Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 24



Xe chạy đường xóc về phía ngoại thành, dẫn tớimột khu biệt thự nhỏ nằm tách biệt, cho tới khi xe dừng lại tại một ngôinhà hai tầng, tôi hơi nghi ngờ, cảm thấy chuyện này có điểm gì đó không hợp lí, nếu là người của nhà nước chính phủ, hẳn sẽ đưa tôi tới cơ quan có thẩmquyền, hay chí ít là nơi công sở, sao lại phải vất vả chạy từ thành phố rangoài này, một khu biệt thư nhỏ nhoi?

Đột nhiên nhớ ra mình không hề hỏi họ giấy chứng từcủa cơ quan nhà nước, hai chữ “ bắt cóc” lập tức hiện lên trong tiềm thức, tôicăng thẳng, cố bình tĩnh hỏi:“Các người rốt cuộc muốn gì?”

Sau khi bị kéo xuống xe, tôi thầm quan sát bốn nămngười đàn ông đi cùng, cố gắng suy đoán, nếu trong tình huống xấu nhất làphải động thủ, liệu mình có khả năng chiến thắng là bao nhiêu, có cơ hộichạy thoát không, cho đến khi cửa mở ra, một đám đàn ông khác xuất hiện, ý nghĩ sẽ dùng vũ lực đấu lại trong tôi hoàn toàn bay mất, thậtđáng chê cười, tôi đâu phải siêu nhân, làm sao tôi tay không đánh lại gần20 thằng đàn ông to cao lực lưỡng.

Xem ra chỉ còn biết ngồi một chỗ ngóc cổ lên đợi TiêuQuân thôi, điều này đã ăn sâu vào tiềm thức của tôi, anh ấy là vị cứu tinh luôntới cứu giúp tôi mỗi lúc nguy cấp, cho nên sâu trong nội tâm, tôi luôn tin rằnganh ấy sẽ tới cứu mình, chỉ là, dựa vào tình thế hiện tại, liệu anh ấy có biếtđường mà tới cứu tôi không?

“Ngôn tiểu thư, chúng tôi quả thật là thanh tra, đây là giấy tờ chứng minh, mang cô tới đây cũng là bất đắc dĩthôi, đắc tội rồi.”Người đàn ông nói chuyện lạnh như băng ban nãy lại mở miệng, chỉ là thái độ so với ban nãy cũng ôn hòa hơn rồi.

Tôi xem xét kĩ lưỡng giấy tờ ông ta đưa, sau đónói:“Vậy các người mang tôi tới đây làm gì?”

“Chỉ muốn mời cô tới đây ở tạm hai ngày, cũng chưachắc đến hai ngày.”Người đàn ông vừa nói xong, liền ngoắc tay ra hiệu những kẻkhác đưa tôi vào nhà.

Tôi trợn mắt, quát to,“Các ngươi là đồ bắt cóc.”Biếtluật mà còn phạm luật, chẳng lẽ bây giờ, người tốt và người xấu đều có một tổchức riêng sao?

Vì câu nói đó, tôi lập tức bị nhốt, không một lời biệnminh!

Không có tự do, không có tivi, không có máy tính,không có điện thoại, không có gì giải trí, chỉ có một cái giường nhỏ, mộtbuồng vệ sinh, còn lại chỉ có tôi với không khí, quả thực không còn gìchán hơn.

Nếu đúng như họ nói là mời tôi tới đây ở vài ngày, hẳnphải rất tiện nghi, đầy đủ mọi thứ!Vậy mà lại cho tôi một căn phòng tồi tàn,kín mít, xơ xác đến không thể tệ hơn.

