Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 2: Đắc ý



Quách Hoài Xuân nói thi huyện thuận lợi, không có gì phải lo lắng.

Tiết mẫu nói tâm tư của các vị đại nhân khó đoán, lòng bà có nghi ngờ.

Quách Hoài Xuân nói nàng ta đã mười bốn tuổi, còn muốn giấu sự tình nàng ta là Bảo Chương đế cơ tới khi nào.

Đêm qua ở ngoài cửa sổ nghe được đoạn nói chuyện này, không ngừng lặp lại ở trong óc, vài câu ngắn ngủi, lại nói ra tin tức làm người ta khiếp sợ, cũng giải thích rất nhiều về những nghi hoặc trong lòng nàng.

Khó trách thi huyện thuận lợi như thế, khó trách thái độ của Quách Hoài Xuân kỳ lạ làm người khó hiểu, khó trách lúc tế tổ lại lễ bái thiên địa, khó trách mẫu thân lại lảng tránh quỳ gối ở phía sau, Tiết mẫu mảnh mai lại có thủ đoạn dùng độc xuất thần nhập hóa...

Qua đại nhân, khi hôn mê nghe được tiếng nói của Qua đại nhân kia, hóa ra gần ngay trước mắt, một nữ tử có thể được xưng đại nhân, sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ.

Còn ai nữa? Tiết mẫu và Quách Hoài Xuân nói các đại nhân trợ giúp nàng thuận lợi thông qua thi huyện là những ai? Huyện lệnh Trường An? Tri phủ Trường An? Trừ các đại nhân này còn có ai? Người nhà họ Quách? Hay những người khác? Hàng xóm ở xung quanh? Tứ Hạt tiên sinh? Thanh Hà tiên sinh? Trương Liên Đường? Bùi Yên Tử… Loại trừ những ai? Ai không có điểm đáng ngờ? Toàn bộ thành Trường An... Giờ khắc này ở trong mắt nàng đã không giống như lúc trước.

Mỗi người đều khả nghi, ai có điểm đáng ngờ, ai không có điểm đáng ngờ? Ngay cả nàng cũng không tin phán đoán của mình. Tiết Thanh nhắm mắt, mở miệng hít sâu một hơi, sau đó lại mở mắt ra, nhịp thở đã bình tĩnh lại, người bên cạnh ai biết thân phận của nàng, đối với nàng mà nói không có ý nghĩa gì, không cần lãng phí tinh lực đi suy đoán, quan trọng là nàng đã biết thân phận của mình.

Tiết Thanh giơ tay lên sờ gò má, đứa nhỏ này là công chúa... Trước kia chỉ đoán là con rơi của hoàng thất... hóa ra không phải con rơi mà là kim chi ngọc diệp chân chính. Tiết Thanh hơi mỉm cười, dù đã tiếp cận chân tướng, nhưng có đôi khi người vẫn phải miên man suy nghĩ nhiều một chút, lỡ như trở thành sự thật thì sao.

Đế cơ, công chúa, thân phận cao quý cỡ nào, nếu thật như vậy cũng đáng ăn mừng, nhưng… Tiết Thanh nghĩ đến trước kia xem qua một ít truyện ngắn, nói người xuyên không đều rất xui xẻo.

Xuyên không thành nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, kết quả là Dương Quý Phi bị bức tự sát, xuyên qua thành hoàng đế cửu ngũ chí tôn, kết quả là Lý Dục bị ban cho rượu độc, xuyên không thành quan lớn lại gặp phải xét nhà diệt tộc, có kẻ vừa mở mắt liền gặp phải nguy cơ tử vong, rất là buồn cười... Trong phòng tối, Tiết Thanh hơi mỉm cười, giờ khắc này cảnh ngộ của nàng cũng giống như vậy.

Vì thế Tông Chu muốn lựa chọn cung nữ chính là vì tìm Bảo Chương đế cơ may mắn còn sống, thà rằng giết sai một ngàn người cũng không thể để sót một người.

