế Cơ

Quyển 3 - Chương 143: Hàng ngày



Cuối tháng chín thời tiết không còn nóng bức nữa, Liễu lão thái gia thu lại mái che nắng trong sân, dưới tàng cây đặt một cái bàn. Hôm nay không có đấu vật để xem, chỉ có hai cầm sư mù đang boong boong gẩy dây đàn.

Liễu Xuân Dương đứng ở một bên, im lặng đợi Liễu lão thái gia nghe xong.

"Chuyện ở kinh thành hôm nay con cũng biết chứ?" Liễu lão thái gia không làm hắn phải chờ chực, cũng không ngăn cản nhạc công mà mở miệng nói ngay.

Liễu Xuân Dương nói: "Không biết."

Liễu lão thái gia ồ lên một tiếng, nói: "Con không biết mới là lạ chứ, trái lại Ngô tri phủ không biết còn không có gì lạ, thế mỗi ngày con đến trường xã ở núi Lục Đạo Tuyền để làm cái gì?"

Liễu Xuân Dương nói: "Đi học a." Như nghĩ đến cái gì hắn nói tiếp: "Con đang muốn nói với tổ phụ, mọi người muốn xây lại nhà tranh để làm Tri Tri đường một lần nữa, mọi người đều sẽ quyên một chút tiền."

Liễu lão thái gia nói: "Quyên tiền cái gì, có tiền cũng không thể tiêu như vậy, chuyện này phải tìm Ngô tri phủ, người nào đạp đổ người đấy sửa, hắn cầu còn không được nữa là."

Liễu Xuân Dương nói: "Sửa cái này không phải là vì… nàng… điện hạ, chỉ là mọi người chúng ta đi học mà thôi nên mọi người đều tự nguyện mỗi người bỏ ra một ít, như vậy cũng tự tại."

Liễu lão thái gia khoát tay: "Ta mới lười quản các ngươi, dùng tiền hay không dùng tiền, ngươi nói với ta hay không nói với ta cũng như nhau."

Đối với chuyện dùng tiền, tổ tôn hai người trước nay không hề làm rõ, Liễu Xuân Dương làm bộ như không có chuyện này, Liễu lão thái gia cũng làm bộ như không biết, huống chi đây còn là lần đầu tiên nói ra.

Liễu Xuân Dương chần chờ.

Liễu lão thái gia đã ngồi thẳng người cau mày nói: "Người khác thế nào ta không quan tâm, ta muốn hỏi con, con định ở nhà học tập bao lâu? Sao con còn chưa trở lại kinh thành?"

Liễu Xuân Dương nói: "Thân thể tổ phụ vẫn còn chưa khỏe."

"Con… cái tên bất hiếu này, giữa ban ngày ban mặt lại dám rủa ta." Liễu lão thái gia mắng: "Đừng có giả ngây giả dại với ta, trong lòng mọi người chúng ta đều rõ ràng, hiện tại mọi chuyện đều đã kết thúc, cũng là lúc con phải trở về rồi."

Liễu Xuân Dương ngẩng đầu nói: "Chính là bởi vì tất cả đều đã kết thúc, tôn nhi mới cảm thấy không cần trở về, con vốn cũng không muốn làm quan."

Liễu lão thái gia nói: "Nói con ngớ ngẩn con đúng là..." Mắng một nửa liền dừng lại, hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Xuân Dương, điều quan trọng không phải là làm quan, mà là làm người."

Làm người?

Liễu Xuân Dương không giải thích được mà nhìn Liễu lão thái gia.

"Đế cơ điện hạ trải qua một phen khó khăn trắc trở trở lại triều đình, cái nàng cần không phải là quan, mà là người."

Liễu lão thái gia nói: "Trong triều chưa bao giờ thiếu quan, thiếu là thiếu người của nàng, bây giờ mọi chuyện đều kết thúc, cũng là lúc những trắc trở mới diễn ra." Liễu lão thái gia nhìn Liễu Xuân Dương: "Chẳng lẽ tiểu tử Trương gia không nói với ngươi về tình hình triều đình hiện tại?"

Liễu Xuân Dương nghe rất chăm chú nhưng đối với câu hỏi đột ngột này của Liễu lão thái gia, hắn cũng không lập tức đáp lại.

"Gần đây con không nhận được thư của đám Liên Đường thiếu gia." Hắn nói.

