Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 215: Kiếm vũ



Sau khi bước vào tháng chạp, chương trình học ở trường xã ít đi rất nhiều, rất nhiều bạn học phủ Trường An đều về nhà chuẩn bị ăn tết sớm. Có lẽ đối việc vượt qua kỳ thi huyện của Tiết Thanh không có lo lắng, Chu tiên sinh cũng buông lỏng bài tập đối với Tiết Thanh rất nhiều.

Tiết Thanh đi đến núi Lục Đạo Tuyền, không đi về học xá mà vòng qua sau núi, còn chưa đi đến địa điểm hẹn, liền nghe thấy một trận ồn ào cùng với tiếng đàn tiếng ca.

Tiết Thanh ngạc nhiên, chẳng lẽ đi nhầm nơi? Ở đây đã có những người khác hẹn nhau vui đùa? Lại nghe được giọng nữ hát xướng rõ ràng uyển chuyển, chính là tiếng Xuân Hiểu.

"Hay hay!"

"Xuân Hiểu cô nương hát thật hay!"

"Nhạc Đình đàn cũng hay."

"Nhạc Đình lại còn thổi sáo."

"Kìa, Tiết Thanh đến rồi."

Giữa một vùng tiếng cười nói bên trong vang lên tiếng la, nhóm thiếu niên ngồi vây quanh trong đình đều quay đầu, nhìn thiếu niên áo xanh mang theo cây trúc vừa mới vòng lên đường núi.

Tiết Thanh đành chịu: "Sao mọi người đều tới." Nhìn thấy ngồi trong đó có Trương Liên Đường, Liễu Xuân Dương, thậm chí ngay cả Bùi Yên Tử cũng tới.

Sở Minh Huy giơ một bầu rượu hô: "Có phúc cùng hưởng, có ca cùng thưởng, Tam Lang, ngươi không thể bất công."

Bùi Yên Tử nói: "Nói là Tri Tri đường tụ hội, sao có thể không tới."

Xuân Hiểu ở bên nghe được cười hì hì nói: "Như vậy thì chẳng phải ta cũng thuộc Tri Tri đường sao?"

Các thiếu niên cười vang một trận.

Mà cách đó không xa cũng có một đám thiếu nữ tụ tập trong đình, áo choàng cẩm tú chiếu rọi sắc màu rực rỡ ở giữa núi đá… Vì trường xã có rất nhiều học sinh nghỉ rời đi, cuối cùng nhóm thiếu nữ cũng có cơ hội đến núi Lục Đạo Tuyền thưởng đông… Lúc này cũng nhìn thấy Tiết Thanh đi vào tầm mắt.

"… Kìa, Ngũ Nhi tiểu thư, tiểu nữ tế của ngươi tới."

Quách Bảo Nhi giận dữ quay đầu mắng: "Không biết xấu hổ." Giơ roi ngựa trong tay lên.

Nữ hài tử kia bị hù dọa ui da một tiếng tránh về phía sau, Liễu Ngũ Nhi ngồi một bên không vội không buồn, lại cười nói: "Cái này có gì không biết xấu hổ, Liễu Ngũ Nhi ta có chơi có chịu, lấy làm vinh hạnh."

Quách Bảo Nhi đỏ mặt, muốn mắng nhưng lại không biết nên mắng cái gì, hứ một tiếng nói: "Rủa người ta thi không đậu trạng nguyên, là tâm địa gì."

Liễu Ngũ Nhi nói: "Nếu hắn thi đậu trạng nguyên, là vinh quang của toàn bộ phủ Trường An chúng ta, ta thân là người của phủ Trường An cũng thấy vinh quang."

Quách Bảo Nhi còn muốn nói gì nữa, tỷ muội Tần Tố Lan ở bên dùng hai ngón tay lôi kéo nàng, nhỏ giọng nói: "Bảo Nhi ngươi ngốc quá."

Quách Bảo Nhi nghĩ đến Tiết Thanh là mình tống đi, lúc này một mực đổi ý, là ngu ngốc, nhất thời tức giận.

Tần Tố Lan vội kéo cánh tay của nàng nói: "Ta nói là ngươi không nên nói với nàng ta, ngươi nói không lại nàng ta, ngược lại rơi vào hố của nàng ta… Với lại không cần để ý nàng ta, không phải ngươi cũng đã nói, Tiết Thanh và Tiết thẩm đều không đồng ý và không để ý tới Liễu gia… Liễu Ngũ Nhi cũng chỉ quấn lấy ầm ĩ với ngươi, ngươi xem nàng ta có dám qua quấn Tiết Thanh."

Quách Bảo Nhi gật đầu, đúng vậy, dường như là vậy.

