Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 26



Ánh nắng buổi sáng vừa tươi đẹp vừa ấm áp, khiến người ta cảm thấy cực kỳ dễ chịu khi được nó bao bọc khắp cơ thể.

Ngu Hạ với Thẩm Nhạc Tranh đứng dưới nắng để thảo luận sôi nổi một lúc, sau đó bỗng nghe thấy giọng nói phát ra từ đài phát thanh ở phía bên kia.

Lớp của bọn họ không được tính là xếp phía sau nên sau một lúc chờ đợi, các vận động viên của lớp 11/2 đã bước vào sân vận động.

Người dẫn đầu của lớp Ngu Hạ chính là Hướng San. Cô ấy đang mặc đồng phục của đội cổ động viên giống như Ngu Hạ và những người khác và đi ở phía trước, theo sau là các vận động viên.

Có rất nhiều nam sinh lẫn nữ sinh của lớp 11/2 đăng ký tham gia các hạng mục của đại hội thể dục thể thao. Bọn họ đều mặc đồng phục học sinh màu xanh xen lẫn màu trắng giống hệt nhau, trông vừa trẻ trung vừa sạch sẽ.

Nhưng khi Ngu Hạ ngẩng đầu nhìn sang thì cô luôn có thể tìm thấy Lý Duật ngay lập tức. Lúc nào anh cũng có thể khiến những bộ đồng phục xấu xí của trường trở nên khác biệt như thế. Khi nhìn Lý Duật trong bộ đồ đồng phục đó, người ta sẽ không cảm thấy xấu xí mà ngược lại sẽ có cảm giác tươi tắn và sạch sẽ, tựa như một vị tiên giáng trần không bị tiêm nhiễm dù chỉ là một hạt bụi bé nhỏ, khiến người ta không nỡ rời mắt đi.

Vì cảm nhận được ánh mắt sáng rực của Ngu Hạ nên những người trong đội đều liếc nhìn về phía cô.

Ánh mắt của hai người họ giao nhau giữa không trung.

Vài giây sau, Ngu Hạ không thể chịu nổi nên đã chuyển tầm mắt sang chỗ khác trước.

Sau khi lớp 11/2 bước vào sân vận động, học sinh của các lớp khác cũng lần lượt tiến vào.

Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh ngắm nhìn phong thái của lớp mình xong xuôi thì định di chuyển đến chỗ các học sinh khác.

Lúc bước ngang qua, Thẩm Nhạc Tranh sực nhớ ra nên cất tiếng hỏi: “Hạng mục đầu tiên là chạy nước rút cự ly một trăm mét á.” Cô ấy nhìn vào hai bàn tay trống trơn của Ngu Hạ: “Hôm nay cậu không mua nước cho Lý Duật hả?”

“...”

Sắc mặt Ngu Hạ hơi cứng đờ: “Tớ quên mất rồi.”

Buổi sáng cô và Lý Duật cùng nhau ngồi xe đến trường. Rõ ràng ánh mắt của người bên cạnh không hề dừng lại trên người cô mà luôn nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng chẳng hiểu sao Ngu Hạ lại cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu.

Vậy nên khi chú Trần đỗ xe, cô bèn vội vàng tách khỏi Lý Duật rồi chạy đến sân thể dục để tìm Thẩm Nhạc Tranh và những người khác.

Tối hôm qua Ngu Hạ vẫn còn nhớ chuyện mua nước nhưng sáng nay lại quên béng.

Hai người im lặng trong chốc lát, Thẩm Nhạc Tranh bèn hất cằm lên: “Cậu nhìn những cô gái cầm nước kia đi. Chẳng biết lát nữa sẽ có bao nhiêu người đưa nước cho Lý Duật đâu đấy.”

“…” Ngu Hạ không nói nên lời, sau đó bèn kéo cô ấy đến căn tin trên đường: “Bây giờ cậu đi mua với tớ đi.”

Vẫn còn đủ thời gian nên hai người vẫn còn một khoảng trống để chạy đến căn tin một chuyến.

Sau khi vội vàng chạy tới căn tin, Ngu Hạ vừa đứng trước tủ lạnh vừa tự hỏi: “Nếu uống nước đá thì có phải sẽ hơi lạnh không nhỉ?”

Thẩm Nhạc Tranh vừa hếch cằm vừa chớp chớp mắt: “Nếu là con trai thì chắc vẫn ổn ha?”

“Cũng đúng.” Ngu Hạ nhìn quanh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó cầm lấy một chai nước tăng lực cùng với mấy hộp sữa và nước khoáng trên kệ bên cạnh, chuẩn bị đưa chúng cho Thích Hy Nguyệt.