"Nếu như tiểu tử Trương gia không gửi thư tới, ăn mảnh (1) thật là không nghĩa khí." Liễu lão thái gia nói thầm một tiếng, cũng không hỏi lời Liễu Xuân Dương nói là thật hay giả, chỉ trịnh trọng nói:

"Đóng cửa nhà lại đi rồi để ta mạo phạm nói một câu, đứa nhỏ Tiết Thanh này rất lợi hại, rốt cuộc đã lập lại trật tự. Nhưng làm hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là nàng lại là người lưu lạc ở dân gian nửa đường hồi triều, những đại thần kia thực sự rất biết bắt nạt người."

Lúc trước tiểu hoàng đế kia chính là bù nhìn, lũ triều thần là hạng người gì hắn cũng đã từng thấy tận mắt. Liễu Xuân Dương gật đầu, tiểu hoàng đế còn có Tần Đàm Công làm chỗ dựa, hôm nay nàng trở lại triều, ai cũng không có…

"Đồng hương, đồng môn, đồng khoa." Liễu lão thái gia vỗ vỗ tay vịn, gằn từng chữ: "Mới là người mà nàng có thể dùng, ngươi, không thể thiếu, chẳng lẽ còn muốn nàng tới mời sao?" Nói tới đây Liễu thái gia lại lắc đầu: "Hiện tại có lẽ ngay cả việc nàng muốn mời ngươi về cũng không thể tự làm chủ."

……

"Liên Đường nói, đã nửa tháng rồi hắn không nhìn thấy điện hạ."

"Lên triều đều có Vương tướng gia chủ trì."

"Nay Trần Thịnh cùng đồng đảng Tống Nguyên bị định tội, trong triều không còn ai có thể chống lại họ."

"Điện hạ bị thương nặng nghỉ ngơi có thể lý giải nhưng nghe nói muốn nhìn thấy điện hạ đều phải có sự chấp thuận của Vương tướng gia."

Trên núi Lục Đạo Tuyền, mấy người thiếu niên người ngồi vây quanh ở trên tảng đá, sách hoặc ở trên tay hoặc là để bên cạnh, thấp giọng nói chuyện.

Nhạc Đình nhìn về phía Liễu Xuân Dương.

"Thế nên tổ phụ ngươi nói đúng, điện hạ ở trong triều không người nào có thể dùng a." Hắn nói: "Mấy người chúng ta không đi được, ngươi lại có chức quan ở kinh thành, chỉ ngươi mới có tư cách vào triều."

Liễu Xuân Dương để cuốn sách trong tay xuống, nói: "Ta cũng không có cái tư cách gì, cũng chỉ khi nào đại triều hội mới có thể thấy nàng." Chức quan thấp kém a.

Nhạc Đình khẽ mỉm cười, nói: "Xuân Dương, ngươi nghĩ sai rồi, là nàng có tư cách thấy ngươi."

Liễu Xuân Dương ngẩn người rồi chợt hiểu ra.

Nàng là đế cơ, sẽ phải làm hoàng đế, cho dù Vương Liệt Dương có lộng quyền hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể lấy thúng úp voi. Thiên hạ đều là của nàng, triều thần có thế nào cũng không làm gì được.

Huống chi nàng là Tiết Thanh cơ mà, đế cơ rồi hoàng đế, khó khăn như thế nhiều trắc trở như thế nàng vẫn có thể lên làm được, nắm trong tay triều đình cũng có khó gì, từ từ rồi đâu sẽ vào đấy.

"Ta biết hiện tại trong lòng ngươi có phần không biết làm sao." Nhạc Đình nói, nhìn quyển sách trên tay, đây là một trong những quyển sách ở Tri Tri đường mà năm đó Tiết Thanh đi Quốc Tử Giám học đã tặng lại cho hắn.

Khi đó cũng không ngờ nàng đi liền không còn trở lại, mà sau này cũng sẽ không trở về nữa, làm hoàng đế đi tuần cũng không dễ.

Mà cũng không đúng, nàng đã trở lại một lần.

Nhạc Đình thôi ngẩn người.

"Nàng không còn là Tiết Thanh, mà là Bảo Chương đế cơ, không còn là bạn học của chúng ta nữa mà là quân vương của chúng ta."

"Chúng ta rất thân thuộc với nàng nhưng lại trở nên xa lạ, không biết nên phải làm sao."

Đúng vậy, đúng là như thế, hắn mới không muốn trở về kinh. Liễu Xuân Dương có chút buồn bã, những người khác cũng như thế, mấy ngày nay bọn họ vừa kích động vừa bất an, vừa vui mừng lại vừa sợ hãi một cách khó hiểu, cảm thấy cả cuộc đời này đều trở nên không chân thật.