Không có điện thoại đồng nghĩ với việc không thể liênlạc với bên ngoài, một người đang phải đối mặt với bốn bức tường như tôi, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, u buồn, bà ngoại, Tử Phàm chắc rất lo chotôi, Tiêu Quân chắc chắn sẽ gọi mọi người truy tìm tung tích của tôi, aizzzz,không biết đến khi nào mới được ra ngoài, mới chỉ ở trong căn nhà này cómột lúc đã cảm thấy thật đáng sợ, tại đây không gian kín bưng, đồng hồkhông có, khiến tôi hoàn toàn không cảm nhận được sự thay đổi bên ngoài.

Những người này thần thần bí bí, rốt cuộc muốn làm cáigì?Bắt cóc tôi thì có gì tốt? Chẳng lẽ chuyện này liên quan tới sự cố trước đócủa Sky?Nếu đúng là như thế, tôi thề đấy, phải rủ tên Sky kia ra khu đất trống,một phát cho hắn tiêu đời luôn, khỏi để lại rắc rối về sau!

Không lâu sau có người mang cơm chiều tới cho tôi, tôiliền hỏi giờ giấc, mới đó mà đã tám giờ, cơm nước xong xuôi, khôngcó việc gì làm, tôi lại ngồi ngơ ngẩn, suy nghĩ về chuyện ở quán bar, nhớ người thân, nhớ Tiêu Quân, sau đó không thể không suy nghĩ tớiMộ Dung Cạnh, cả một thời gian dài rồi cậu ta không có tìm tôi, ngay đó tôi đem mọi chuyện nói thẳng với cậu ấy, cậu ấy chắc cũngbiết còn níu kéo cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ là nếu cho cậu ta biếtNgôn Tiếu là con ai, liệu cậu ta có từ bỏ dễ dàng vậy không? Được rồi, tôi nghĩ quá nhiều rồi, hiện tại phải nghĩ tới tình cảnh của mìnhmới đúng, chỉ là những người này đối với tôi cũng không có ác ý gì, trừ việc không cho tôi ra ngoài, còn lại cũng chẳng hề đụng đến một sợitóc của tôi.

Sau đó, tôi cảm thấy thật sự mệt mỏi, cũng khôngbuồn ngủ, nằm bẹp trên giường, vô cùng khó chịu, bởi tôi không quen ngủ giườnglạ, hơn nữa, người đang ốm mà nằm ở nơi thiếu không khí thế này, thật sự rấtkhổ!

Vì thế, phải chịu đựng sự thống khổ này, tôi đã đưa ramột quyết định chắc chắn: Chờ thoát được ra ngoài, tôi nhất định sẽ cầu hônTiêu Quân, để Ngôn Tiếu đổi thành họ Tiêu [Mặc dù Tiêu Tiếu nghe thật buồncười, ( nhím : trời ơi, T. Thảo, sáng nay cháu vừa nói, tối về bác làm đúng câunày luôn đấy)], sau đó sẽ cùng anh ấy sống hết quãng đời còn lại!

Bởi tôi bây giờ thật sự bất lực rồi, không thể nghĩ gìkhác ngoài hình bóng anh ấy, tôi tự hỏi liệu đây có phải là yêu không,tuy rằng tình cảm này không mãnh liệt, dạt dào, mênh mông như trước kia tôi đốivới MỘ Dung Cạnh, nhưng loại cảm giác như thủy triều lên xuống bập bềnh, khôngbao giờ dứt thế này mới khiến người ta cảm thấy an toàn!

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, liền khiến tôi cảm thấy buồnngủ, đầu óc mông lung, bay bổng, tự nhiên lại thấy hình ảnh mìnhmặc bộ áo cưới trắng, tươi cười hạnh phúc bước trên thảm đỏ, chỉ tiếc làphía cuối thảm đỏ, hoàn toàn không có hình bóng chú rể.

Buổi sáng, tôi bị một trận âm thanh ồn ào làm tỉnhgiấc, ánh sáng của mặt trời đột ngột xâm nhập vào tròng mắt khiến tôinhất thời không thích ứng được, vừa miễn cường ngồi dậy, cố nhìn mọi vật choquen, cơ thể đã bị kéo vào một lồng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc củangười đàn ông ấy len lỏi vào khoang mũi,điều này khiến tôi cảm thấy thật antâm.