Hôm nay nàng chỉ hỏi Trương Liên Đường một câu, không hỏi sự tình của hoàng hậu và Bảo Chương đế cơ quá nhiều, cũng không định đi hỏi thăm, Hoàng Sa Đạo rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hoàng đế đang lúc tráng niên lại đột nhiên bệnh chết, hoàng hậu và Bảo Chương công chúa gặp nạn như thế nào… Tình hình cụ thể của từng sự tình, nàng không cần phải đi hỏi thăm, vừa nghe liền biết, trong lịch sử Trung Hoa năm ngàn năm thời nào cũng có. Không có bi phẫn, cũng không cảm thán, bởi vì không có quan hệ gì tới nàng.

Tiết Thanh nhắm mắt lại, đặt tay lên cổ dùng sức nhấn một cái, liền ngủ.

......

Trong Tri Thức đường vẫn sáng đèn, Tứ Hạt tiên sinh bưng ly trà, sắc mặt có chút chờ mong, co ngón tay tính toán, thời gian hẳn đã đến rồi, nếu Lý Quang Viễn kia vào kinh một chuyến, ít nhiều gì cũng mang một chút rượu ngon trở về... Lại cúi đầu thấy Tiết Thanh vừa đọc sách vừa duỗi tay nắm lấy dĩa lạc rang... hắn vội vươn tay đè lại nói:

“Không được ăn vụn!”

Tiết Thanh nhanh tay giữ lại mấy hạt đậu đã nắm được, cúi đầu ném vào trong miệng nói:

“Thi phủ vẫn là tứ thư ngũ kinh sao?”

Tứ Hạt tiên sinh bốc lạc rang ném vào trong miệng nói:

“Đúng vậy”.

Lại nói:

“Con tính toán làm như thế nào? Đừng hy vọng luôn có vận khí cứt chó (1).”

Tiết Thanh nói:

“Chuẩn bị một trái tim nhiệt huyết và hai tay, hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhưng cuối cùng bài thi của con vẫn sẽ đỗ đầu cho xem.”

Tứ Hạt tiên sinh nói:

“Cứ đắc ý đi!”

Hắn chỉ xem như Tiết Thanh nói chuyện linh tinh, không khỏi bưng trà lên liếc nhìn nàng một cái.

Tiết Thanh cũng liếc hắn một cái nói:

“Tiên sinh, cái đắc ý này rất dễ nghiện, hưởng qua cảm giác đỗ đầu rất là rất khác so với tưởng tượng.”

Thần sắc của nàng trịnh trọng: “Thi huyện đỗ đầu, thi phủ lại bình thường không có gì lạ, mặt mũi của tiên sinh còn đâu?”

Quả nhiên vẫn là cái bộ dáng này, Tứ Hạt tiên sinh nói:

“Hư vinh, chẳng lẽ con định cứ làm một vị vua không vương miện như vậy đến tận thi đình?”

Tiết Thanh nói:

“Chưa thử làm sao biết là không thể, không phải tiên sinh sợ chứ?”

Tứ Hạt tiên sinh hừ hừ, rút thước ra nói:

“Vậy còn không chuyên tâm đọc sách! Quá lười biếng! Buổi chiều còn ngủ nướng, dậy trễ.”

Tiết Thanh nói: “Không có lời biếng nha.”

Nàng vừa lật sách vừa nói:

“Con còn là trẻ con, khó tránh khỏi ham ngủ...”

Trong căn nhà cỏ thỉnh thoảng có tiếng cãi nhau, hoa dại trong đêm tỏa ra hương hoa nhè nhẹ, tiếng uống trà tấm tắc, tiếng ngòi bút ghi ở trên giấy sàn sạt, xa xa có tiếng khóc trẻ nhỏ… cứ như vậy kéo dài đến bình minh.

Sau một trận mưa xuân, núi sông cởi ra chiếc áo lạnh giá, mặc lên trang phục mùa xuân, lá xanh chồi non hoa thắm, một vài thiếu niên hái hoa ngắt cỏ dắt ở trên người nghêu ngao mà đi, nhìn vừa kỳ lạ vừa buồn cười khiến các thiếu niên khác chỉ chỉ trỏ trỏ.

“Chuyện gì thế này?”

“Gần đây Tri Thức đường bị ép đọc sách đến choáng váng rồi.”

“Thế nên học theo cổ nhân, lấy cỏ hoa làm ngọc bội đeo bên mình (2).”

“Thú vị… thú vị...”