Lúc tính tiền, Ngu Hạ nhìn về phía Thẩm Nhạc Tranh: “Chúng ta có cần lấy thêm một hộp kẹo làm trơn cổ họng cho Hy Nguyệt không nhỉ?”

Thẩm Nhạc Tranh đáp: “Lấy chứ.”

Mua sắm xong xuôi, cả hai người bèn quay lại sân thể dục.

Khi họ trở lại, nghi thức tham dự đại hội của các lớp đã hoàn tất rồi, họ đang chuẩn bị bắt đầu cuộc thi.

Khi Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh chạy về điểm tập kết của lớp, Lý Duật vừa mới cởi áo khoác đồng phục ra, để lộ cánh tay vừa thon dài và rắn rỏi. Anh đang thực hiện các động tác giãn cơ đơn giản.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều cô gái xung quanh đều đỏ mặt.

Ngu Hạ nhìn từ xa rồi lẩm bẩm trong lòng - tại sao người này lại được yêu thích đến thế chứ?

Đột nhiên, người mà Ngu Hạ đang oán thầm chợt quay đầu nhìn về phía cô bằng ánh mắt thẳng tắp, giọng điệu hết sức thân thiết: “Đi đâu vậy?”

Mấy người bạn nghe thấy câu hỏi của Lý Duật đều trở nên sửng sốt, sau đó quan sát hai người họ với vẻ nghi hoặc.

Chuyện gì thế này?

Ngu Hạ cũng ngơ ngác mấy giây, sau đó mới bình tĩnh trả lời: “Mua nước.”

Lý Duật cụp mắt nhìn đồ uống tăng lực vẫn đang tỏa ra khí lạnh trên tay cô, để rồi nhíu mày lại: “Cho tôi à?”

“?”

Nghe thấy câu hỏi thẳng thắn của Lý Duật, mặc dù Ngu Hạ cảm thấy hành động của mình rất trong sáng vô tư nhưng cũng có phần khó đỡ.

Cô chậm rãi chớp mắt, vừa nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vươn về phía mình của Lý Duật vừa ngập ngừng đặt chai nước kia vào tay anh: “… Cho cậu đấy.”

Lý Duật nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Sau đó anh đưa nó cho Vương Tân Giác ở bên cạnh: “Lát nữa đưa cho tôi đi.”

Vương Tân Giác đang đọc tiểu thuyết, bỗng nhiên có thứ gì đó lạnh buốt như băng bị nhét vào lồ ng ngực mà không kịp phòng bị, khiến cậu ấy hốt hoảng đến mức suýt thuận tay ném nó ra ngoài.

Phát hiện ra hai người đang đứng cạnh mình, Vương Tân Giác mới đáp lại một cách mờ mịt: “... Được thôi.”

Các bạn cùng lớp ở xung quanh thấy thế thì trong lòng đều cảm thấy nghi ngờ.

Chỉ có điều, bọn họ chưa kịp suy nghĩ gì thêm hay truy hỏi đến cùng thì đã nghe thấy giọng nói trên đài phát thanh yêu cầu các vận động viên chạy nước rút cự ly một trăm mét tiến về vạch xuất phát để chuẩn bị.

“Lý Duật, cố lên.”

“Hãy giành vị trí thứ nhất nhé, đánh bại những học sinh thuộc ban tự nhiên đang xem thường các nam sinh trong ban xã hội của chúng ta đi nào.”

“…”

Ngu Hạ cảm thấy buồn cười khi nghe tiếng cổ động hăng hái của các bạn cùng lớp đang chen lấn nhau.

Đột nhiên cô bị ai đó gọi tên.

“Ngu Hạ, sao cậu không cổ vũ cho Lý Duật thế?”

Trong phút chốc, tất cả các học sinh đang vây quanh đều đồng loạt nhìn vào cô, kể cả Lý Duật. Đôi mắt đen như mực của anh đang nhìn Ngu Hạ, nó ngời sáng đến mức khiến người khác không thể phớt lờ.

Hô hấp của Ngu Hạ bị ngưng trệ. Cô bất ngờ, không kịp đề phòng trước khuôn mặt tuấn tú của anh nên nhịp tim khá nhanh hơn bình thường.

Cô nhẹ nhàng thở ra rồi nói: “Cố lên.”

Nói xong, Ngu Hạ lại cảm thấy lời cổ vũ này quá mức qua loa, chẳng khác nào những gì các học sinh khác nói nên cô vội vàng bổ sung: “Nếu cậu đứng hạng nhất thì tôi sẽ tặng nước cho cậu thêm một tuần nữa.”

Các học sinh xung quanh chợt im lặng, sau đó phá lên cười rầm rộ.

Lý Duật kinh ngạc một chốc, hơi nhướng đuôi lông mày lên, đồng thời kìm nén ý cười đang sắp lan khắp khóe môi: “Được, nói thì phải giữ lời đấy.”

