Đá Quý Không Nói Dối

Chương 20: Mỗi người một suy nghĩ (2)



Danh sách mua đồ quá nhiều nên hai người đi mất hơn nửa tiếng mà mới mua được mười mấy loại. Thế là Ký Hy xé tờgiấy làm đôi và nói: “Chúng ta chia nhau ra mua đi, 45 phút nữa sẽ gặpnhau ở cửa sổ số 10 của quầy thanh toán”.

Cửa sổ số 10 của quầythanh toán nằm ở vị trí giữa cửa số số 1 và 20. Sự quan tâm và chăm sóctỉ mỉ của người đàn ông được thể hiện từ những chi tiết nhỏ nhất này.

Thiên Hạ đẩy xe đến quầy bán các sản phẩm Chocolate. Lục Sính Đình đã nói rõmuốn mua Chocolate FERRERO vị rượu. Loại Chocolate đó cô chỉ cần ăn mộtmiếng là muốn nôn, rõ ràng là miếng Chocolate ngọt thế mà trong đó lạicó rượu Tây, khẩu vị rất nặng, không ngờ Lục Sính Đình lại thích thứ cómùi vị nặng đến như vậy.

Cô lấy một hộp Chocolate có giấy gói màu hồng và nhìn kỹ lại, đúng là vị rượu. Lúc này sau lưng cô chợt vang lên một giọng nói khiến cô giật mình: “Xem ra em đã quyết định đứng về bênLục Ký Hy?”

Khưu Lạc cũng cầm một hộp Chocolate lên và đặt lên tay thử kiểm tra trọng lượng, ánh mắt không hề nhìn Thiên Hạ.

“Anh đúng là như ma lúc ẩn lúc hiện”. Nói xong cô đặt hộp socola vào xe đẩy rồi tiếp tục đi lên phía trước.

Anh khẽ nhếch môi cười và nói: “Vậy thì anh sẽ đứng về bên Lục Khai Nguyên. Em phải cố lên đấy”. Anh nói rất nhẹ nhàng, nói xong câu đó là đi luôn.

Thiên Hạ nhìn theo bóng anh, đột nhiên trong lòng dội lên cảm giác chua xót.

Khưu Lạc ơi Khưu Lạc, nếu như đêm qua anh biết đã xảy ra chuyện gì, Lục Khai Nguyên đã làm gì với em thì hôm nay liệu anh còn nhẹ nhàng thoải mái,tâm trạng vui vẻ thế này không?

“Cô sao thế?” Không biết đã qua bao lâu cô cứ đứng như thế cho đến khi Lục Ký Hy đến bên và nhẹ nhàng hỏi.

Thiên Hạ khẽ lắc đầu: “Không sao. Tôi vẫn còn một ít đồ nữa chưa mua được,nếu như anh bận thì đi trước đi. Tôi có thể tự về được”.

“Kha khà, không cần lo lắng. Thực ra hôm nay tôi không bận gì cả. Đi thôi, chúng ta tiếp tục”.

Anh cười tươi còn cô thì nghi ngờ.

“Vậy anh nói tiện đường…”.

“Thiên Hạ, cô ngây thơ quá!”. Anh xoa đầu cô rồi giúp cô đẩy xe đồ đi về phía trước.

Cô không phải là người ngốc nghếch, nhưng sự mập mờ trong tình yêu là mộtthứ vô cùng nguy hiểm. Huống hồ cô nghĩ mãi không ra vì sao đột nhiênLục Ký Hy lại có ý định với cô.

Sau khi về nhà họ Lục, Thiên Hạmột mình sắp xếp đồ đạc trong phòng dự trữ đồ ăn. Bỗng có tiếng đẩy cửa, cô vội vàng quay người lại và thấy bà Lâm Hề Nhị bước vào, cô thở phàonhẹ nhõm.

Lâm Hề Nhị đóng cửa phòng lại, trong phòng mờ tối, chỉcó ánh sáng yếu ớt lọt qua tấm rèm cửa, ngay cả ánh mắt của người đốidiện cũng không nhìn rõ, giọng Lâm hề Nhị trong đêm tối càng vang rõ.

“Được lắm, hôm nay tôi đã nhìn thấy hai người cùng xuống núi”.