Nhạc Đình dừng chân ở trên đường núi nhìn các thiếu niên đi tới, Tiết Thanh vui vẻ đi ở trong đó, nhìn hắn cười cười, Nhạc Đình mỉm cười gật đầu, cũng không nói gì mà đi ngang qua, mới vừa đi qua lại nghe Tiết Thanh ở phía sau gọi, liền quay đầu.

Tiết Thanh phất tay:

“Cố gắng đọc sách nhé!”

Nhạc Đình cười phất phất tay, Tiết Thanh xoay người theo các thiếu niên đi xuống núi, hắn đi vài bước lại nhịn không được quay đầu, thấy Tiết Thanh cùng Trương Liên Đường, Trương Song Đồng không biết nói cái gì, mấy người đều cười ha hả, mấy thiếu niên tùy ý ngửa mặt lên trời, còn vỗ tay nữa… Thoạt nhìn rất vui vẻ a, vì sao cảm thấy nàng hơi quai quái? Hẳn là ảo giác, Nhạc Đình cười cười tiếp tục đi lên núi.

Giống như bình thường, ở căn nhà cỏ ba ngày sẽ về nhà một lần, Tiết mẫu chờ ở trước cửa, vui mừng đỡ Tiết Thanh xuống xe, dẫn theo Noãn Noãn đang vui mừng nhảy nhót vào nhà, sau đó nấu cơm, Tiết Thanh đi rửa mặt, Noãn Noãn chạy trước chạy sau rửa rau làm món ăn.

Tiết mẫu đang bận rộn theo thói quen nhìn ra phía ngoài, không thấy Tiết Thanh ngồi ở trong nhà đọc sách, vội hỏi Noãn Noãn.

Noãn Noãn nói:

“Tử Khiêm thiếu gia tới, thiếu gia nói chuyện với hắn ở bên ngoài.”

Chỉ cần Tiết Thanh về nhà, Quách Tử Khiêm liền hận không thể mọc rễ ở nơi này, Tiết mẫu không để ý tiếp tục nấu cơm, mắt thấy trời ngả về chiều, đồ ăn đã dọn xong nhưng Tiết Thanh còn chưa trở về.

Tiết mẫu cởi tạp dề đi ra ngoài, lại không thấy Quách Tử Khiêm, chỉ có Tiết Thanh ngồi ở trên tảng đá ven tường, đám trẻ con vây quanh người, không biết đang làm cái gì. Tiết mẫu đi qua nhìn xem.

Trong tay mấy đứa nhỏ cầm nhánh cây hoặc hòn đá, dùng sức vẽ gì đó lên đất, xiêu xiêu vẹo vẹo, Tiết Thanh cũng rất chăm chú, trong tay cầm một nhánh cây, viết một chữ lên đất nói:

“Đây là chữ đại.”

Đám trẻ con nhao nhao nói:

“Đại.”

Sau đó nhìn chữ do mình viết ra cười ha ha.

Hóa ra là chơi cái này, Tiết mẫu cũng cười, gọi nàng về ăn cơm.

Tiết Thanh ngẩng đầu nhìn mẫu thân, đứng dậy muốn trở về, lại nghĩ điều gì đó, nhìn đám trẻ con nói:

“Có nhớ hết không?”

Đám trẻ con hi hi ha ha bảo đã nhớ, Tiết Thanh nhìn chúng cười nói:

“Nhớ hết thì giải tán đi.”

Nói xong nàng xoay người, tiện tay ném nhánh cây đi, nhánh cây rơi xuống đất, quẹt vào chữ đại mà nàng viết lúc nãy, làm cho nó không còn nhìn rõ hình dạng, đám trẻ con ở phía sau cũng giải tán.

.....

Mưa xuân ở thành Trường An là rất hiếm nhưng kinh thành đã mưa vài trận, nên mưa xuân không còn hiếm nữa, ngược lại bị người ghét bỏ.

