Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 54: Mặc kệ anh tin hay không



Sau khi Thường Tử Phibỏ đi, An Noãn suy yếu dựa vào cửa sổ, thân người trượt xuống không cònhơi sức, cô không bao giờ nghĩ tới Thường Tử Phi hiểu lầm mình.

Ngồi dưới đất, cô suy nghĩ rất nhiều, có lẻ ngay từ lúc đầu cô nên thẳngthắn với anh, sẽ không có hiểu lầm đáng tiếc xảy ra. Đứng ở lập trườngcủa Thường Tử Phi mà suy nghĩ, cô thật sự sai lầm rồi.

Cô nghĩ chờ anh về, sẽ giải thích lần nữa, An Noãn ngồi chờ anh ở phòng khách, chờ đến rạng sáng, Thường Tử Phi cũng chưa về.

Ngày mai còn phải đi làm, còn phải đến thăm La Hiểu Yến, nên An Noãn trở về phòng ngủ.

Đang mơ màng ngủ, nghe được bên ngoài có tiếng động, An Noãn ngồi dậy, cònchưa kịp mặc quần áo, cửa phòng bị mở ra, dưới ánh đèn mờ nhạt, thânhình cao lớn của Thường Tử Phi bước tới.

"Thường Tử Phi, anh sao vậy?"

Anh không để ý đến cô, thân hình cao lớn trực tiếp đè cô trên giường lớn.

"Thường Tử Phi, đừng náo, anh uống rượu."

Mùi rượu trên người anh làm cô gay mũi, An Noãn nhịn không được nhíu màu,dùng sức muốn đẩy anh ra, Thường Tử Phi lại bắt đầu xé quần áo cô, từngchiếc hôn nóng bỏng rơi lên cổ cô, ngực cô.

"Thường Tử Phi, anh điên rồi sao? Anh làm gì vậy?" An Noãn khẩn trương hỏi.

Thường Tử Phi thét lớn: "Sao vậy, anh ta có thể đụng em, anh không thể sao? Còn muốn vì anh ta thủ trinh tiết?"

"Chát", An Noãn tát thật mạnh lên má anh.

Thường Tử Phi dừng động tác, tự giễu: "Anh vẫn nghĩ, Noãn Noãn của anh là mộtthiên sứ thuần khiết, ở trong lòng anh, em không nhiễm một hạt bụi, bởivậy mặc dù anh có bao nhiêu muốn, anh đều nhẫn nhịn, muốn đem tất cảdành cho đêm tân hôn. Nhưng còn em? Em lại cho Mạc Trọng Huy tất cả. Mặc dù anh ta là hung thủ hại chết cha em, cho dù anh ta bắt em ở tù banăm, em vẫn còn yêu anh ta, An Noãn, anh nói đúng không?"

"Thường Tử Phi, mời anh đi ra, em không muốn thấy anh."

Thương Tử Phi buông cô ra, ngồi dậy lạnh lùng nói: "An Noãn, ở bên cạnh tôi có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, các cô ấy so với em điều kiện đều tốt hơnrất nhiều, tôi không biết mình phạm phải điều gì, mà không thể rời xaem."

Thường Tử Phi nói xong xoay người rời đi, đến cửa nghe đượcAn Noãn khàn giọng nói: "Mạc kệ anh tin hay không, tôi không phải làloại người như anh nghĩ."

Bước chân Thường Tử Phi hơi dừng lại, nhưng đầu cũng không quay lại lập tức rời khỏi phòng cô.

--

Sau đêm hôm đó, Thường Tử Phi cũng không về nhà, An Noãn trong lòng rốiloạn, cũng không biết có nên gọi điện thoại cho anh không.

Côtrước sau như một, sáng đi làm, tan ca về nhà, vẫn cảm thấy phần tìnhcảm này không nên vì hiểu lầm mà chấm dứt, có lẻ hai người xa nhau mộtkhoảng thời gian, để hai bên bình tĩnh lại.

An Noãn mỗi ngày đềunói điện thoại cùng La Hiểu Yến, có khi đến biệt thự thăm cô ấy. VươngGia Dật cũng không nuốt lời, tìm bác sĩ điều trị cho La Hiểu Yến, gầnđây khí sắc cô ấy tốt hơn rất nhiều.

"Noãn Noãn, Vương Gia Dật nói muốn thả chị, nhưng chị không tin anh ta, anh ta thật sự thả chị sao?"

An Noãn cười nói: "Anh ta nói thả nhất định sẽ thả, chị cũng không cònthương anh ta, anh ta miễn cưỡng cột chị bên người cũng không được gì,có lẻ anh ta đã nghỉ thông suốt."

