Cường Yêu, Độc Nhất Vô Nhị Giữ Lấy

Chương 105-5: Nằm mơ cũng gọi tên em (5)



Nhìn cậu vất vả như vậy, An Noãn rất đau lòng, còn có chút không muốn.

"Cậu, ở nhà ăn cơm tối rồi đi, bận rộn nữa cũng cần phải ăn cơm."

"Lên máy bay ăn cũng được, phải nhanh nếu không muộn mất, qua hai ngày nữa cậu trở về sẽ bớt thời giờ nói chuyện với con."

An Noãn mấp máy môi, từ trong túi xách lấy ra một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ, đưa cho Thẩm Diệc Minh.

"Cậu, đây là quà cho cậu."

"Tiểu nha đầu này, còn biết dụ dỗ cậu."

Khóe miệng Thẩm Diệc Minh nhếch lên, có chút vội vã mở hộp quà ra. Hộp vừa mở ra, một chiếc máy ảnh kiểu cũ im lặng nằm bên trong, quen thuộc như vậy, cả người ông bỗng nhiên dừng lại.

An Noãn nhìn vẻ mặt cậu bi thương như vậy, hỏi, "Cậu, cậu làm sao vậy? Đây là con tìm được trong thư phòng ba con, cái này có phải cậu đã từng tặng cho mẹ con hay không?"

Thẩm Diệc Minh khẽ gật đầu, "Đúng vậy, là chiếc máy ảnh này, những bức ảnh trong phòng lão gia tử, rất nhiều ảnh đều dùng chiếc máy ảnh này chụp. Cái máy ảnh này chứa quá nhiều kỷ niệm, đa số đều là tốt đẹp cùng đau thương."

Tay An Noãn khoác ở trên cánh tay ông, an ủi, "Cậu, mặc dù mẹ đã mất, nhưng mọi người còn có con. Con sẽ thay mẹ hiếu thuận với ông ngoại, và chăm sóc người."

Đầu Thẩm Diệc Minh cụng vào đầu An Noãn, giọng nói trầm thấp bùi ngùi nói, "Đúng vậy, may mắn có con ở đây, nhiệm vụ lớn nhất của cậu đời này là chăm sóc tốt cho con."

"Không, cậu là người của quốc gia, nhiệm vụ lớn nhất của người là vì nhân dân phục vụ."

Thẩm Diệc Minh bị chọc làm cho cười ha ha.

"Nha đầu kia, con với mẹ con thật đúng là rất giống nhau."

Xe đến nhà họ Thẩm, Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, vỗ bờ vai cô nói, "Đi xuống đi nha đầu, hai ngày sau cậu sẽ trở lại thăm con."

"Cậu, người cũng đã đến cửa nhà, cũng không đi vào một chút."

Thẩm Diệc Minh nói đùa nói, "Cậu làm cho con tức giận mà bỏ đi, lão gia tử nhìn chòng chọc cậu mắng mấy ngày, không dám về nhà."

An Noãn bĩu bĩu môi, tự mình một người xuống xe.

——

Vào nhà, thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở phòng khách chơi cờ với lão gia tử, cô cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi vì xe anh dừng ở bên ngoài.

ThấyAn Noãn đi vào, lão gia tử lập tức buông quân cờ trong tay xuống, vẫy vẫy tay về phía An Noãn, " Nha đầu, lại đây, để cho ông ngoại nhìn một chút."

An Noãn chạy đến bên cạnh lão gia tử ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy ông.

Ông cụ bất đắc dĩ oán giận, "Con bé này cái tính rời nhà trốn đi là học của mẹ con à?"

An Noãn xấu hổ nói không ra lời.

"Ông đoán nha, con thật ra là có mưu tính trước, dùng phương thức như vậy làm cho cậu con thỏa hiệp, lão hai gặp con, thật đúng là gặp phải cường địch, bị con ăn sạch sành sanh."

"Ông ngoại, người nói con giống như người xấu vậy."