“Chỉ là cùng nhau đi siêu thị”. Cô biện minh.

“Vẫn còn hai mươi năm ngày”. Bà Lâm Hề Nhị cười nhạt: “Đằng nào tôi cũng đâu có vội”. Nói xong bà rời khỏi phòng dự trữ.

Không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Thiên Hạ chau mày, nhìn những túi đồcòn chưa sắp xếp được cô thầm nghĩ chả nhẽ bản thân mình đến đây làmngười giúp việc thực sự? Cô đến đây là để khuyên Lâm Hề Nhị về nước,nhưng cô đã chấp nhận điều kiện của bà ấy cho dù trong lòng muốn từchối…

Thế nhưng vận mệnh dường như đang tích cực rải đường cho cô vậy.

Hai ngày sau, Thiên Hạ đang quét dọn tuyết ở sau vườn. Thời tiết hôm nayrất đẹp, ánh mặt trời hiếm có của ngày đông, trên mặt đất chỉ còn mộtlớp tuyết mỏng.

Lục Ký Hy đang ngồi trên xích đu gỗ trong vườn,ánh nắng vàng ấm áp vây quanh anh, anh đang nhắm hờ mắt thư giãn, đôichân dài cong lên theo xích đu chuyển động, trong tay vẫn cầm một conbúp bê đồ chơi có mặc chiếc áo ngoài nàu xanh da trời.

Tiếng chân của Thiên Hạ khiến anh bừng tỉnh, khẽ mở mắt, đôi mày đậm khẽ nhíu lên, giống như đôi bướm đang chuẩn bị tung cánh. Anh vẫy tay và gọi cô:“Thiên Hạ, lại đây”.

Cô đi về phía Ký Hy, Ký Hy kéo tay cô rồibảo cô cùng ngồi vào xích đu, sau đó đưa con búp bê cho cô: “Cô nhìn đi, là sản phẩm mà bộ phận kỹ thuật chúng tôi nghiên cứu trong ba năm đấy,đã vận dụng kỹ thuật tiên tiến nhất đấy”.

Cô đón lấy món đồ chơi, đó là con búp bê còn có ống tiết kiệm rất lớn.

“Nó có thể làm được gì?”

“Cô để nó lại gần một chút sau đó nói chuyện với nó”.

Thiên Hạ nghe theo và nói: “Hello”. Con búp bê bật ra một đoạn tiếng Anh tựgiới thiệu bản thân. Lục Ký Hy nói tiếp: “Sau khi quý khách mua về nhàquý khách có thể tự thiết kế phần giới thiệu. Cô có thể kiểm tra thứ gìđó khó hơn”.

Thế là Thiên Hạ nói một đoạn tiếng Trung: “Bạn ăncơm chưa?” Không ngờ con búp bê lại “thông minh” khác thường, nó trảlời: “Chưa ăn. Người đẹp, chủ nhân của tôi sai tôi hỏi cô, có thể dùngbữa tối cùng với cô được không?”

Thiên Hạ không biết nói gì nữa.

Ánh mắt Lục Ký Hy tràn đầy tự hào, anh tiếp tục giới thiệu: “The Boss biếtnói tám ngoại ngữ, trong đó cài con chip thông minh nhân tạo, không chỉcó thể trả lời những câu hỏi đơn giản mà những chức năng ghi nhớ hàngngày, ghi âm, nhắc nhở… đều là trợ thủ đắc lực không thể thiếu được”.

“Thật lợi hại”.

“Đội chúng tôi có mười tám người, nghiên cứu phát minh trong suốt ba năm,mười lăm ngày nữa sẽ phát hành ở châu Âu, châu Mỹ, một tháng sau sẽchuyển sang châu Á, châu Phi”. Điệu bộ anh khi nói chuyện chẳng khác gìtrẻ con.

“Ờ, chắc chắn sẽ thành công lớn”. Hai người cùng nhìnnhau cười, tuyết trên mặt đất đang tan dần thành nước, mùa xuân dườngnhư không còn xa nữa.

“Ô, The Boss đã nghiên cứu thành công rồisao?” Lục Sính Đình đột nhiên chạy ra sân sau, Thiên Hạ biết ý đứng dậynhường chỗ cho cô, sau đó tiếp tục quét tuyết.

