Đại Đế Cơ

Quyển 2 - Chương 146: Nhập học



"Liên Đường ca, không ổn, học sinh cả Quốc Tử Giám dường như đều trở thành kẻ thù của ta rồi".

Mở đầu thư này nghe quen quen, Trương Liên Đường bật cười một tiếng.

Tiểu tỳ bưng theo chén canh nóng tiến vào, cười một tiếng: "Liên Đường thiếu gia đang xem thư của Thanh Tử thiếu gia sao?" 

Trương Song Đồng ở phía sau lắc lư đi vào, nói: "Hắn viết gì? Vì sao lại không viết thư cho đệ?"

Trương Liên Đường nhìn lại trên tờ giấy trả lời: "Đây, ở đây có viết tên của đệ, xem như là gửi cho hai người chúng ta rồi".

Trương Song Đồng liền kêu “a” một tiếng, cũng ghé mắt đến xem, hắn ngồi ở ghế bành đối diện, gõ mặt bàn ý bảo tiểu tỳ để bát canh mì xuống: "Vậy thì tốt... lúc huynh viết thư trả lời nhớ nhắc qua tên của đệ, coi như là đệ cũng viết vậy", lại hỏi: "Trong kinh thành có chuyện gì mới mẻ không? Nhóm học sinh Quốc Tử Giám mặc quần áo như thế nào?" 

Trương Liên Đường lướt mắt nhìn bức thư trả lời: "Học sinh Quốc Tử Giám mặc lan sam đeo khăn đen, tay áo màu đen rộng, bên eo buộc dải lụa hồng... Đây là đồng phục cấp cho học sinh vào học tại Quốc Tử Giám.

Tiểu tỳ đứng bên cạnh cười một tiếng: "Thanh Tử thiếu gia thật sự viết như vậy sao?"

Trương Liên Đường cười gật đầu: "Viết như vậy đấy, ở Quốc Tử Giám ngày ba bữa cơm có những gì cũng đều viết ra...", ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ nhỏ chỉnh tề trên giấy: "Buổi sáng ăn ít cháo nóng cùng bánh tam điệp, cơm trưa có thêm ít cá tươi, buổi tối chỉ có cơm tẻ... Thức ăn đơn giản nhưng tinh tế, cứ cách ba ngày lại thay đổi thực đơn một lần... Thích nhất là món đậu, mặn mặn cay cay rất ngon miệng..." 

Trương Song Đồng bưng chén mì trên bàn, trù nương đã cán mì rất đều, mỏng như cánh ve, rắc thêm thịt băm nhỏ lên phía trên, mùi thơm phảng phất, hắn lấy đũa gạt gạt: "Tam Lang không hề kén ăn, rất dễ nuôi".

Tiểu tỳ lại bật cười lần nữa, nghe Trương Liên Đường tiếp tục đọc thư.

"Hôm qua ăn súp giò heo hầm cách thủy, bên trong còn có trứng, sủi cảo, củ cải trắng, khoai môn và ngó sen, thật là đậm đà, tươi và thơm..." 

Trương Song Đồng đưa chén mì lên húp một ngụm lớn, miệng đầy nước, chỉ cảm thấy sảng khoái.

"Ta ăn hai chén... Yên Tử thiếu gia không ăn, bởi vì bên trong còn có rau thơm…"

Tiểu tỳ bật cười. 

Trương Liên Đường lại đọc tiếp, Quốc Tử Giám có hơn bảy nghìn học sinh, hơn ba ngàn gian phòng, riêng Yên Tử thiếu gia đã được cấp cho một gian nhà đơn, phân cho đầy đủ than lửa để đốt, rất là ấm áp...

Trương Song Đồng xoa miệng, vẫn chưa thỏa mãn mà đặt chén đũa xuống: "Tam Lang vẫn là kém hiểu biết, cũng tốt, sống vui vẻ là tốt rồi".

Trương Liên Đồng liếc mắt nhìn, lại nhìn cái chén không trên bàn, nói: "Đệ tới đây làm gì? Tới chỗ ta ăn mì?" 

Tiểu tỳ lần này cười không đứng thẳng được nữa, nói: "Song Đồng thiếu gia cố ý đem mì đến cho người..."

