Đặc Vụ Trọng Sinh : Xuyên Nhanh Thành Nữ Thần Toàn Năng

Chương 168: Thần côn đệ nhất thủ đô (9)



Mấy người Lâm Vi Vi đều không đặt lời nhắc nhở của một người điên điên khùng khùng ở trong lòng.

Đặc biệt là mấy người đi cùng, ban đầu họ cũng không tin lời đồn đại trên diễn đàn về cô hoa khôi của trường này, nhưng bây giờ lại có phần tin tưởng.

Đoàn người lờ đi Diệp Thiều Hoa, vừa nói cười vừa đi thẳng lên núi. Nhưng đi một lúc lâu cũng không tìm được nơi cần đến, rốt cuộc có một người phát hiện bọn họ cứ đi vòng quanh chỗ cũ. Một nữ sinh sờ cánh tay một cái liền thấy lạnh cả người. Cô ta liếc nhìn giáo sư, không biết tại sao có phần sợ hãi, "Giáo sư, hay là chúng ta xuống núi đi."

Đáy lòng những người khác cũng đều cảm thấy hoảng sợ, mọi người nhao nhao phụ họa theo.

Lâm Vi Vi nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người cao to liền đi đến định hỏi đường.

Cô ta gọi người kia một tiếng, người kia trực tiếp quay đầu lại, cười với cô ta rất ôn hòa.

Nhưng khi Lâm Vi Vi mở miệng hỏi đường, giọng nói dần dần biến mất, trên xương sống cũng tỏa ra một trận lạnh lẽo.

Cô ta thấy đầu người này xoay tròn 180 độ.

"Áaaaa" Cô ta kinh sợ hét toáng lên.

Mà lúc này, mấy người giáo sư cũng phát hiện có chỗ không bình thường, bóng người cao to kia bay thẳng đến chỗ bọn họ.

Đúng, chính là bay.

Trên thân thể người kia truyền đến một mùi vị xác thối nồng nặc.

Ngoại trừ giáo sư ra, những người còn lại đều là sinh viên đang đi học, trước giờ luôn đi theo chủ nghĩa duy vật. Bọn họ chưa bao giờ gặp phải những thứ này, có người cấu véo chính mình đến mức khóc lên:

"Tôi sai rồi, tôi nên nghe lời của hoa khôi. Quả nhiên thế giới này không bình thường!"

Vật này căn bản không phân rõ mặt trước hay sau, nó hầu như không cần di chuyển, một đôi tay trắng bệch trực tiếp giơ lên bắt lấy cần cổ trắng muốt của Lâm Vi Vi.

"Bảy linh hồn mới mẻ, vừa vặn tế ta ..."

"Làm phiền một chút, có phải mi chính là chồng của thứ xấu xí kia không?"

Vật kia vừa ngẩng đầu, một khuôn mặt cười tươi như hoa liền xuất hiện ở trước mặt nó. Cô gái kia giơ lên một tấm gương còn lớn hơn so với đầu mình.

Cách đó không xa, Lâm Vi Vi đã được Diệp Thiều Hoa cứu ra đang được những người khác đỡ lấy. Bọn họ run giọng nói: "Vi Vi, bạn của cậu đúng là đại sư!"

Lâm Vi Vi cũng đang sững sờ đến không thể phản ứng.

Cổ người sao có thể xoay chuyển 180 độ? Còn cả tấm gương lia nữa, sao bỗng dưng nó lại dựng thẳng ở trong không khí như vậy được chứ?

Cô ta vẫn luôn cho rằng Diệp Thiều Hoa bị bệnh thần kinh, nhưng khi tận mắt thấy cảnh này, cô ta suýt chút nữa quỳ xuống, "Con mẹ nó, chuyện này quá không khoa học!"

Cùng lúc đó, đám người Đại thiếu gia nhà họ Diệp sau khi dời mộ thành công đều đã xuống núi.

"Vận may hôm nay tốt hơn, Quỷ Vương dưới Nam Sơn dùng để tế mộ phần không hề xuất hiện," Đại thiếu gia nhà họ Diệp thở phào nhẹ nhõm, "Nếu không chúng ta chắc chắn sẽ không thể thuận lợi di dời mộ tổ."

Mấy vị đại sư khác cũng nhất trí với câu nói này.

Sau khi trở về biệt thự thấy bên trong chỉ còn một mình Tứ tiểu thư, Đại thiếu gia nhà họ Diệp liền cau mày hỏi, "Tam tiểu thư đâu?"

"Cô ấy?" Tứ tiểu thư đang ôm tay chú Diệp hỏi mấy vấn đề, nghe vậy liền bĩu môi, "Cô ấy nói buổi chiều thấy buồn bực nên ra ngoài chơi rồi. Chắc cũng sắp quay về rồi đấy."

"Ra ngoài chơi? Không phải anh đã cảnh cáo em ấy đừng đi ra ngoài sao?" Đại thiếu gia nhà họ Diệp nghe vậy liền biến sắc. Mộ tổ vừa mới dời, Đại sư Phó còn chưa kịp bố trí xong đại trận phong thuỷ trấn áp Quỷ Vương, làm sao có thể tùy tiện ra ngoài như vậy chứ

Diệp Thiều Hoa này, thật không khiến người ta an tâm được chút nào!