Lục Sính Đình nhảy chân sáo đi đến, cô cầm con búp bê giơ cao lên và nói, giọng đầy tựhào: “The Boss nhất định sẽ thành công, cha để anh làm nghiên cứu nàythì phản ứng của thị trường chắc chắn sẽ khiến cha vô cùng vừa ý! Khoảng cách tới vị trí phó tổng giám đốc không còn xa với anh nữa đâu”. Ánhmắt Lục SÍnh Đình dần chuyển sang nhìn Thiên Hạ, bốn mắt nhìn nhau, vàcùng nở nụ cười vô cùng thân thiện.

Thiên Hạ tiếp tục những ngàylàm người giúp việc ở nhà họ Lục. Thực ra trong lòng cô không tính toánquá nhiều, lý trí và tình cảm lần đầu tiên trái ngược đến thế.

Ba bốn hôm sau đều trôi qua rất yên bình. Sở dĩ nói yên bình là vì mấy hôm đó Lục Khai Nguyên đều đi sớm về muộn, nghe nói anh ta quản lý tài vụ ở công ty, vì vậy mỗi lần đến cuối tháng đều vô cùng bận rộn.

Cũng may là anh ta có việc để mà bận.

Hôm nay là cuối tuần, Khai Nguyên vẫn rời khỏi nhà từ sớm, Thiên Hạ vàophòng anh ta sắp xếp ít đồ. Cô đã từ bỏ ý định tìm thẻ nhớ và máy ảnhrồi, nếu như để cô dễ dàng tìm được thì Lục Khai Nguyên còn là Lục KhaiNguyên sao?

Sau khi thu dọn phòng xong của Khai Nguyên cô lại sang phòng của Lục Ký Hy.

Lục Ký Hy đang ngủ cho nên cô nhón chân nhẹ nhàng bước vào. Cô nhặt từng bộ quần áo vứt trên ghế sofa và cho vào giỏ, thấy trên đầu giường cònchiếc áo sơ mi cô lại nhẹ nhàng tiến đến. Chiếc áo bị Ký Hy đè lên mộtphần tay áo, cô nhẹ nhàng rút nó ra để tránh kinh động đến giấc ngủ củaKý Hy.

Đột nhiên có một cánh tay ôm lấy cô từ phía sau, trọng tâm của cô không vững cho nên đã ngã chúi xuống và vô tình môi chạm môi với người nằm trên giường. Cô kinh ngạc quá nên há hốc miệng còn chiếc lưỡi linh hoạt của anh đã tiến vào trong, một cánh tay của anh vòng ra saugáy cô và khẽ kéo cô xuống để cho chiếc lưỡi của anh tiện tấn công hơn.

Thiên Hạ sững người ngay tại trận, thấy cô không phản ứng gì nên Ký Hy mớibuông cô ra. Lúc đó Ký Hy mới mở mắt và hơi giật mình: “Thiên Hạ… làcô?”

Đột nhiên cô cảm thấy một dòng khí huyết dồn lên trên não, Lục Ký Hy tiếp tục nói: “Xin lỗi, tôi tưởng là Sính Đình…”.

“Không sao”. Cô ngượng ngùng cười sau đó cầm giỏ quần áo định đi, không ngờ Ký Hy níu tay cô lại: “Xin lỗi”.

“Thật sự không sao mà…” Thiên Hạ cúi đầu ngại ngùng, cô cầm giỏ quần áo đi ra ngoài cửa, khi vừa đến cửa thì Ký Hy nói: “Đợi chút”.

Âm thanh đó vang lên tràn đầy sức mạnh khiến bước chân Thiên Hạ dừng lại. Cô vẫn ngại không dám quay đầu lạ

lại, chỉ nghe thấy tiếng Ký Hy vang lên sau lưng: “Thực ra, tôi rất vui vì đó là em”.

Vị công tử này không có việc gì làm nên tìm người để yêu sao? Chuyện ởsiêu thị cô đã coi như không có gì rồi. Lần này là sao chứ? Coi cô nhưtrò chơi sao? Thiên Hạ tức giận nắm chặt tay.

Sau lưng cô một giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp vang lên: “Thiên Hạ,… anh thích em”.