"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi em, em và Thường Tử Phi thế nào rồi? Anh ta có khi dễ em không?"

An Noãn cười cười lắc đầu, chỉ có tự bản thân mình biết nụ cười này có bao nhiêu chua xót.

"An Noãn, chị thật hâm mộ em, trải qua mưa gió, còn có thể gặp một ngườiđàn ông tốt yêu thương em. Nếu xác định là anh ta, nên nhanh chóng kếthôn, càng kéo dài sẽ có ngày xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

An Noãn gật gật đầu, cười: "Chờ chị khỏe lại, tự do, em còn muốn chị làm phù dâu cho em."

La Hiểu Yến tự giễu, cúi đầu thản nhiên nói: "Chị làm sao có thể làm phùdâu cho em, phù dâu phải là người giống như em, thiên sứ, thuần khiết."

"Hiểu Yến, chị nói đi đâu vậy, chị là bạn tốt nhất của em."

--

Rời khỏi biệt thự, trời đã tối, cũng may có lái xe của biệt thự đưa cô về nhà.

Đến tiểu khu, An Noãn mới nhớ trong nhà không còn thức ăn, cô đến siêu thịmua mấy gói mì ăn liền. Mấy ngày nay, cô đều tuỳ tiện ăn bữa tối, chỉ có một mình cũng không cần chú ý.

An Noãn mang theo túi mì về nhà,vừa lúc Thường Tử Phi hôm nay cũng về. Anh đang ngồi trên sopha, mặtkhông chút thay đổi nhìn TV.

An Noãn hơi sợ, lập tức thản nhiên hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"

Thường Tử Phi không quan tâm đến cô.

"Nếu anh chưa ăn, em đi ra ngoài mua thức ăn, trong nhà chỉ còn mì ăn liền."

Tầm mặt Thường Tử Phi hơi đổi, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô hỏi: "Đi đâu về?"

An Noãn hít sâu một hơi, biết anh lại hoài nghi mình, nhẹ nhàng đáp: "Emđi thăm La Hiểu Yến, cô ấy bị Vương Gia Dật nhốt trong biệt thự trênnúi.."

An Noãn cẩn thận giải thích từ đầu đến cuối: "Em biết anhkhông tin, nhưng em vẫn muốn giải thích một lần, em không làm gì thẹnvới lương tâm."

An Noãn nói xong, mang bao mì đi vào nhà bếp.

Gần đây, trong tiệm đông khách, An Noãn bận rộn đến trưa cũng không ăn cơm, La Hiểu Yến mời cô ở lại ăn cơm, nhưng cô sợ trễ nên từ chối, lúc nàycô thật sự rất đói.

Vừa đem nồi nước đặt lên bếp, đang muốn bỏ mì vào nồi, giọng Thường Tử Phi ở phía sau lưng vang lên: "Em ăn cái nàythay cơm tối?"

An Noãn hoảng sợ, gói mì rớt vào nồi, nước sôi văng lên tay cô, cô kêu lên một tiếng.

Thường Tử Phi chỉ cảm thấy một giây kia trong lòng hoảng hốt, anh bước nhanh đến trước mặt cô, cầm lấy tay cô cẩn thận xem xét.

"Em lúc nào cũng vụn về như vậy, nấu có chén mì cũng không xong, về sau đừng bước vào nhà bếp."

An Noãn đáng yêu le lưỡi, nhịn không được nói: "Vừa rồi bị anh dọa."

"Anh không phải ma quỷ, em sợ anh làm gì? Đi thôi, anh đưa em ra ngoài ăn."

Thường Tử Phi tắt bếp, kéo cô ra ngoài.

--

Anh lái xe đưa cô đến quán ăn, dọc đường đi hai người không nói lời nào, thoáng có chút xấu hổ.

"Thường tổng, ngài đến sao không gọi điện trước, phòng Hoa Hồng trên lầu đã có người."

Thường Tử Phi cười nói: "Không sao, chúng tôi ngồi ở đại sảnh."

"Được, chỗ kia gần cửa sổ hoàn cảnh rất tốt, hay là ngài đến đó ngồi."

Thường Tử Phi nắm tay An Noãn chuẩn bị đi, quản lý đột nhiên nói một câu: "Ađúng rồi, phòng Hoa Hồng là bạn của ngài, Giang tiểu thư, ngài muốn đếnđó ngồi cùng nhau."

Sắc mặt Thường Tử Phi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Không cần."

"Vậy được rồi, ngài đến đó ngồi trước, tôi kêu phục vị đến cho ngài gọi món."