Trương Song Đồng vỗ vỗ bụng: "Ngại quá, ta lại đói bụng, đồ ăn ngươi đi làm thêm cho Liên Đường thiếu gia một chén đi", nói rồi cất bước khoát tay: "Lúc viết thư hồi âm nhớ viết thêm tên của đệ" rồi lại lắc lư lắc lư đi ra ngoài.

Tiểu tỳ cười, bưng cái chén không đi theo ra ngoài. 

Trương Liên Đường lắc đầu cười, tiếp tục cúi đầu đọc bức thư trong tay, ánh mắt nhìn từ bên trái rồi lại nhìn về bên phải.

"Ăn uống rất tốt nhưng sống chung cùng bạn học có vẻ không được tốt cho lắm", hắn nói: "Nơi đó không phải là Trường An phủ".

...

"Có thể đi học ở Quốc Tử Giám sao, phần lớn đều là những người đứng đầu kỳ thi hương, hoặc là các quan tiến cử đến học, tài học xuất chúng, tài học xuất chúng khó tránh khỏi tâm cao khí ngạo".

Bên trong Tri Tri đường ấm áp như mùa xuân, các thiếu niên để sách trong tay xuống, lắng nghe Trương Liên Đường đọc thư của Tiết Thanh.

"Thái học công bố thư họa kỳ thi quân tử, chúng ta ở kinh thành rạng danh, nhưng thư họa dù sao cũng không phải là khoa cử, nhóm học sinh xuất thân từ việc đi học lấy khoa cử làm đầu rất là không phục…" 

Sở Minh Huy nói: "Không phục thì khiến cho bọn họ phục, lúc vào cửa liền phá đề phủ đầu bọn hắn, hai tiểu tử này thế nào cũng né".

"Đúng vậy, Thanh Tử thiếu gia chủ động nhận thua, Yên Tử thiếu gia còn quá đáng hơn, thay tên đổi họ... Không trách được sau khi hai người bọn họ vào bị học sinh Quốc Tử Giám cười nhạo", một thiếu niên khác than thở, sắc mặt đầy lo lắng.

Trương Liên Đường nói: "Bởi vì đó là Quốc Tử Giám, các bạn học cũng không đơn giản chỉ là các bạn học, dựa vào việc giải đề vào cửa để khiến cho mọi người phục là điều không thể". 

Các thiếu niên nhìn về phía hắn có chút không giải thích được, bạn học không chỉ là bạn học là ý gì?

"Những học sinh này đa số đều muốn sang năm sẽ tham gia thi cử, trong kỳ thi hội số lượng được chọn sẽ có hạn, nhưng lần này lại đột nhiên có nhiều học sinh tham gia kỳ thi quân tử, hai trăm thí sinh, vậy có nghĩa là hai trăm người thì sự cạnh tranh sẽ nhiều hơn, bạn học, giờ này mọi người còn chưa tính là bạn học, mà là đối thủ".

Trương Liên Đường nói, nhìn bức thư trong tay. 

"Các ngươi cho là bọn hắn ra oai phủ đầu một lần, những học sinh Quốc Tử Giám này sẽ tâm phục khẩu phục sao?"

"Chắc chắn là không đâu, ở trước cửa trả lời đợt khiêu chiến lần này, nhất định sẽ có thêm nhiều đợt khiêu chiến nữa ùn ùn kéo đến, thắng bọn họ sẽ không phục, thua bọn họ cũng sẽ không bỏ qua... Quốc Tử Giám mấy ngàn giám sinh, một người làm sao ứng phó được đây? Đem toàn bộ tinh lực mình có chỉ để ứng đối với chất vấn của người khác sao? Chỉ sợ người khác chính là đang muốn như vậy..."

Tới Quốc Tử Giám là để đi học, là vì thi hội, chỉ cần sang năm thi hội qua, còn có cái gì không phục hay sao? Giống như trước đây, đã từng thi hội, cho dù là ở trong Quốc Tử Giám khiến cho người ta không phục cuối cùng cũng phải phục". 

Các thiếu niên nghe lời của hắn liền gật đầu, vẻ mặt như có điều gì suy nghĩ, còn có cảm thán.

"Đúng vậy, những người đó không còn là bạn học rồi, lòng người hiểm ác thật". Sở Minh Huy nói.