Lão gia tử gõ lên đầu cô một cái, cười nói, "Chẳng lẽ không đúng sao?"

An Noãn ôm của cổ ông làm nũng, "Mới không phải, con là người hiền lành."

Mạc Trọng Huy ngồi ở đối diện, khóe miệng giật giật.

Thời gian bữa tối, bác cả trở về, Thẩm Thần Phong trở về, Mạc Trọng Huy cũng bị lão gia tử giữ lại ăn cơm.

Tần suất Mạc Trọng Huy ở nhà họ Thẩm ăn cơm rất cao, An Noãn cũng đã quen, cùng anh ngồimột bàn, đã có thể coi như không có anh tồn tại.

Dáng vẻ Thẩm Thần Phong vẫn là một bộ cà lơ phất phơ, cánh tay dài ôm lấy bả vai An Noãn, trêu chọc nói, "Em gái, cũng là em lợi hại, có thể làm cho chú hai thỏa hiệp, thiên hạ đệ nhất nha."

An Noãn không để ý hắn, ngồi xuống ăn cơm.

An Noãn ngồi ở bên cạnh lão gia tử, lão gia tử dường như rất thích cô gắp thức ăn, Mạc Trọng Huy ngồi ở bên tay trái cô, cho nên anh cũng gắp thức ăn cho cô, lại vẫn vẻ mặt thản nhiên. An Noãn ở dưới bàn hung hăng đá anh một cước, MạcTrọng Huy cười cười, tiếp tục gắp thức ăn cho cô.

Một màn này nhìn ở trong mắt lão gia tử, ông rất vui mừng.

Thẩm Thần Phong ngồi ở đối diện bọn họ, ánh mắt hơi nheo lại.

"Noãn, anh có người bạn, chuẩn bị triển khai một dự án mới, cần tìm người thiết kế, em có hứng thú hay không? Có hứng thú để anh nói với hắn một tiếng, để cho hắn tìm công ty JM các em làm."

An Noãn hơi nhíu mày, thản nhiên nói, "Em đã từ chức rồi."

Thẩm Thần Phong nhíu mày, lập tức hiểu tất cả.

Lão gia tử vừa nghe An Noãn từ chức, khóe miệng toe toét, cười nói, "Tốt nhất từ chức, một cô gái làm thiết kế cái gì, theo ông, ở nhà với ông, ở Bắc Kinh này, rồi gả cho người đàn ông môn đăng hộ đối với nhà chúng ta."

"Ông ngoại, người chịu để cho con lập gia đình sao?"

Lão gia tử khẽ thở dài, thản nhiên nói, "Không chịu thì con cũng phải lấy chồng, chỉ cần không lấy chồng nước ngoài thì không sao. Giống như gả cho Huy tử, ông mỗi ngày có thể nhìn thấy con như cũ."

"Ông ngoại..."

"Được rồi, chuyện trẻ tuổi các con ông không xen vào."

- -

Cơm nước xong, Mạc Trọng Huy xem tin tức với lão gia tử, An Noãn vốn cũng ngồi cùng xem, bị Thẩm Thần Phong thần thần bí bí kéo lên trên lầu.

"Em cùng Huy tử tốt lên rồi hả ?"Thẩm Thần Phong ôm lấy bờ vai cô, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

An Noãn lắc đầu, "Không có, em với Mạc Trọng Huy là không thể nào."

Hắn nhíu mày, giống như nói đùa, "Nghe em nói những lời này, anh thế nào cảm thấy vui vẻ như thế. Noãn a, anh có cảm giác anh thật biến thái, anh yêu em gái."

"Cút!"An Noãn không lưu tình chút nào cho hắn một quyền.

