Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 175



“Được, ta đi ngay”, Thanh Phong cúi đầu hành lễ với Dạ Mặc Uyên, sau đó lui ra.

Cố Thanh Hy nhìn trời, đã gần sáng, chẳng trách nàng lại buồn ngủ như vậy.

Tìm được một chỗ thoải mái, Cố Thanh Hy định chợp mắt một lát, Dạ Mặc Uyên lại bất ngờ lạnh lùng ném ra một câu.

“Giáng Tuyết, trông coi nàng ta cẩn thận cho bản vương, nếu nàng ta dám ngủ gật, thì ném vào hang rắn cho tỉnh lại”.

Cố Thanh Hy tức giận trừng mắt nhìn hắn.

“Người anh em” của mình bị rắn cắn, đâu phải bị nàng cắn, có cần phải đổ hết lên đầu nàng như vậy không?

“Ngài ngâm của ngài, ta ngủ của ta, chúng ta không xen vào được không?”

“Đương nhiên không được, mạng của bản vương vô cùng quý giá”, ý tại ngôn ngoại, mạng của nàng không quý bằng mạng của hắn.

“Được rồi, mạng của ngài quý”.

Cố Thanh Hy chỉ thiếu nước cầm hai thanh trúc chống mí mắt của mình.



Nàng có thể tưởng tượng ngày mai đi thư viện, chắc chắn sẽ lại ngủ gật.

Trời sắp sáng, chiến thần từ trong bồn thuốc đứng dậy, đi tắm lại một lần nữa, cảm thấy cả người sảng khoái.

Cố Thanh Hy mang theo cặp mắt gấu trúc, uể oải nói: “Cởi quần áo ra”.

“Lại cởi?”

Người phụ nữ này sẽ không trả thù hắn chứ?

“Không cởi thì giác hơi thế nào? Nếu ngài không muốn giác hơi, vậy ta đi nhé”.

“Giác hơi là để loại bỏ máu độc?”

“Không thế thì thế nào”. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Người có dáng người tốt chẳng phải có mình hắn, cần đề phòng nàng như đề phòng một tên trộm thế sao?

Đêm đó chỉ đơn thuần là vì nàng bị trúng độc mới cưỡng bức hắn được không, bây giờ có tặng lại cho nàng, nàng cũng không cần.



Dạ Mặc Uyên cắn răng nói: “Đổi phương pháp chữa trị khác”.

Phương pháp chữa trị này rất khó chịu, hắn kiên quyết không làm.

“Vậy làm theo phương pháp hôm nay, ngâm một tháng trước, đây là đơn thuốc”.

“Chỉ thế này?”

“Phải tự biết đủ, ngài cũng không nhìn xem hôm nay đã ép được bao nhiêu máu độc ra ngoài, cả vạc thuốc đều biến thành màu đen sền sệt rồi”.

Dạ Mặc Uyên bỗng nhìn đến chân của mình, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Thanh Hy: “Chân của ta thật sự có hy vọng phục hồi sao?”

Cố Thanh Hy muốn nói không.

Nhưng không biết tại sao, khi nhìn thấy tia hy vọng trong mắt hắn, lời nói ra lại biến thành: “Đương nhiên có hy vọng”.

Chết tiệt.

Nàng bị lừa rồi sao?