Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 555



Chương 555

Bảy ngày trước, nàng hứa với Tiểu Lộ của đấu giá Phong Tương rằng hôm nay sẽ đến chỗ hẹn đúng giờ, nhưng nếu đến phòng đấu giá Phong Tương thì không thể tham gia đại hội tầm bảo.

Lúc nàng đang bối rối nên tham gia đấu giá Phong Tương hay là đại hội tầm bảo, thuộc hạ bỗng nhiên đến báo.

“Vương phi nương nương, đấu giá Phong Tương gửi tin đến, buổi đấu giá hôm nay bị hủy, hoãn lại mười ngày sau mới cử hành. Đấu giá Phong Tương mời người mười ngày sau hãy đến”.

Trùng hợp vậy?

Chẳng lẽ phòng đấu giá Phong Tương biết hôm nay nàng muốn đi tham gia đại hội tầm bảo?

“Biết rồi, ngươi nói với đấu giá Phong Tương mười ngày sau ta sẽ đến đúng giờ”.

Cố Thanh Hy nhoẻn miệng cười, bảo Thu Nhi tắm rửa trang điểm giúp nàng, sau đó nàng cười chế giễu Thanh Phong: “Lúc trước chủ tử nhà ngươi đã đồng ý cho ta tham gia đại hội tầm bảo, ngươi không định ngăn cản ta đấy chứ?”

Thanh Phong nhíu mày: “Chủ tử đã nói để người tham gia đại hội tầm bảo, nhưng chủ tử cũng nói ngài ấy sẽ đi cùng người đến tham gia”.

“Nếu đã nói để ta tham gia đại hội tầm bảo, bây giờ ta sẽ đến học viện Hoàng gia báo danh, còn chủ tử nhà ngươi có đến học viện Hoàng gia, hoặc đến đại hội tầm bảo với ta hay không là chuyện của ngài ấy”.

“Chuyện này…”

Thanh Phong vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng được việc này, Cố Thanh Hy đã ra khỏi Vương phủ, đến học viện Hoàng gia.

Cậu ta vội nói: “Mau phái người bẩm báo với chủ tử, Vương phi muốn tham gia đại hội tầm bảo”.

“Vâng”.

Xa cách lâu ngày, Cố Thanh Hy quay về học viện Hoàng gia lần nữa, cảnh vẫn là cảnh ấy, nhưng người dường như đã trải qua nửa thế kỷ.

Bởi vì nàng đã là Dạ Vương phi, cho nên học trò của học viện có phần kính nể nàng, không dám chửi rủa, sỉ nhục nàng như trước kia nữa.

Liễu Nguyệt, Vu Huy nhìn thấy nàng thì lập tức vây lại, ríu rít nói: “Lão đại, cuối cùng cô cũng về rồi, làm bọn ta nhớ chết được. Nghe nói chiến thần giam lỏng cô trong phủ Dạ Vương, có thật không?”

“Ngươi thấy ta giống người có thể tùy tiện ức hiếp sao?”

Liễu Nguyệt, Vu Huy lắc đầu như trống bỏi.

Xưa nay chỉ có lão đại ức hiếp người khác, không có chuyện người khác ức hiếp lão đại.

Nhưng dù sao chiến thần cũng không phải người bình thường, bọn họ vẫn lo lắng lão đại sẽ chịu thiệt.

“Tiêu Vũ Hiên đâu? Vẫn đang bị cha hắn ta giam lỏng à?”

“Không phải, hôm nay mới vừa thả ra, Tiêu lão tướng quân cho đại ca tham gia đại hội tầm bảo, nhất thiết phải tìm được một món bảo vật làm vật định tình tặng Cố Sơ Vân”, Liễu Nguyệt chỉ Tiêu Vũ Hiên đầy tiu nghỉu ở phía trước không xa.

Một thời gian không gặp, hắn ta tiều tụy đi nhiều, cũng gầy hơn nhiều. Gương mặt mất đi ánh sáng, tinh thần có chút uể oải, có thể nhìn ra được thời gian này hắn ta sống không tốt lắm.

Cố Thanh Hy tiến tới, khoác vai hắn ta, cười hì hì nói: “Tiểu Hiên Hiên, đã lâu không gặp, thấy ngươi chán nản như vậy, là quên mất ta rồi sao?”

“Nha đầu xấu xí, hắn không gây khó dễ cho ngươi chứ?”

Vừa nhìn thấy Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Hiên đã lên tinh thần hơn, trong mắt cũng có thêm chút thần thái.