Thiên tử từng là đông môn của bọn họ, từng cùng vui mừng, từng cùng uống hoa tửu dạo thanh lâu...

"Thật ra thì rất đơn giản, lúc chúng ta lập hội đi học cũng đã nói rõ rồi." Nhạc Đình nói.

Các thiếu niên nhìn về phía hắn.

"Thiên tử trọng anh hào, văn chương giáo nhĩ tào, vạn bàn giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao, triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường, tương tương bản vô chủng, nam nhi đương tự cường." Nhạc Đình nói:

"Chúng ta đi học là vì thông hiểu đạo lý thiên hạ, cùng tắc thiện kỳ thân, thiên tử là ai chúng ta cũng không thay đổi chí hướng, là minh quân thì phụ tá, là hôn quân thì can gián, cho nên có gì đâu mà không biết làm sao?"

Các thiếu niên ha ha cười lên.

"Nhạc Đình thật không hổ là người có thể phân biệt Xuân Thu."

"Nghe vua nói một buổi hơn hẳn đọc sách mười năm."

"Chẳng trách được mọi người đều nói Nhạc Đình là gậy như ý của trường xã núi Lục Đạo Tuyền chúng ta."

"Ui, nghe nói sắp tới lại có hai nho sư muốn tới dạy học."

"Nơi này là chỗ đế cơ điện hạ đi học, cứ coi như là tiềm để (2) đi, có ai không muốn ở chỗ này truyền đạo thụ nghiệp, thiên hạ này bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm đấy."

"Dù bọn họ có thể tới nhưng mà nằm mơ mới có thể đuổi chúng ta đi."

"Có Nhạc Đình ở đây thì không phải lo. Gần đây Nhạc Đình cũng học xong Kinh Thi rồi sao? Cũng gần ba bốn năm rồi."

Tiếng trò chuyện đùa giỡn rôm rả vang lên ở trong rừng, cùng với tiếng suối chảy róc rách bên cạnh, trôi đi những ngày tháng hoảng sợ, gò bó.

Liễu Xuân Dương cũng cười to.

Hình như lâu lắm rồi hắn không thoải mái như vậy, đúng vậy, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Mặc dù mình không có gì trọng dụng, ở trong triều đình không thể giúp được chuyện lớn nhưng dù sao cũng có thể làm chân chạy việc lặt vặt.

…..

Ngoài mười dặm phủ Trường An, mọi người tiễn đưa dừng bước lại, nhìn xe ngựa Liễu Xuân Dương được hơn mười người hộ tống đi xa.

Liễu tam lão gia bị mọi người vây quanh, cũng không có sầu não trước sự ly biệt, ngược lại rất là kích động.

"Cha để cho nhiều nhân mã hộ tống Xuân Dương vào kinh như vậy thật là quá phí phạm." Hắn nói.

"Đây không thể coi là tiêu pha." Bên cạnh có người mang theo vài phần ghen tị nói: "Tiền tiêu vặt hàng tháng của Xuân Dương nhà ngươi còn nhiều hơn ngươi kìa."

Cụ thể là bao nhiêu dĩ nhiên trừ quản gia lão gia ra thì không ai biết, mọi người chỉ biết là tiền Xuân Dương thiếu gia dùng có cùng một đãi ngộ với Liễu lão thái gia.

Liễu tam lão gia nói: "Đó là bởi vì Xuân Dương muốn làm quan, phải xã giao nhiều, làm quan không dễ dàng a." Hắn vừa nói vừa căng thẳng vuốt râu: "Cha nói, Xuân Dương có tài làm quan, trong triều không thể thiếu, lúc này mới thúc giục bảo hắn trở về kinh đấy."

Tại nhà chính Liễu gia, Liễu lão thái gia cùng mấy đương gia chủ và vãn bối ngồi ở đó, dĩ nhiên họ sẽ không đích thân đi đưa Liễu Xuân Dương.

"Tổ phụ, ca ta thật sự có tài làm quan sao?" Liễu Ngũ Nhi ngồi một bên vừa thổi trà vừa nói: "Có thể làm chức quan cao chừng nào? Sẽ được làm bao lâu? Có thể giúp ích cho việc chọn rể của con không?"

Có một vị ca ca làm đại quan, cổng vào đón vị hôn phu có thể cao hơn một chút.