Tần Tố Lan chỉ chỉ các thiếu niên tụ tập bên đình nói: "Bây giờ mấu chốt thứ nhất là Xuân Hiểu kia… Nàng ta là nữ tử phong trần, không cần thanh danh, quấn quýt si mê Tiết Thanh, nam nhân đều sợ quấn lấy, không có tình ý cũng quấn ra tình nghĩa, đến lúc đó làm sao bây giờ."

Quách Bảo Nhi nhìn lại, thấy Xuân Hiểu đứng ở bên trong đám người thiếu niên cười nói với Tiết Thanh mình cũng là người Tri Tri đường, mà Tri Tri đường là của Tiết Thanh, chẳng phải cho thấy nàng là người của Tiết Thanh, nhất thời giận dữ nắm roi ngựa muốn xông tới.

Lần này Tần Tố Lan không ngừng lôi kéo nàng, đám nữ hài tử khác cũng đều vội ngăn cản, nếu việc này ầm ĩ quấy rầy các thiếu niên ở bên kia, các nàng còn xem cái gì? Thật sự nhìn đá ở trong cái lạnh lớn này… Cũng không phải ngốc.

...

Tiết Thanh cười lắc đầu ngồi xuống giữa đám thiếu niên, đón nhận một chén rượu ấm Trương Liên Đường đưa tới.

Bùi Yên Tử mở miệng hỏi trước: "Có thể sáng tác Thủy điệu ca đầu không?"

Liền có những người khác gật đầu phụ họa: "Tiết Thanh, ngươi đã lâu không làm thơ rồi." Lúc trước bắt đầu mùa đông rơi mấy trận tuyết lớn, văn nhân tri thức Trường An phủ kết đội thưởng tuyết ngâm thơ làm vui, Kết Lư xã cũng tổ chức mấy lần thưởng tuyết, mặc dù những hoạt động thưởng tuyết này tổ chức khác nhau nhưng đều mời Tiết Thanh, chỉ là Tiết Thanh cũng không làm ra thơ từ gì.

Lâm tú tài có phần tiếc nuối, cho là hắn chuyên tâm thi cử, bị những bài văn kinh bang tế thế đảo loạn tinh thần.

Lúc này nghe đám Bùi Yên Tử hỏi lại, Tiết Thanh vẫn cười lắc đầu như cũ: "Không có không có." Cũng không phải nàng ra vẻ thanh cao, chỉ là loại chuyện chép thơ vô sỉ này vẫn là nên dùng vào lúc cần thiết nhất.

Bùi Yên Tử liền không có hứng thú nói: "Tí nữa ta phải đi trước." Tính tình của hắn mọi người cũng lơ đễnh hiểu rõ ít nhiều.

Nhạc Đình liền hỏi: "Dùng bài cũ thì sao?"

Trương Song Đồng ở phía sau cười nói: "Chắc Đua Thuyền ca không được." Nhìn Xuân Hiểu cười: "Chẳng lẽ muốn Xuân Hiểu ngồi trên thuyền rồng hát sao?"

Các thiếu niên đều cười rộ lên, Tiết Thanh cũng cười nói: "Dùng Lục châu ca đầu, bài đầu về thiếu niên hiệp khí."

Cái bài đầu này đối với nhóm thiếu niên có ý nghĩa vô cùng quan trọng, nhất thời hào hứng nhưng cũng không ít người nhíu mày, nhìn nữ tử đáng yêu ngồi giữa nói: "Thế nhưng có thể hát ra khí thế bài thơ này sao? Để Sở Minh Huy hát còn tạm được."

Đây cũng là vấn đề, nữ tử nũng nịu như thế hát Thủy điệu ca đầu thì chỉ có thể nhu hòa, sao có thể hát ra khí khái anh hùng của thiếu niên.

Xuân Hiểu cũng không vì nghi vấn này mà để ý, chỉ nhìn Tiết Thanh cười nói: "Thanh Tử thiếu gia nói hát thì hát." Tràn đầy lòng tin.

Đón nhận nghi ngờ của nhóm thiếu niên, Tiết Thanh nói: "Không chỉ đơn thuần là hát…" Nói đến đây hình như có chút dừng lại không muốn nói.

Mọi người đang lắng tai nghe lại im ắng, không hiểu thúc giục hỏi: "Còn gì nữa à?"

Tiết Thanh không nói gì, Nhạc Đình ở bên nghĩ đến cái gì bật cười, thế là mọi người cũng đều nhìn hắn.

Sở Minh Huy nói: "Các ngươi chơi trò gì bí hiểm thế."

Nhạc Đình cười không nói, Tiết Thanh có chút lúng túng nói: "Ta nghĩ có thể múa kiếm."

Múa kiếm! Ánh mắt các thiếu niên sáng lên, Trương Liên Đường gật đầu nói: "Như thế rất tốt, kiếm khí có thể hòa tan nhu khí."