Thẩm Thần Phong mừng như điên rồi, cười một lát, thật sự nói, "Nha đầu, đừng trách anh không nhắc nhở em, nếu thật muốn cùng Huy tử ở chung một chỗ, trước hết để cho anh ta hủy hôn ước với nhà họ Lý, tránh cho đến lúc đó em phải chịu ủy khuất. Nhà họ Lý là trùm ở Hongkong, Lý Hân Như lại là con gái một, cũng đã đính hôn, nếu muốn triệt để chặt đứt quan hệ không phải chuyện dễ dàng như vậy, lúc cần thiết có thể cho chú hai ra mặt, vấn đề càng dễ dàng giải quyết."

"Thẩm Thần Phong anh có phiền hay không, em đã nói em sẽ không ở cùng với anh ấy. Vì sao muốn cậu hai ra mặt, vì Mạc Trọng Huy tính cái gì?"

Khóe miệng Thẩm Thần Phong khẽ nhếch, hỏi, "Em thật sự không thích Huy tử? Vậy vì sao em chia tay với Lâm Dịch Xuyên, không phải vì Huy tử sao?"

"Không phải, em chia tay với Lâm Dịch Xuyên là vì..."An Noãn mấp máy môi, nói không được, "Tóm lại em chia tay với Lâm Dịch Xuyên không phải là vì Mạc Trọng Huy."

"Ý của em là, em vẫn yêu lâm Lâm Dịch Xuyên?"

Mạc Trọng Huy rốt cục chịu không được, ho khan hai tiếng, lúc này An Noãn mới chú ý đến, Mạc Trọng Huy chẳng biết từ lúc nào đứng ở cửa phòng của cô.

Thẩm Thần Phong cái ngườinham hiểmnày, vừa rồi hỏi một loạt vấn đề đều là cố ý.

"Anh không quấy rầy hai người hẹn hò, anh cũng phải đi hẹn hò với người đẹp rồi."

Thẩm Thần Phong chuồn mất, khi đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, vỗ nhẹ nhẹ ở trên vai của anh, vẻ mặt thành thật nói, "Người anh em, cố lên!"

Thẩm Thần Phong hư hỏng đến mức tận cùng, lúc đi lại còn giúp bọn họ đóng cửa lại, không quên cười dâm đãng nói, "Đóng cửa lại dễ nói chuyện."

Gian phòng to lớn chỉ còn lại AnNoãn và Mạc Trọng Huy, trong không khí dường như đã phát huy hơi thở ái muội. An Noãn bởi vì câu nói cuối cùng của Thẩm Thần Phong mà mặt đỏ bừng, cảm giác nóng lợi hại.

Mạc Trọng Huy chậm rãi đi đến bên cạnh cô. Đưa tay muốn ôm cô vào trong ngực, An Noãn lui về sau hai bước.

"Mạc Trọng Huy, anh đừng chạm vào tôi. Mời anh ra ngoài, người khác nhìn đến sẽ hiểu lầm."

"Ưm, hiểu lầm cũng không sao, là ông ngoại em để cho anh đi lên."

Khóe miệng An Noãn giật giật.

"An Noãn, em cũng đã chia tay với Lâm Dịch Xuyên, nếu người nhà của em cũng đã ủng hộ chúng ta như vậy, giữa chúng ta đã không có bất kỳ trở ngại gì, vì sao vẫn còn trốn tránh anh?"

"Mạc Trọng Huy, tôi đã nói, giữa chúng ta chỉ là tình một đêm do say rượu, xin anh quên đêm hôm đó đi, trở về cuộc sống của anh."

Mạc Trọng Huy nhíu nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Mạc Trọng Huy, anh ra ngoài đi."

"Không đi ra."Anh ngồi xuống ở trên giường cô.

"Mạc Trọng Huy, anh đừng ép tôi nổi giận, cút ra ngoài."

An Noãn tiến lên túm anh, muốn để cho anhrời đi.

Cánh tay dài Mạc Trọng Huy ôm vào trên eo cô, dễ dàng đem cô ngã nhào xuống giường.

Bị anh đè ở dưới thân, hô hấp An Noãn trở nên dồn dập.