Dương Tĩnh Xương cầm ô đi ở trên đường, Thiền Y cũng giơ ô, cõng hòm thuốc đi theo phía sau. Vì trời mưa, các tửu lâu quán trà đều đầy khách, có người kinh thành cũng có người từ nơi khác tới, còn có một ít khuôn mặt không giống người nơi này…

Có hai nữ tử tuổi trẻ dáng người cao gầy, làn da trắng nõn đang đứng trước một quán rượu, lúc này mới lập xuân, các nàng đã thay áo mỏng, lộ ra rất nhiều da thịt, nhìn về phía Thiền Y cười hì hì.

Thiền Y đỏ mặt cụp mắt xuống.

Dương Tĩnh Xương nói:

“Đó là người Tây Lương. Từ khi hai nước giao hảo, thương nhân Tây Lương tới kinh thành cũng dần dần tăng lên, những nữ tử này là thị nữ, hoặc nhà nghèo đến tửu lâu quán trà tìm kế sinh nhai.”

“Không chỉ người Tây Lương, hiện giờ Đại Chu ta giao hảo với các tiểu quốc, Yến, Hạ, Ninh, Tề đều là huynh đệ, thương mậu phồn vinh, Đại Chu ta rộng lớn, ở Thái Học cũng có không ít con em quý tộc các nước khác đến học... thịnh thế huy hoàng đang ở trước mắt.”

Thiền Y gật đầu, thầm nghĩ kinh thành phồn hoa như vậy, Tiết Thanh phải tới sớm một chút mới tốt, hai người đi trên đường, chợt nghe ở trong một quán rượu truyền ra tiếng ồn ào.

“Tới đây, tới đây… ta thích nghe bài này…”

Thiền Y tò mò nhìn qua, thấy là một đám văn nhân ngâm thơ làm câu đối, một người đứng ở trong đó cao giọng đọc một bài thơ, tiếng nói ồn ào nghe không rõ, sau đó liền cười vang, lại một người khác đứng lên.

“Ngươi ngâm nguyệt thi (3) không hay…”

“Ngươi không nghe nói hiện giờ không ai dám ngâm nguyệt thi sao?”

“Bởi vì đứa trẻ đỗ đầu kỳ thi huyện của Trường An…”

Lỗ tai của Thiền Y dựng lên, không khỏi dừng chân, đứa trẻ đỗ đầu kỳ thi huyện của Trường An, ngâm nguyệt thi… Người được nói đến chính là…

“Tiết Thanh.”

Dương Tĩnh Xương nói, lại liếc nhìn nàng một cái:

“Có thể nghe, nhưng đừng ngừng lại.”

Thiền Y giật mình, vội đuổi theo, tiếng ồn ào ở phía sau càng lúc càng xa…

“Đứa trẻ kia…”

“Lúc nhỏ thông minh, đến khi lớn chưa chắc đã làm nên trò trống…”

Dương Tĩnh Xương lại cười nói:

“Bởi vì Tông Chu, Liêu Thừa, hai bài thơ của Tiết Thanh đã lan truyền ra ngoài, có rất nhiều khen ngợi, cũng có rất nhiều người không phục.”

Nhưng được người nhắc đến, Thiền Y vẫn khó nén vui mừng, thật là thần kỳ, người chưa tới kinh thành đã nổi danh, Tiết Thanh thật lợi hại.

Phía trước có mấy người chạy nhanh tới, không che ô, đi ngang qua Dương Tĩnh Xương và Thiền Y, tiến vào gian tửu lâu kia, cao giọng nói:

“Mặc Uyên phường ra tân tác của Sấu Ông”.

Sấu Ông là cái gì? Thiền Y thầm nghĩ, không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đám người ở trong tửu lâu kia vội vàng lao ra.

“Nhanh đi nhìn xem.”

“Lần này là cái gì?”

“Ta nhất định phải mua được.”

Bọn họ nói nói cười cười, Dương Tĩnh Xương và Thiền Y vội tránh qua một bên nhìn bọn họ rời đi.

Bên ngoài một quán trà có hai thương nhân đang đứng ngắm mưa, nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt như vậy thì rất hiếu kì, dò hỏi là chuyện gì, một tiểu nhị dựa lưng vào cửa quán, tỏ vẻ không quan tâm nói:

“Sấu Ông hả, là một vị họa sư mới xuất hiện, không biết lai lịch nhưng tài nghệ rất cao… Chỉ là hắn rất ít khi vẽ nên vừa có tác phẩm mới là sẽ thu hút người tranh mua… Giá cả rất cao.”

