Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 463



Đây đúng là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mà! Lúc này Trương Sinh rất cảm động, nho sinh hai châu cũng cảm động! Một tổng đốc Thanh Châu như vậy lại có thể đối xử chân thành như thế!

Từ giờ trở đi, ở Thanh Châu và Dương Châu, chỉ cần Lý tổng đốc mở miệng, cần giúp đỡ nhất định sẽ giúp đỡ.

Lý Phi nhìn xem phản ứng của mọi người!

Hắn ta nở nụ cười!

Ấn tình mà tân tổng đốc Thanh Châu hắn ta tặng sắp được hồi báo rồi! Quân lương của Hoang Châu đã được đảm bảo!

Mưu kế của vương gia quả nhiên quỷ thần khó lường, một khi thực hiện sẽ có hiệu quả ngay lập tức.

Lúc này, Trương Sinh ổn định lại cảm xúc, chắp tay hành lễ nói: “Tạ ơn tổng đốc đại nhân.”

Lý Phi xua tay: “Đừng khách sáo!”

“Người một nhà cả mài”. Đọc 𝘵ru𝙮ện 𝘵ại ﹟ 𝑇 𝐑 Ù 𝑴 𝑇 𝐑 U Y Ệ 𝙽﹒ⅴn ﹟
“Ta muốn mượn một ngàn lượng.”

“Cũng không thành vấn đề!”

Lúc này Lý Phi khá giống Mạnh Thường Quân.

Trương Sinh bước tới, viết giấy nợ, mang tới năm trăm lượng bạc, kiêu ngạo ném nó trước mặt Tàng Lục: “Cho ngươi, bạc chuộc thân của ta.”

“Ta không phục, vẫn còn năm trăm lạng bạc, ta muốn khiêu chiến ngươi lần nữa!”

Bất cứ ai đến, Tàng Lục đều không từ chối: “Được!”

Ở phía đối diện.

Đỗ Nguyệt Nhi buộc mình phải ổn định lại trái tim đang bị bài thơ làm xao xuyến, dùng đôi mắt đẹp nhìn chằm chăm Tàng Lục, trong lòng càng thêm cảnh giác.

Đầu tiên, sứ giả Hoang Châu Vương cố ý chọc giận nho sinh hai châu.

Sau đó lại lấy ra ba rương vàng thách đấu!

Cách hành xử này chắc chắn không phải muốn bắt giữ nho sinh hai châu!

Đương nhiên, tuyệt đối không phải là muốn thắng bạc của nho sinh hai châu, như vậy sẽ đắc tội với tất cả danh sĩ hai châu.
Vậy rốt cuộc mục đích của Hoang Châu Vương là gì? Chẳng lẽ thật sự là vì nàng ta ư?

Trong lòng Đỗ Nguyệt Nhi lại bối rối, sóng mắt lại càng dịu dàng hơn.

Ở phía đối diện. Tàng Lục chú ý đến ánh mắt của Đỗ Nguyệt Nhi. Khoé miệng của hắn ta khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ý vị sâu xa.

Đỗ Nguyệt Nhi, ngươi không thể hiểu được mưu kế của vương gia, sẽ không hiểu được thủ đoạn của thánh nhân.

Ngươi và đại quân của Thập Vạn Đại Sơn hãy ngoan ngoãn bước vào bẫy đi! Sau đó, Tàng Lục hỏi: “Bài thơ lần này tựa đề là gì?”

Trương Sinh quyết định lấy lại thể diện trước mặt Đỗ Nguyệt Nhi nên tức giận nói: “Lần này, tiêu đề của bài thơ sẽ là hoa mẫu đơn, biểu tượng dòng tộc của Đỗ gia chủ!”

“Các ngươi làm trước đi!”

Trên thế giới có hàng ngàn loài hoa, nhưng tập thơ của Hoang Châu Vương chỉ có ba trăm bài thơ, cho dù các bài thơ đều là những bài thơ kinh điển được lưu truyền hậu thế thì cũng không thể trùng hợp viết về hoa mẫu đơn được đâu nhỉ?
Lúc này, không khí trong phòng thơ lại ngưng tụ.

Tàng Lục lại một lần nữa đọc ba trăm bài thơ của vương gia trước mặt mọi người.

Đôi mắt đẹp của Đỗ Nguyệt Nhi tràn ngập vẻ chờ mong phức tạp!

Nàng ta hy vọng trong tập thơ của Hoang Châu Vương không có bài thơ nào về hoa mẫu đơn!

Nàng ta hy vọng Hoang Châu Vương sẽ bại trận! Nhưng tại sao lại hy vọng có chứ? Lòng của nữ nhân giống như mò kim đáy bể, thật sự giấu rất sâu!

Rốt cuộc là có hay không?