Cuồng Phi Sủng Vương

Chương 1149



Chương 1149

“Đùng..”.

Cuối cùng…

Ba người tách nhau ra.

Một nữ tử mặc áo đỏ bị hất bay, cơ thể Dạ Mặc Uyên di chuyển nhanh như chớp, ôm lấy cơ thể nàng, đối đầu cùng với kẻ cướp Long Châu.

Cố Thanh Hy bị đá ra khỏi trận đấu, đau đến mức lồng ngực nàng nhói lên từng hồi.

Nếu không phải vì Dạ Mặc Uyên đã hóa giải uy lực của cú đá đó, có lẽ nội tạng của nàng cũng vỡ nát rồi.

Cố Thanh Hy cười khẩy: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là lão đầu Tư Không của Thiên Phần tộc à. Ngươi không phải phó tộc trưởng cao cao tại thượng ư, tại sao lại chật vật thế này, chậc chậc chậc, Thiên Phần tộc không có y phục cho ngươi mặc sao, trông ngươi rách rưới chưa kìa”.

Sắc mặt của phó tộc trưởng Tư Không vô cùng khó coi.

Ban nãy đại chiến cùng Băng Long, ông ta bị Băng Long đả thương, không chỉ tổn thất nặng nề mà y phục cũng bị Băng Long xé rách tơi tả, hiện giờ miễn cưỡng che đậy được vài bộ phận quan trọng.

Đây là lần ông ta xấu hổ nhục nhã nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Cố Thanh Hy cười khúc khích mà trêu chọc: “Thiên Phần tộc không có tiền mua y phục cho ngươi thì để tỷ tỷ mua cho ngươi nha, tỷ rất hào phóng đấy, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gọi một tiếng tỷ tỷ thôi”.

“Con nha đầu chết tiệt, chết đến nơi rồi mà còn lớn giọng hỗn xược”.

Tất cả lửa giận như trộn lẫn vào nhau, phó tộc trưởng Tư Không chẳng hề nể nang, cứ ra tay là tung tuyệt chiêu.

“Đùng uỳnh uỳnh..”.

Các khối băng trong hang động bay lên như được điều khiển, hình thành nên một xoáy lốc cuốn về phía Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên.

Dạ Mặc Uyên cầm ngang cây sáo, nội lực ngưng tụ trên cây sáo bạch ngọc, dồn hết sức lực mà vung tay.

Xoáy lốc tản ra thành hai nửa rồi nhanh chóng tụ lại thành cơn lốc nhỏ hơn, mỗi cơn lốc đều mang theo lưỡi đao chết người, bất chấp mọi thứ, đuổi theo Cố Thanh Hy và hắn.

Xoáy lốc quá nhanh, chưa đến gần mà sát khí đã dồn tới, Cố Thanh Hy nhanh chân né tránh sát khí từ xoáy lốc đáng sợ đó.

“Lão già chết tiệt nhà ngươi, bị thương nặng như vậy mà còn có công lực bậc này, chẳng lẽ thực lực của ngươi là cấp sáu đỉnh phong?”

Cây sáo bạch ngọc của Dạ Mặc Uyên xoay một vòng đầy nho nhã, từ một cây sáo bạch ngọc biến thành mười cây sáo bạch ngọc, hắn dùng nội lực thúc đẩy chúng phát ra nốt nhạc, ngăn cản hai xoáy lốc kia.

Tình thế thay đổi.

Trận chiến biến thành trận đại chiến giữa sáo bạch ngọc và xoáy lốc, Cố Thanh Hy bỗng thành người ngoài.

Xoáy lốc đổi hướng, chuyển sang tấn công Dạ Mặc Uyên, điên cuồng bao vây Dạ Mặc Uyên.

Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên vẫn hiên ngang, ngăn cản từng cơn gió của xoáy lốc.

Trông qua thì có vẻ như hai bên ngang sức ngang tài.

Nhưng Cố Thanh Hy hiểu rằng thực lực của Dạ Mặc Uyên giảm mạnh, hiện giờ chỉ còn cấp năm, trên người hắn vẫn còn vết thương do chất độc gây nên, không thể nào là đối thủ của cấp sáu đỉnh phong.

Hiện giờ họ đang so bì nội lực, một khi nội lực của Dạ Mặc Uyên thua kém phó tộc trưởng Tư Không, hắn chắc chắn sẽ bị những cơn lốc kia ăn sạch sẽ, đến mẩu xương cũng không còn.