Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 70: Bái tổ



“Phu nhân…” Thu Thực ngại ngùng tiến vào: “Người tìm muội sao?” “Ừ!”. Sau khi từ Đông Quang tự trở về, Mèo Con đều đang chuẩn bị cho việc bái tổ vào tháng sau, vội đến chân không rời khỏi mặt đất, hôm nay vừa có chút rảnh, liền nằm lười nhác ở trên La Hán tháp, nhớ tới sự kì lạ mấy ngày nay của Thu Thực, thừa dịp hôm nay rảnh rỗi, liền bảo nàng đến gặp, nói: “Ngồi xuống trước rồi nói” “Dạ!”, Thu Thực ngoan ngoãn ngồi xuống, thân thể có chút bất an giật giật. “Mấy ngày nay ta có chút bận rộn, nên không chiếu cố đến muội, kỳ thật có chuyện này ta sớm đã muốn hỏi muội”. Mèo Con ngồi thẳng người: “Sau khi muội trở về từ thôn trang, giống như bị mất hồn vía vậy, là có tâm sự gì sao?” Mèo Con thân thiết hỏi. Thu Thực nghe xong lời của Mèo Con, mặt đỏ hồng, ngón tay xoắn xuýt: “Không có …” Mèo Con hồ nghi nhìn Thu Thực, sao lại giống thiếu nữ rơi vào lưới tình vậy? “Thật vậy chăng? Nếu muội có tâm sự gì, hoặc là…”. Mèo Con dừng một chút nói: “Xem trọng người nào, có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ không trách muội. Nếu muội gạt ta, ta mới tức giận !” Thu Thực vừa nghe, sợ tới mức vội quỳ trên mặt đất, lắp bắp nói: “Phu nhân… không… muội không…” Mèo Con nhìn bộ dạng của Thu Thực, hé miệng mỉm cười nói: “Được rồi, mau đứng lên, ngồi muống đi” Sau khi thấy Thu Thực bất an ngồi muống, Mèo Con mở miệng chậm rãi nói: “Nam lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, muội cùng Xuân Nha cũng không còn nhỏ, cũng nên lo lắng chung thân đại sự, nhưng mà ta vẫn không có thời gian, cũng không tìm được người thích hợp, cho nên cứ gác chuyện hôn sự của hai người mãi, nếu muội thật sự để ý ai đó, muội có thể nói với ta, ta sẽ làm chủ cho muội” Nhìn bộ dạng Thu Thực có chút động tâm, nàng lại bỏ thêm một câu: “Muội cũng biết chúng ta sắp quay về Tô Châu, tuy rằng có nói mỗi năm đều sẽ trở về thăm nhà, nhưng hiện tại dù sao cách tết còn rất lâu a, trong lúc này phát sinh sự tình gì, ai cũng không biết được” Thu Thực vụng trộm nhìn Mèo Con một cái, hầu hạ phu nhân nhiều năm như vậy, nàng cũng hiểu được bản tính của phu nhân, nàng nói không tức giận, nhất định sẽ không tức giận. Nếu hiện tại không nói, nếu thật sự phải đi theo phu nhân trở về Giang Nam nói không chừng sẽ không còn cơ hội, lại nói nếu nàng còn tiếp tục giấu diếm, phu nhân vạn nhất tức giận thật, nàng cũng không thể nhờ vả gì được. Thu Thực chần chờ một chút, quỳ trên mặt đất, kể cho Mèo Con nghe chuyện của mình. Nguyên lai từ lúc Thu Thực phụng mệnh của Mèo Con, ở trong đám hạ nhân Nhiếp gia thám thính tin tức, sau đó thì quen biết một người gác cổng của Nhiếp gia, Thu Thực thường gửi vị kia mua đồ ăn vặt, mấy thứ đồ chơi linh tinh, hai người thường xuyên qua lại liền trở nên quen thuộc. Lúc Thu Thực sinh bệnh, cũng là vị gác cổng kia vội trước vội sau, tìm đại phu bốc thuốc cho nàng. Sau đó Nhiếp Tuyên lo lắng Thu Thực sẽ lây bệnh cho Mèo Con, liền bảo Vãn Chiếu đem Thu Thực đến chỗ khác, đưa Thu Thực đi cũng là người kia. Vãn Chiếu biết Thu Thực là nha hoàn bên người Mèo Con, liền dặn