"Không sao đâu, muộn như vậy rồi một cô gái còn dám đi đâu được chứ," Nhị tiểu thư nhà họ Diệp thản nhiên nói, "Anh, chúng ta mau tìm tộc trưởng báo cáo đi."

Đại thiếu gia nhà họ Diệp suy nghĩ một hồi thấy lời này cũng có lý, bèn dặn dò chú Diệp thúc thúc sai người đi tìm kiếm xung quanh một chút.

"Anh à, Phó tiên sinh thật lợi hại," Nhị tiểu thư nhà họ Diệp và Đại thiếu gia nhà họ Diệp không phải anh em ruột. Tuy nhiên trước tới giờ nhà họ Diệp luôn hiếm con trai, hai người ở chung không khác gì anh em ruột, "Chẳng trách là thiên tài đời này của giới phong thủy. Anh với anh ta quan hệ tốt, có thật là anh ta đúng như lời đồn đại không?"

"Phó Tấn Vân bảy tuổi đã có thể phá phong thuỷ, chín tuổi tìm được long huyệt, mười tuổi dòm ngó được thiên cơ,"

Nhắc tới Phó tiên sinh, Đại thiếu gia nhà họ Diệp cũng thổn thức một tiếng, "Đáng tiếc lại sinh ra trong nhà họ Phó."

Phong thuỷ không giống những lĩnh vực khác. Vị thiên tài Phó tiên sinh này tài giỏi, cũng có nghĩa là càng nhiều nghiệp chướng. Thiên phú càng tốt, trời lại càng không tha cho anh.

Mỗi người nhà họ Phó đều là đại sư nổi danh giới phong thủy, nhưng đời sau, con cháu càng ngày càng ít đi.

Cho dù là nhà họ Diệp, cũng không dám so sánh với nhà họ Phó trên phương diện phong thuỷ.

"Vậy anh ta thật sự xấu đến mức không dám gặp người như lời đồn sao?" Nhị tiểu thư vô cùng hiếu kỳ.

Điểm này, Đại thiếu gia nhà họ Diệp cũng lắc đầu bất lực, "Anh ta quanh năm đều mang mặt nạ, anh cũng không biết."

Nhìn thấy vẻ sùng bái trên mặt nhị tiểu thư, Đại thiếu gia nhà họ Diệp nghiêm túc khuyên nhủ, "Em gái, Phó Tấn Vân không phải chỗ dựa tốt. Mỗi một người nhà họ Phó nếu có thể dò xét thiên cơ thì đều không thể sống quá hai mươi hai tuổi. Tháng mười hai năm nay vừa vặn là sinh nhật hai mươi hai tuổi của anh ta. Hơn nữa, Phó Duy Phong cũng không kém anh ta là bao, lại còn là người kế thừa nhà họ Phó."

Tất cả mọi người đều biết Phó Tấn Vân sống không nổi mấy tháng nữa. Vậy nên mặc dù Phó Duy Phong không xuất sắc được như Phó Tấn Vân nhưng lại có thể đủ sức lực để tiếp quản nhà họ Phó.

Mà Diệp nhị tiểu thư cũng sẽ gả cho Phó Duy Phong.

Mối lương duyên này của nhị tiểu thư nhà họ Diệp khiến cho không ít cô gái trong giới phong thủy hâm mộ thèm thuồng, đến cả vị Tứ tiểu thư kia cũng không khỏi hâm mộ cô ta.

"Vậy cái hôn ước với Phó Tấn Vân thì phải làm sao?" Đợi đến khi chỉ còn nhị tiểu thư và Đại thiếu gia nhà họ Diệp, cô ta mới cau mày hỏi.

Từ trước khi Phó Tấn Vân ra đời đã được định hôn ước với nhà họ Diệp. Những thế gia như bọn họ không giống người bình thường, một khi đã đính hôn là sẽ móc nối với Thiên Đạo nghiệp chướng của nhau.

Không ai nghĩ tới thiên phú Phó Tấn Vân lại khủng bố như vậy. Ai ai cũng biết anh là người không có mệnh sống lâu, làm sao nhà họ Diệp lại có người muốn gả cho anh được cơ chứ?

"Vậy nên tộc trưởng mới tìm em ba về." Đại thiếu gia nhà họ Diệp nhíu nhíu mày, "Từ nhỏ em ấy đã sinh hoạt khốn khổ, cũng không hiểu biết về phong thuỷ. Cho dù có gả đi phải thừa nhận nghiệp chướng cũng không quá đáng tiếc. Hơn nữa đi theo nhà họ Phó thì cả đời không lo cơm áo, cho dù tái giá cũng không thành vấn đề. Lại tăng thêm việc em ấy là con gái của thiên tài đệ nhất giới phong thủy năm xưa, về mặt thân phận cũng không tính là bôi nhọ nhà họ Phó."

Nhị tiểu thư nhà họ Diệp không ngờ anh cả đã suy tính kỹ lưỡng như vậy, nghe xong liền vô cùng kinh ngạc, nhưng cuối cùng cũng nói gì thêm.

Tuy cô ta sùng bái Phó Tấn Vân, nhưng chưa từng muốn gả cho một kẻ sắp chết.

Cô ta cũng chưa hề nghĩ tới khả năng Diệp Thiều Hoa sẽ từ chối mối hôn sự này. Dù sao chuyện này đối với Diệp Thiều Hoa mà nói cũng là phúc phận to lớn, làm sao cô có thể từ chối được chứ?