Trương Liên Đường nói: "Tiết Thanh cùng Bùi Yên Tử không phải là vừa ra cửa đã trở nên hèn yếu, mà là người thiếu niên ngạo khí, không phải là vì tranh giành mà dễ nổi giận đâu. Cái gọi là ngạo khí là biết mình là ai, mình muốn làm gì mà không phải là người bị người khác định đoạt, ham hư vinh, mọi người xem lại thư hắn gửi mà xem, suy nghĩ một chút", lại cười: "Dĩ nhiên ngoại trừ những chuyện này, thế giới bên ngoài đặc sắc như thế nào, hắn đều miêu tả cụ thể". 

Một thiếu niên nhận lấy bức thư, thấy được trong thư hắn miêu tả đủ loại cảnh tượng vụn vặt khiến người ta vui vẻ sau khi vào thành và vào Quốc Tử Giám, bên trên bệ cửa sổ lúc vào đông có hoa nở lay động, trong phòng ăn có thức ăn khiến người ta vui mừng, dưới phiến đá của cửa hàng ở học đường Quốc Tử Giám có địa long, cửa hàng có cái đệm ngồi lên làm lòng người vui vẻ.

Hắn không khỏi bật cười: "Cái này gọi là trong gió mưa cuồng phong vẫn có thể tìm tới cuộc sống tươi đẹp, như vậy mới đáng sống. Thật đúng vậy a".

Nhóm thiếu nên bên cạnh cũng tới gần xem cùng hắn, trong thảo đường vang lên tiếng cười nói, xóa tan sự khẩn trương lúc trước, tiếng động sột soạt vang lên, Liễu Xuân Dương đứng lên. 

"Ta đi trước đây", hắn nói.

Liễu Xuân Dương đã không còn học ở trường xã Lục Đạo Tuyền mà tự học ở nhà, những mỗi lần biết Tri Tri đường tụ hội liền sẽ chạy đến.

Trương Song Đồng nằm ở trên đệm khoát tay một cái nói: "Xuân Dương thiếu gia à, tư chất không được coi như xong, đừng u mê đọc sách". 

Nghe nói mời tới tiên sinh cực kỳ nghiêm khắc, mà Liễu Xuân Dương cũng đành cắn răng chịu đựng, người gầy đi không ít so với lúc trước.

Liễu Xuân Dương mắt tà tà liếc hắn, nói: "Lo cho bản thân ngươi đi, học cũng không đi học chính là kẻ ngốc", mặc dù lời nói không chút khách khí, thế nhưng vẫn lấy ra một quyển sách, ném cho thiếu niên gần đấy: "Đây là tiên sinh ta giảng, các ngươi cũng xem qua một chút đi", dứt lời sải bước đi ra ngoài.

Tiên sinh của Liễu gia là Liễu gia bỏ rất nhiều tiền mời từ Quốc Từ Giám đến, mục đích là nhằm vào thi hội, mời vị tiên sinh này đến giảng bài là ngàn vàng khó cầu, Liễu Xuân Dương cứ vậy mà ném ra. 

Thiếu niên cầm cuốn sách được ném vào người nhìn một chút: "Lại nói, chúng ta vậy là đối thủ sao?" Tất cả mọi người đều muốn thi hương, thi hội...

Trương Liên Đường cười một tiếng: "Chúng ta không giống vậy, chúng ta là bạn học chân chính, là ngươi giỏi ta cũng giỏi".

Sở Minh Huy vươn tay cầm lấy cuốn sách: "Cũng không đơn giản vậy, nói đúng hơn là, chúng ta là thiếu niên phu thê tình nghĩa sâu nặng". 

Thảo đường vang lên tiếng cười ầm của các thiếu niên, cửa sổ vào đông đóng kín cũng không ngăn được.

...

Gió rét lạnh thấu xương, Tiết Thanh một tay siết chặt cổ áo, một tay đẩy cửa sổ hé ra một khe hở nhỏ, vài bóng người ngoài cửa đập vào tầm mắt, các môn sinh nghị lực thật phi thương, vẫn không buông bỏ... 

"Bùi Cầm".