“Tiêu lão đại,chậm quá đó.” Nhịn không được oán giậnnhìn anh, mới một ngày một đêm không gặp, gương mặt anh hình như hốc hác hơn,dài hơn thì phải, ánh mắt anh vằn lên từng tơ máu đỏ, hình như đã thức trắng cảđêm để tìm tôi.

Anh thở dài nói:“Anh xin lỗi.” Vừa cẩn thận nhìn tôi,xác định được không bị làm sao hết, sau đó nhẹ nhàng bế tôi lên, giống như đứa trẻ con được người lớn ẵm qua ẵm lại, dù có chút mất mặt,nhưng quả thật cảm giác không tệ.

Đi ra khỏi biệt thư, ngồi lên xe, gương mặt anhlúc này mới dãn ra một chút, giúp tôi thắt dây an toàn, nhẹ nhàng hỏi:“Bọn họ đối xử với em thế nào?”

Tôi lắc đầu,“Không quá tệ, chỉ là giườngcứng quá, em ngủ không nổi, Tiêu Quân, bọn họ là ai thế?”

Chỉ thấy đồng tử trong mắt anh co lại, hung hăngnói:“Một đám tiểu nhân.”

Tôi chớp mắt, lại hỏi:“Chắc bà ngoài lo cho em lắm.”

“Anh không nói cho họ hay, bảo rằng em ngủ ở chỗ anh.”

“Trong văn phòng em làm sao có thuốc cấm được?Chẳng lẽcó người khách nào cố tình đế trong đó? Rốt cuộc là ai muốn hãm hại em!”

Tiêu Quân nghe thắc mắc của tôi, lạnh lùng cười,“Nếukhông phiền, anh đưa em đi tới nơi này.”

“Sao thế?”Mấy ngày nay, rất nhiều chuyện đã xảy ra,hiện tại cho dù có xảy ra chuyện động trời cũng không chắc sẽ khiến tôi layđộng.

Chỉ là khi Tiêu Quân dắt tôi xuống tầng hầm quán bar, nhìn kẻ bị đánh tới thân tàn ma dại, tôi không khỏi sợ hãi, tuy là sợ,nhưng cũng không giật mình, bởi vì từ buổi tối hôm qua,khi bị nhốt trong cănnhà kia, tôi đã lờ mờ đoán ra rồi.

Tầng hầm âm y, không khí ẩm ướt, lại tản ra mùi tanhnồng của máu, càng làm người ta nhịn không được cau mày ,Sky ngã vật ra đó,không nhúc nhích, tôi bịt mũi, bước lại gần xem, nhìn hắn, rồi lạinhìn Tiêu Quân,“Anh đánh?”

“Nếu là anh đánh, có lẽ giờ này nó chết rồi, anhsai Điền Tiến xử lí.”

“Thuốc phiện là cậu ta tàng trữ.”

“Ngày đó ở quán bar diễn ra sự cố bị gây sự cũng khôngđơn giản như hắn nói đâu, nó cùng đám người kia cùng một băng nhóm, vì muốn kiếm chút tiền, nó mới gây ra chuyện để thừa cơ hội lấy chúttiền, cuối cùng vẫn là bị phát hiện, nó liền làm mọi cách che đậy, cả TIểu Cẩncũng nhờ tình cờ phát hiện nên mới bị nó bắt đi.” Tiêu Quân bước lại gần, dẫm mạnhlên đầu cậu ta,“Có gan làm, chắc cũng có gan chịu thôi!”

“Vậy Tiểu Cẩn có gặp nguy hiểm gì không?”

“Cứ ra rồi, ĐIền Tiến đang ở bệnh viện chăm sóc.”