Liễu lão thái gia hừ một tiếng không để ý đến nàng, nói với những người kia: "Tiền phải chuẩn bị đầy đủ."

"Thái gia yên tâm, đều đã chuẩn bị đầy đủ, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."

"Tất cả những người hầu hạ cũng đã chọn lựa kỹ càng, nho sư là người từng học ở trường học trong cung đình, ma ma hầu hạ là nữ quan trong cung thả ra."

Nên vẫn phải dựa vào tiền để mở ra đường lớn, nhưng lại cảm thấy là lạ, Liễu Ngũ Nhi dựng thẳng lỗ tai.

Liễu lão thái gia vẻ mặt trịnh trọng gật đầu: "Xuân Dương bản lãnh gì cũng không có..."

Hả? Liễu Ngũ Nhi trợn tròn mắt, có tài làm quan cơ mà?

"... Nhưng cũng chính không có gì cả mới là bản lĩnh lớn nhất của hắn." Liễu lão thái gia nói, nhìn về phía mọi người: "Vị trí hoàng phu, Liễu gia chúng ta nhất định phải tranh giành."

Soạt! Liễu Ngũ Nhi đưa tay bụm miệng, ngăn lại tiếng hô thảng thốt của mình, thì ra là vì cái này a! Bản thân nàng đang ngồi ở đây nhưng lỗ tai đã ong ong không nghe được gì nữa, tim đập bang bang ánh mắt lóe sáng.

Thế kia chẳng phải là nói, Liễu Ngũ Nhi nàng sẽ thành quốc cữu rồi!

……

Xe ngựa của Liễu Xuân Dương tiến vào kinh thành, kinh thành vẫn phồn hoa nhọn nhịp giống như trước đây.

Tứ môn mở rộng không cần kiểm tra, trên đường cũng không có đám binh sĩ chạy lui chạy tới, tháng mười đang thu, dân chúng lũ lượt mà đi, cửa hàng đeo đầy cờ màu, tửu lâu trà lâu đều kín hết chỗ.

Đến lúc bóng đêm phủ xuống không khí lại càng náo nhiệt, không ít xe ngựa của các gia đình quyền quý vào ra môn đình, bên trong còn có ca múa hồi lâu không thấy.

Vương trạch ở một trong số đó.

Trong đình viện treo đầy đèn màu, nhóm nữ kỹ ca múa như tiên cảnh, mọi người bên trong vui vẻ nâng chén rượu trò chuyện.

"Chính là việc khó xử này." Lý Hội Tiên ngồi ở bên cạnh Vương Liệt Dương, mặt mày tỏa sáng nói: "Một ít văn chương trước kia điện hạ viết ở trong lầu các của chúng ta, xử trí như thế nào? Nên trả lại điện hạ, hay là vẫn cứ treo lên?"

Vương Liệt Dương tựa lưng ra sau, một tay gõ đầu gối, hơi híp mắt xem ca múa, nói: "Đương nhiên là treo lên."

Lý Hội Tiên hỏi: "Như thế có mạo phạm điện hạ hay không?"

Vương Liệt Dương cười nói: "Chuyện này làm sao có thể gọi là mạo phạm? Chuyện này đích xác là nàng làm, đế cơ sinh ở dân gian chính là như vậy, khắp nơi lưu lại dấu vết, chẳng lẽ cũng phải xóa sạch? Làm sao có thể."

"Tướng gia, mời ngài ăn lê." Xuân Hiểu đưa một miếng lê tới.

Vương Liệt Dương há mồm ăn, nói tiếp: "Huống chi đế cơ điện hạ còn từng là trạng nguyên, đây là danh tiếng tốt." Hắn mở mắt ra cười với Lý Hội Tiên một tiếng: "Cứ phàm là danh tiếng tốt của đế cơ điện hạ, cũng phải cực lực tuyên dương, để cho người trong thiên hạ đều biết điện hạ này của chúng ta là một hoàng đế tốt thập toàn thập mỹ, một hoàng đế có danh tiếng tốt là chuyện may mắn với người trong thiên hạ."

Danh tiếng tốt, có đôi khi cũng là dây thừng trói buộc, Lý Hội Tiên sao lại không rõ ý của Vương Liệt Dương, bà ta khanh khách cười lên.

"Tướng gia của chúng ta là lợi hại nhất." Bà vui mừng nói: "Triều đình này có thể thiếu ai cũng không thể thiếu ngài."