Xuân Hiểu vội la lên: "Thế nhưng ta không biết múa kiếm."

Nhạc Đình nói: "Đương nhiên có người giúp ngươi." Nói xong nhìn về phía Tiết Thanh, đám thiếu niên cũng đều nhìn sang, thấy thiếu niên kia không có gì lạ nhưng giống như trên mặt có chút ngượng ngùng.

"Đã nói sao lại nhiều người tới đây như vậy…" Tiết Thanh không biết làm sao nói: "Cái này để người ta nhìn làm sao được."

Các thiếu niên cười vang lần nữa.

"Tam Lang, tới đi." Sở Minh Huy nhảy dựng lên hô.

Trong ấn tượng trước kia Tiết Thanh yên tĩnh nho nhã, chỉ ngâm thơ đọc sách, chưa từng thấy hắn múa đao.

Trương Song Đồng đứng lên vung tay áo: "Ta nói cho các ngươi biết, Tam Lang rất lợi hại, luôn đi theo võ sư Quách gia học võ, đừng nhìn cánh tay gầy chân gầy, ba quyền đánh gục ba huynh muội Quách gia."

Các thiếu niên ồn ào, đa số là không tin.

"Sao có thể."

"Từ nhỏ Quách Tử An, Quách Tử Khiêm đã đánh nhau trong thành đánh đến giờ..."

"Một người chấp được hai Tam Lang…"

"Là ngựa chết hay là lừa chết lôi ra mà xem…"

Cười đùa rộn ràng một góc núi khiến đám nữ hài tử bên kia càng thấy hiếu kỳ, chỉ hận mình không phải nam nhi.

"Nhìn kìa, Tiết Thanh muốn làm gì?" Một nữ hài tử chỉ nói.

Nhìn các thiếu niên bên kia nhao nhao tránh ra một khoảng đất trống, còn Tiết Thanh thì cởi áo bào ra, lấy đai lưng buộc tay áo lên, cầm theo gậy trúc đứng thẳng trong đó, chợt thân thể khẽ động, gậy trúc đưa ra phía trước, cất bước.

"Thiếu niên hiệp khí… Giao kết ngũ đô hùng…"

Âm thanh trong trẻo đồng thời vang lên.

Đám nữ hài tử nhất thời xôn xao: "Múa sao?" "Giống như là luyện quyền?" Lại bất chấp nam nữ khác biệt cùng nhóm nha đầu vú già ở bên ngăn cản nhao nhao dũng mãnh tiến tới để thấy rõ hơn.

Mùa đông giữa rừng khô núi đá, thiếu niên áo trắng đai đen dáng người lưu loát, gậy trúc ở trước người sau người hoặc chậm hoặc nhanh trêu chọc bổ thẳng, nhìn như hung mãnh nhưng lại giống như nhu hòa, thi từ từ trong miệng ngâm ra, giống như hăng hái lại tích tụ mà than thở.

Tiếng cười tiếng vỗ tay ồn ào dần dần yên lặng, Nhạc Đình vốn muốn đánh đàn cũng không hề động, một mình thiếu niên này múa đơn là đủ.

Vốn Bùi Yên Tử thừa dịp đứng dậy đứng ở ngoài đình chuẩn bị muốn đi cũng dừng chân lại.

Giống như nháy mắt lại giống như qua thật lâu, thiếu niên kia thu thế đứng thẳng, dựng thẳng gậy trúc trước người, mỉm cười với mọi người nói: "Đã hoàn hảo chưa?"

Các thiếu niên trước mặt chỉ yên lặng nhìn hắn, tiếng khen của đám nữ tử từ đằng xa truyền đến, các thiếu niên ngạc nhiên quay đầu, nhìn thấy nữ hài tử muôn hoa khoe sắc vỗ tay như là hoa bướm loạn vũ.

"Tiết Thanh thiếu gia."

Còn không biết có nữ hài tử nào to gan hô to tên, có người dẫn đầu càng nhiều nữ hài tử hô lên, lại cảm thấy thú vị vừa thẹn thùng gạt ra nụ cười trông rất đẹp mắt.

Quách Bảo Nhi bị chen ở phía sau, tức giận giậm chân nói: "Không cho phép nhìn." Nhưng tiếng một người nhỏ bé bất lực lập tức bị dìm mất.

Các thiếu niên cũng đều cười rộ lên đưa tay ra vỗ, tiếng la Tiết Thanh, Tam Lang các loại dài ngắn nổi lên bốn phía.



Trương Liên Đường nhìn thiếu niên cầm gậy trúc đứng giữa sân, dời ánh mắt qua nhìn về phía Xuân Hiểu bên cạnh nói: "Đến lúc đó ngươi cũng giả nam trang, sẽ xinh đẹp tuyệt vời."