Nhìn Sky bị đánh tới biến dạng, trong lòng cảmthấy phức tạp, cùng lắm cũng chỉ là một thằng nhóc, hát hò cũng không tệ,vậy mà chỉ vì mấy đồng tiền, có thể bán rẻ nhân cách, làm những chuyện tệ hạiđến thế, ma lực của đồng tiền thật quá đáng sợ!

“Tiêu Quân, thả cậu ta ra đi.” Tôi thản nhiên mởmiệng.

Tiêu Quân có chút ngoài ý muốn,“Em không định xả giậnsao?”

“Anh đánh cậu ta như thế, là cả giận giúp em rồi, cậu ta gần như đã mất nửa cái mạng, không cần hành hạ thêm nữa, chúng takhông phải người xấu .”

Tuy rằng quán bar là nơi thị phi, trải qua vài năm tuluyện, tôi cũng tin tưởng mình có năng lực giải quyết tốt mọi chuyện, vậymà những chuyện tưởng chừng quá đỗi quen thuộc với một bà chủ quán bar lạikhiến tôi ghê sợ!

Luôn tự hỏi, nếu không có Tiêu Quân, nếu khôngnhờ anh ấy giúp tôi giải quyết những vấn đề này,liệu tôi có thể kiên trì chotới ngày hôm nay?

Tiêu Quân nghe lời tôi nói, lập tức cười ,“Trong xãhội này, người tốt là người dễ bị đánh nhất.”

Tôi cũng cười cười, khẳng định chắc nịch:“Có anh ởđây, em không lo.”

Anh dùng tay nâng cằm tôi,“Ngôn Tử, về sau dù chuyệngì xảy ra, em phải tin tưởng anh”

“Em có bao giờ nói không tin tưởng anh?” Tôi hỏi lại.

Anh chăm chú nhìn tôi, nói thêm:“Em chỉ cần nhớ chothật kĩ, hãy luôn tin tưởng vào anh.”

Đến khi anh dợm bước quay ra ngoài, tôi liền chạytheo, ôm lấy thắt lưng anh,“Tiêu Quân,cảm ơn anh đã tới đúng lúc cứu em.”

“Anh không cứu em thì ai cứu !” Anh bá đao trả lời.

“Chỉ là tại sao đám người kia lại muốn bắt giữ em ởlại đó một đêm!”Đây là điểm mấy chốt cho sự nghi ngờ của tôi.

“Tóm lại là những kẻ biến thái, biến đi là tốt rồi,những tên vô công dồi nghề, kệ đi.”

Không hiểu vì sao cứ nhắc tới đám người đó, Tiêu Quânlại tức đến nghiến răng nghiến lời, phỏng chừng lần này cứu được tôi, hẳn anhđã tốn không ít công sức, nếu anh ấy đã không thích, vậy thì đừng đề cập tớichủ đề này nữa,dù sao hiện giờ mọi chuyện đều đã ổn thỏa!

Tôi nghĩ con người thay đổi rất nhanh, cùng lắmcũng chỉ thế này thôi, tình cảm chỉ được vài ngày, đâu phải như trongphim, tiểu thuyết, tình yêu hạnh phúc, khăng khít đến cuối đời, cũng vì đã cókinh nghiệm sương máu từng trải qua, nên tôi cũng biết thực tế và mộng tưởngkhác nhau thế nào, chỉ là tôi đã quyết tâm ngày nào đó sẽ vào miếu, mua một tấm bùa may mắn, trừ bỏ hết tà khí, xui rủi trên người.

Sau đó, cũng nên chọn một ngày đẹp một chút, thời điểm không khí mờ ám, rồi cầu hôn anh ấy, còn gì nữa nhỉ? ĐÚng rồi,là nhẫn!

Chỉ là phụ nữ mà đi cầu hôn chẳng rất kì quáisao,không rụt rè sao? Chỉ là hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, ai cầu hôn aicũng như nhau cả thôi!