Những người đó lên lên xuống xuống rồi cũng phải ngã xuống, chỉ có Vương tướng gia vẫn ở đó như cũ.

Vương Liệt Dương hí mắt cười mà không nói, Xuân Hiểu ngồi ở bên cạnh chợt ai nha một tiếng ngẩng đầu.

"Ta đây thì sao? Chuyện ta có ân khách với hoàng đế, đối với đế cơ điện hạ mà nói là danh tiếng tốt hay là danh tiếng xấu?" Nàng sợ hãi nói, hiển nhiên cũng biết đó cũng không phải cái danh tiếng tốt đẹp gì: "Làm sao bây giờ, điện hạ không giết ta chứ?"

Vương Liệt Dương và Lý Hội Tiên cười ầm lên.

"Nhân vật nhỏ bé như ngươi ai mà để ý đến."

"Chỉ cần ngươi không luôn lôi chuyện này ra nói là tốt rồi."

"Lôi ra nói cũng không sao, đâu phải chuyện lớn gì, đế cơ điện hạ há có thể hẹp hòi như thế?"

Hai người này ngươi một lời ta một câu mà đùa giỡn, bỗng có hai nam nhân bưng chén rượu tiến lên gọi một tiếng tướng gia.

"Vừa có một vụ án mới được báo lên, người đó muốn mời tướng gia chỉ điểm." Một trong hai người thấp giọng nói.

"Tướng gia, người của Tống Nguyên ở hình bộ bên kia rõ ràng là quá nhiều, sự vụ phức tạp vội không xong, có mấy người muốn dốc sức vì tướng gia." Một người khác nói.

Vương Liệt Dương ừ một tiếng không uống nữa, giữ bọn họ lại để nói chuyện.

Lý Hội Tiên dịch về phía sau mấy bước, Xuân Hiểu cúi đầu chăm chú gọt lê, trong bữa tiệc ca múa xen lẫn những tiếng trò chuyện.

Kinh thành phồn hoa náo nhiệt, xa hoa truỵ lạc đối với người đang dưỡng thương trong thâm cung mà nói, mặc dù chỉ cách mấy con phố nhưng vẫn rất xa xôi cách biệt.

Ngủ sớm dậy sớm, ăn xong rồi ngủ ngủ dậy lại ăn, trước mắt chính là hàng ngày của Tiết Thanh, mấy ngày trước sau khi được đám thái y kiểm tra, Vương tướng gia và một đám các thần tử cân nhắc đắn đo, cuối cùng cũng cho phép nàng đi dạo ngự hoa viên, về phần vào triều lại không gấp.

Dĩ nhiên, tấu chương vẫn được đưa tới định kỳ, Vương tướng gia hoặc là bọn thái giám đưa tới, sau đó Tiết Thanh đóng dấu ngọc tỷ lên mới có thể thông qua.

Trước mắt thông qua các quan viên hồi báo, nàng biết được triều đình an ổn, chiến sự biên cảnh liên tiếp thắng lợi, dư nghiệt Tần đảng bị truy kích và tiêu diệt thuận lợi, trời cho Đại Chu mọi sự như ý.

Công việc đế cơ này vẫn là rất nhẹ nhàng.

Sau một đêm ngon giấc, Tiết Thanh lăn lộn chán chê trên long sàng rồi mới triệu cung nữ vào hầu hạ.

Y phục tới duỗi tay cơm tới há mồm, Tiết Thanh phấn chấn sảng khoái ngồi trước bàn cơm, ngự thiện lần lượt được đưa lên, Thiền Y ôm cái hòm thuốc tiến vào.

Đại lễ yết kiến, sau khi Tiết Thanh nói bình thân, nàng lấy ra một gói thuốc trong hòm thuốc: "Đây là dược hoàn hôm nay phải dùng."

Tiết Thanh nhìn gói thuốc, cười nói: "Ta thích uống dược hoàn nhất, so với thuốc nước thú vị hơn nhiều."

Nhất là trên gói thuốc có vẽ ký hiệu dược hoàn của Tri Tri đường.

Bên ngoài lại có chuyện gì mới sao?

***

(1) Ăn mảnh: Làm chuyện giấu giếm người khác để hưởng riêng một mình.

(2) Tiềm để: Còn gọi là tiềm long, có hai tầng ý nghĩa: một là nơi ở trước kia của hoàng đế trước khi đăng cơ, và hoàng đế này không phải là thân phận thái tử kế vị; hai là chỉ thái tử còn chưa thượng vị.