Tiếng còi vang lên, các vận động viên tham gia cuộc thi chạy một trăm mét lục tục đứng vào vạch xuất phát.

Ngu Hạ đứng chung một chỗ với nhóm cổ động viên để động viên tinh thần cho các học sinh trong lớp đang tham gia trận đấu.

Tiếng còi thình lình vang lên.

Một bóng dáng vừa gầy gò vừa cao ngất chạy nhanh như tên bắn trước mắt đám đông, trong khi đám người còn chưa kịp phản ứng thì Lý Duật đã nhanh chóng vượt qua vạch đích một cách nhẹ nhàng.

Toàn bộ khán giả reo lên. Các chàng trai của lớp 11/2 còn chạy về phía Lý Duật để hoan hô và nhảy nhót vì vui mừng.

“Vãi chưởng.” Ngu Hạ nghe một nam sinh bên cạnh mình thốt ra một từ thô thiển: “Rốt cuộc Lý Duật là loại bi3n thái gì vậy?”

Khi giáo viên ghi chép số liệu thông báo tốc độ chạy một trăm mét của Lý Duật, có người càng sốc hơn nữa: “Cậu ấy chuyển đến trường chúng ta để đè bẹp bọn mình một cách toàn diện luôn hả?”

“Chứ còn gì nữa.”

“Cậu ấy còn đăng ký hạng mục gì nữa ấy nhỉ? Tôi không muốn thi đấu với Lý Duật đâu. Cậu ấy chiến quá mà.”

“...”

Ngu Hạ nghe xong thì bỗng dưng cảm thấy tự hào vô cùng.

Nhưng ý nghĩ này vừa mới thoáng qua trong đầu thì cô đã lẳng lặng cắt đứt luôn rồi. Cô đang nghĩ gì vậy? Vớ vẩn quá đi mất.

-

Lý Duật bị các học sinh vây quanh nên nước mà Ngu Hạ muốn đưa cho anh cũng đã bị cho ra rìa luôn rồi.

Không có bạn nào trong lớp Ngu Hạ đăng ký hạng mục tiếp theo nên đội cổ động của các cô có thể nghỉ ngơi trong một thời gian ngắn.

Cô và Thẩm Nhạc Tranh bàn bạc với nhau rồi quyết định đến đài phát thanh bên kia để gửi tình cảm ấm áp cho Thích Hy Nguyệt.

Khi Lý Duật thoát khỏi đám đông thì cô đã không còn ở vị trí ban đầu nữa rồi.

Anh nhìn quanh một vòng nhưng chẳng thấy cô đâu.

Vương Tân Giác chậm nửa nhịp, đưa nước cho anh: “Uống miếng nước đi.”

Lý Duật nhận lấy, mở nắp chai rồi uống một ngụm lớn, giọng nói hơi lạnh lùng: “Ngu Hạ không đứng chung với cậu à?”

Vương Tân Giác chẳng hiểu mô tê gì cả, ngập ngừng hỏi lại: “Không phải cô ấy là cổ động viên sao?”

Làm sao một thành viên của đội cổ động viên có thể đứng chung một chỗ với nam sinh cục mịch như cậu ấy được!

“...” Lý Duật ừ một tiếng, thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của cậu ấy thì thuận miệng lên tiếng: “Tôi chỉ thuận tiện hỏi thăm thế thôi.”

Vương Tân Giác ngờ ngợ cảm thấy có gì đó bất thường nhưng trong lúc nhất thời, cậu ấy lại không thể nói rõ nguyên nhân được.

Cậu ấy “à” lên một tiếng rồi đi theo Lý Duật sang bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Chỉ có điều khi ở cạnh Lý Duật, Vương Tân Giác không thể nào tập trung đọc tiểu thuyết được.

Hai người vừa mới ngồi xuống ở một góc ít người thì đã có người đuổi theo: “Lý Duật, đây là nước tớ mua cho cậu này.”

Lý Duật ngước mắt lên rồi bình thản trả lời: “Không cần, cảm ơn.”

Cô gái bỏ đi với vẻ thất vọng.

Một lúc sau lại có thêm hai người đến.

Năm phút sau, Vương Tân Giác bèn đứng dậy: “Hay là chúng ta đổi chỗ ngồi nhé?”

Lý Duật hoàn toàn đồng ý.

Hai người đi đến vị trí khác. Khi đến gần đài phát thanh, Vương Tân Giác chợt lên tiếng với ánh mắt sắc bén: “Này, kia không phải là Ngu Hạ sao?”

Lý Duật bèn giương mắt lên.