Bên ngoài truyền vào âm thanh, Tiết Thanh ngừng tay muốn khép lại cửa sổ, ha ha, Bùi Yên Tử bị bắt rồi... Lúc ấy ở trước cửa trốn khảo sát của đám giám sinh, chính mình chủ động nhận thua, tỏ thái độ sợ sệt, mặc dù bị cười nhạo nhưng so với Bùi Yên Tử còn tốt hơn nhiều, lời nói dối của Bùi Yên Tử dĩ nhiên nhanh chóng bị vạch trần. Loại nói dối này có thể lý giải là vì Bùi Yên Tử sợ hãi nhưng càng giống như là cố ý trêu đùa bọn họ hơn, việc này khiến cho bọn họ vô cùng tức giận.

"Mặc dù ngươi là thân phận tú tài nhưng ngươi không dám thể hiện tài năng, chúng ta cũng không chất vấn ngươi vì sao lại đỗ tú tài..." 

Giọng nói của người trẻ tuổi, lời nói thực sự không có chút khách khí.

Tiết Thanh nhận ra tên ngăn cửa là Khang Vân Cẩm, đến từ Bá Châu, là cống sinh được lựa chọn, vào Quốc Tử Giám không phải là để làm quan mà là vì chuẩn bị cho thi hội, thi đình, làm tiến sĩ. Tài học tất nhiên là rất cao, tài cao khó tránh khỏi khí ngạo, rất xem thường các thí sinh của kỳ thi quân tử tới giam gia, giống như tiến sĩ đạt được do thi đỗ coi thường tiến sĩ được cử tuyển vậy. Thế  nên một lòng muốn để cho bọn họ biết được cái gì mới là nhân tài chân chính. Đáng tiếc Tiết Thanh lại chủ động thừa nhận mình không có tài, mà thân phận của bọn người Tây Lương lại đặc thù, hắn chỉ có thể bỏ qua, Bùi Cầm liền bị ngắm đến.

Tiết Thanh nhìn bóng lưng Bùi Yên Tử, thiếu niên này mặc đồng phục của học sinh Quốc Tử Giám, rất có khí chất cổ phong khoan thái, nhìn rất đẹp mắt, ánh mắt Tiết Thanh cong cong, để xem hắn làm thế nào đối ứng đám người Khang Vân Cẩm... 

"Nghe nói ngươi giỏi làm thơ, ở Trường An còn có thi xã, vậy ngươi có dám cùng làm thơ với bọn ta?"

Những người này tin tức còn rất tinh thông, Tiết Thanh nhìn bóng lưng Bùi Yên Tử, bóng lưng người thiếu niên cao ngất lại anh tuấn, không có chút dao động dù là nhẹ nhất.

"Ừm, thật ra thì ta thích nghe thơ, các ngươi bằng lòng thì làm nghe một chút", Bùi Yên Tử nói. 

Hì hì... Tiết Thanh hé cửa cười trộm.

Khang Văn Cẩm không bởi vì câu nói này mà xấu hổ, ngược lại cười cười nói: "Xem ra Bùi thiếu gia thật sự thích thơ từ, tên không dám nhận, thơ từ không dám nói không thích".

Người này không chỉ có tài hoa, còn có tâm nhãn, Tiết Thanh đi cà nhắc, Bùi Yên Tử khẳng định là rất thích thơ từ, hắn cùng mình kết giao cũng là bởi vì thơ từ, nếu như không phải là thơ tư, nàng cùng Bùi Yên Tử đại khái sẽ không có hôm nay. 

Bùi Yên Tử nói: "Thích chứ".

Khang Vân Cẩm lại cười nói: "Thơ từ mặc dù là chỉ là một nhánh nhỏ nhưng học văn chương mà không học nó là không được, cũng có thể dùng thơ từ cầu xin văn đạt, được tiến cử vào con đường làm quan".

Những người phía sau hắn đều cười rộ lên. 

"Vào làm quan hay không trước không nói đến, Phàn lâu bên kia nhất định có thể ra vào tự nhiên".

"Thanh lâu thường lấy thơ từ chọn trạng nguyên, Bùi thiếu gia có thể thử một lần".

Lời này cũng không quá nể mặt người rồi, bọn họ xem thường thi quân tử, xem thường thơ từ, dùng thanh lâu để châm chọc hạ thấp có chút quá đáng, Tiết Thanh lắc đầu, tay vịn cửa sổ gọi Yên Tử thiếu gia.