Ước chừng là nghe được giá rất cao, ánh mắt của hai thương nhân kia đều sáng ngời, nói:

“Đi xem đi.”

Vì thế hai người dầm mưa đuổi theo đoàn người phía trước.

Dương Tĩnh Xương cười:

“Kinh thành thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp… Chờ tiểu tử kia tới, sẽ phát hiện thế giới rộng lớn như thế nào, mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Thiền Y nói:

“Sẽ không như vậy đâu.”

Hai người đang muốn tiếp tục đi tới, lại có xe ngựa đuổi theo ở phía sau hô.

“Dương đại phu, đại nhân cho mời.”

Là xe ngựa của Tống Nguyên, Dương Tĩnh Xương không dám trễ nải, Thiền Y cũng vội đưa rương thuốc, đứng ở ven đường nhìn Dương Tĩnh Xương ngồi xe rời đi, nàng còn chưa có tư cách vào nhà họ Tống.

......

“Thời tiết này thật đáng ghét.”

Tống Nguyên hét lên, vươn tay nắm chặt lấy cánh tay mình, phát ra tiếng rên khe khẽ, hắn chau mày, dĩ nhiên là rất thống khổ.

Bên cạnh có đại phu cẩn thận bưng một chén thuốc tới, nói:

“Đại nhân, thuốc đã nấu xong.”

Tống Nguyên cầm chén thuốc uống một hơi cạn sạch, đắng đến mặt mũi trắng bệch, Dương Tĩnh Xương vội đưa tới một viên Thanh Nga hoàn, Tống Nguyên bỏ vào trong miệng nhai, nói:

“Thanh Nga hoàn này ăn rất ngon.”

Sau đó lại nói:

“Chẳng lẽ sau này cánh tay của ta không thể gặp trời mưa sao?”

Dương Tĩnh Xương nói:

“Cả trời tuyết nữa.”

Quá thành thật rồi, mấy đại phu khác thường sẽ nói cái gì chờ thương thế lành sẽ khá hơn… đều giữ mồm giữ miệng, nhưng không thấy Tống Nguyên tức giận mắng đại phu vô dụng, chỉ mắng dư nghiệt của Hoàng Sa Đạo đáng chết.

Tống Nguyên uống thuốc xong, nhìn trời mưa tí tách mà lòng bực bội, bảo những người khác ra ngoài, chỉ giữ lại Dương Tĩnh Xương nói:

“Ngươi đi theo ta, xem vết thương cũ của Anh Nhi còn có biện pháp cứu trị không.”

Dương Tĩnh Xương đồng ý, theo Tống Nguyên đi vào hậu viện.

Nơi này rất ít người, trong màn mưa càng có vẻ u tĩnh, dọc theo hành lang thật dài, xung quanh trồng rất nhiều hoa hồng, lúc này trời đã vào xuân, hoa hồng ra nụ, điểm xuyến lên nhìn rất đẹp, bên hành lang bày một cái bàn dài, có một nữ hài đang dựa vào bàn cầm bút, hai nha hoàn ở bên cạnh thì nghiêng đầu nhìn xem.

Tống Nguyên ngừng chân, Dương Tĩnh Xương dừng ở sau hắn nửa bước, nữ hài kia mặc váy xanh, mái tóc búi lên, chỉ là có một tấm sa mỏng che ở trên trán, khi cúi đầu tấm sa mỏng rũ xuống, nhưng không ảnh hưởng tầm mắt của nàng, chỉ chuyên chú cầm bút vẽ tranh.

Mưa phùn lất phất, điêu lan ngọc trụ (4), trước mặt hoa, người vẽ tranh nhưng người lại như đang ở trong tranh.

(1) Vận khí cứt chó: ý mỉa mai rằng vận khí tốt, may mắn.

(2) Nguyên văn là Hỗ giang ly dữ tịch chi hề, Nhẫn thu lan dĩ vi bội: Dịch nghĩa là: Theo Giang Ly cùng Bích Chỉ, Tết cỏ lan thu lại làm đai đeo thường.

(3) Nguyệt thi: thơ tả trăng.

(4) Điêu lan ngọc trụ: Cảnh sắc tuyệt đẹp