Cách đó không xa, sau khi Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đưa nước và kẹo làm trơn cổ họng cho Thích Hy Nguyệt, bọn họ lập tức chuẩn bị trở về điểm tập trung của lớp.

Không ngờ mới đi được nửa đường, Thẩm Nhạc Tranh lại bị một người bạn cũ gọi lại để nói chuyện gì đó, thế là Ngu Hạ trở nên lạc lõng. Cô đang suy nghĩ về việc nên đứng tại đây để đợi Thẩm Nhạc Tranh hay là nên quay lại điểm tập trung của lớp trước. Tuy nhiên cô đã bị Mục Trạch Vũ chặn lại.

Mục Trạch Vũ cũng tham gia chạy nước rút cự ly một trăm mét, vừa rồi cậu ấy đã xếp hạng hai.

Cậu ấy không ngờ mình lại may mắn như vậy, vừa ra khỏi đám đông đã gặp được Ngu Hạ ngay tắp lự.

“Ngu Hạ.” Mục Trạch Vũ gọi cô lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô rồi khen ngợi một cách thẳng thắn: “Hôm nay cậu đẹp lắm.”

Ngu Hạ ngây người trong chốc lát, sau đó mỉm cười: “Cám ơn nhé.”

Vì bất ngờ đối diện với khuôn mặt tươi cười của cô nên Mục Trạch Vũ đỏ mặt: “Tôi nghe các bạn cùng lớp cậu bảo rằng các cậu là cổ động viên hả?”

Ngu Hạ ậm ừ: “Đúng vậy.”

Chỉ có điều, thực ra đội cổ động viên chỉ cần có mặt đàng hoàng vào ngày đầu tiên mà thôi. Trong mấy ngày sau đó, nếu nhóm Ngu Hạ không muốn đến thì cũng chẳng cần phải đến. Dù sao thì lớp phó thể dục cũng chỉ muốn đạt được mục đích là có vài học sinh đăng ký tham gia mà thôi, còn về việc có thể giành được giải thưởng hay không, hoặc là có thể giành được mấy giải nhất thì đối phương vẫn luôn rất thoáng về vấn đề này.

Mục Trạch Vũ gật đầu, nhất thời không biết mình nên nói gì với Ngu Hạ.

Im lặng một lúc, cậu ấy bèn cụp mắt ngắm nhìn cô gái trước mặt. Cô có khuôn mặt vừa nhỏ nhắn vừa thanh tú, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sáng ngời và sinh động khiến trái tim Mục Trạch Vũ còn đập nhanh hơn lúc chạy nước rút nữa: “Lúc nãy cậu có xem chạy nước rút cự ly một trăm mét không?”

“Có.” Ngu Hạ trả lời: “Cậu chạy nhanh thật đấy.”

Nghe vậy, Mục Trạch Vũ chỉ muốn cắn lưỡi tự sát luôn cho rồi. Cậu ấy thật sự đã nhắc tới vấn đề không nên nói mất rồi.

Phát hiện vẻ mặt lúng túng của Mục Trạch Vũ nên Ngu Hạ bèn “à” lên một tiếng: “Tôi không có ý chê cười cậu đâu.”

Cô nói rõ hơn: “Tôi thực sự cảm thấy cậu chạy rất nhanh đấy.”

Chỉ là hơi chậm hơn Lý Duật một chút xíu thôi.

Mục Trạch Vũ mỉm cười: “Tôi biết.”

Cậu ấy vừa gãi đầu vừa hỏi Ngu Hạ: “Buổi chiều có cuộc thi nhảy cao, cậu sẽ đến xem chứ?”

Ngu Hạ gật đầu: “Đương nhiên rồi.”

Cô nhớ Lý Duật đã đăng ký rồi.

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Ngu Hạ, Mục Trạch Vũ lại nở nụ cười: “Vậy tôi đi trước nhé. Hẹn gặp lại cậu sau.”

Cậu ấy muốn tập luyện thật chăm chỉ để cố gắng giành được hạng nhất.

Ngu Hạ chớp mắt. Nhưng cô còn chưa kịp mở lời thì Mục Trạch Vũ đã chạy xa như gió rồi.

Cô nhìn theo bóng lưng của đối phương, để rồi muộn màng nhận ra điều gì đó.

Không thể nào? Ngu Hạ líu lưỡi, chắc là không đến mức đó đâu.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng hơn thì Ngu Hạ đã lờ mờ cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình.

Ngu Hạ bèn nghiêng đầu, chỉ cần một cái liếc mắt đã trông thấy một người cách đó không xa, anh đang cầm đồ uống tăng lực bằng một tay, đứng một cách ung dung và nhìn cô với vẻ hờ hững.

“...”

Vào khoảnh khắc đó, Ngu Hạ đột nhiên cảm thấy chột dạ lạ lùng.