Ánh mắt anh nhìn cô quá mức thâm tình, quá mức nóng bỏng, An Noãn không dám nhìn thẳng anh.

Anh thăm dò tính mổ mổ khóe miệng của cô, An Noãn chỉ nghe đến tim mình đập 'Bùm bùm' rất nhanh. Cô dùng lực đẩy anh ra, gầm lên, "Mạc Trọng Huy, cút ngay, đừng làm cho tôi hận anh."

Anh không chút nào để ý phản kháng của cô, vùi đầu ở trên cổ cô điên cuồng hút.

"Mạc Trọng Huy, anh điên rồi! Mau dừng lại!"

"An Noãn, anh đã nhịn bốn năm, cũng không nhịn được nữa."

Thân thể anh đã buộc chặt đến cực hạn, giống như một giây sau sẽ sụp đổ.

Khi cảm nhận được dục vọng như lửa của anh, An Noãn sợ hãi. Dùng lực níu lấy tóc của anh, không cho anh thực hiện được.

Mạc Trọng Huy kêu rên, "Cuối cùng muốn anh làm như thế nào, em mới có thể tiếp nhận anh?"

Ngực của cô lên xuống lợi hại, cố gắng giữ vững bình tĩnh, "Mạc Trọng Huy, vẫn là câu nói kia, chúng ta không có khả năng."

Chuông điện thoại di động đột nhiên du dương vang lên.

"Mạc Trọng Huy, đi xuống, tôi muốn nghe điện thoại."

Dục vọng của anhhoàn toàn đi xuống, mắng một tiếng, rời khỏi thân thể của cô.

An Noãn lấy điện thoại di động, là số điện thoại bàn ở Luân Đôn.

Đè xuống nút nghe, một khắc kia, tâm tình nặng nề.

Giọng nói thanh thúy của Sớm truyền đến, "Mẹ, con là Sớm."

Nghe được giọng nói Sớm, An Noãncó cảm giác cả trái tim đều đã hòa tan.

"Mẹ, bà nội cũng ở nhà, bởi vì Rừng Già uống quá nhiều rượu, ba sinh bệnh, bác sỹ đang truyền dịch cho ba."

Lòng An Noãnchìm xuống.

"Mẹ, chừng nào thì mẹ trở về thăm chúng con, Rừng Già rất nhớ mẹ, hiện tại ba ngủ thiếp đi, nằm mơ đều đã gọi tên của mẹ."

An Noãn không phản bác được.

"Mẹ, Rừng Già nói mẹ không cần chúng con nữa, ba nhất định là uống rượu đúng không? Mẹ làm sao có thể không cần chúng con, mẹ yêu Sớm nhất mà."

Tay An Noãn cầm điện thoại di động khẽ run.

Đầu điện thoại bên kia dường như bị mẹ Lâm đoạt đi, giọng nói mẹ Lâm dễ nghe nói, "Thật xin lỗi Noãn, Sớm lại gây phiền phức cho cháu rồi. Đứa nhỏ này, ầm ĩ muốn gọi điện thoại cho cháu, hi vọng không có quấy rầy cháu làm việc."

"Bác gái, Aaron anh ấy có khỏe không?"

Đầu bên kia khẽ thở dài, thản nhiên nói, "Có thể tốt sao? Vài ngày rồi không ăn cái gì, dùng rượu để gây tê chính mình. Ngày hôm qua ói đến mật cũng phải đi ra, bây giờ đang truyền dịch.Nhưng cháu yên tâm đi, bác sẽ chăm sóc nó thật tốt.Chuyện tình cảm, không thể miễn cưỡng, bác hi vọng các cháu đều hạnh phúc.Mặc kệ cháu cùng Aaron về sau sẽ như thế nào, vẫn hi vọng cháu có thể ngẫu nhiên trở vềthămSớm, đứa nhỏ này quá yêu cháu rồi."

Trong lòng An Noãn chua xót nói không nên lời, giọng nói trầm thấp nói, "Cháu sẽ."