người gác cổng kia ở lại trong trang, chờ Thu Thực hết bệnh, thì đón nàng trở về. Thu Thực nói đến chỗ này, liền không ngừng dập đầu nói với Mèo Con: “Tiểu thư, tuy rằng muội không nên vụng trộm qua lại với hắn, nhưng mà hai đứa bọn muội đều trong sạch, muội tuyệt đối không làm chuyện khiến tiểu thư mất mặt!” Mèo Con suy nghĩ, chuyện tình kế tiếp cho dù Thu Thực không nói, nàng cũng có thể đại khái đoán được: “Muội đứng lên rồi nói”. Mèo Con cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu nói: “Người kia tên gọi là gì? Cả gia đình đều là người của Nhiếp gia?” Thu Thực đỏ mặt nói: “Hắn tên là Ngô Đại Lộ, cả nhà đều là người của Nhiếp gia, lớn hơn muội năm tuổi, là người rất thành thật” Mèo Con nhìn thấy nàng như vậy, cũng biết Thu Thực đã hạ quyết tâm đi theo Ngô Đại Lộ kia rồi, Mèo Con nghĩ nghĩ nói: “Ừ, ta đã biết, muội đi xuống trước đi!” Thu Thực thấy Mèo Con không có lập tức đáp ứng, trong lòng không khỏi bất an không yên, do do dự dự đi muống, phu nhân sẽ không thật sự bắt nàng làm thông phòng cho nhị gia đi? Kỳ thật ngay từ đầu khi Kiều Nhi nói để nàng làm thông phòng cho nhị gia, sau đó nhìn thấy nhị gia đối với phu nhân tốt như thế, nàng cũng từng động tâm. (Ôi trời!!! Pà này ăn dưa bở dữ thế!) Nhưng mà sau đó, nàng nhiễm phong hàn, nhị gia liền không chút do dự bảo Vãn Chiếu đuổi nàng đến biệt viện ở nông thôn. Lúc đó, Thu Thực mới bắt đầu hiểu được lời của Đại Lộ, nguyên lai ở trong lòng chủ tử, hạ nhân bọn họ bất quá không đáng giá một đồng, tùy tiện có thể vứt bỏ mà thôi. Nếu không phải Đại Lộ an ủi nàng, nói chờ nàng hết bệnh rồi, sẽ bảo mẹ hắn đi cầu xin phu nhân, đem nàng gả cho hắn, nàng có lẽ đã bị hạ nhân ở Nhiếp gia châm chọc khiêu khích đến điên rồi! Sau khi trở về Nhiếp gia, nàng lại nghe nói vợ chồng Hành tam gia bị giam ở nông thôn, nha hoàn thị thiếp trong phòng của tam gia đều bị đại phu nhân bán đi, không biết đã bán đến nơi nào, cũng không nghe được tin tức gì của Kiều Nhi. Lúc nghe thấy tin này, ai cũng khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng mà đại phu nhân xưa nay ăn chay niệm phật thì ngay cả mày cũng không nhíu. Nàng lại càng không muốn làm thông phòng của nhị gia! Nàng tình nguyện cùng Đại Lộ ngốc của nàng chung sống cả đời, chẳng sợ nghèo một chút cũng không sao cả, ít nhất Đại Lộ xem nàng là người. Chờ sau khi Thu Thực rời khỏi, Mèo Con gọi Vãn Chiếu đến hỏi nàng nhân phẩm cùng gia thế của Ngô Đại Lộ. Vãn Chiếu nghe xong suy nghĩ một lúc lâu cười nói: “Thu Thực này thế nhưng lại tìm được một người trong sạch” Mèo Con nghe xong truy vấn nói: “A? Điều kiện ở Ngô gia như thế nào?” Vãn Chiếu nói: “Tổ phụ của Ngô gia là thị tì của lão phu nhân, cha của Ngô Đại Lộ, bây giờ đang quản lý một vài cửa hàng hồi môn của lão phu nhân, cũng xem là khá giả. Ngô Đại Lộ này chuyên môn quản lý đám người gác cổng, nô tỳ đã gặp vài lần, tính tình thành thật ổn trọng, là người kiên định…” Mèo Con nghe xong lời của Vãn Chiếu, liền yên tâm không ít, nhìn bộ dạng kia của Thu Thực, thì đã biết nàng ta mắc kẹt rồi, nàng làm sao có thể chia rẽ uyên ương đây? Sau đó Mèo Con có hỏi qua Xuân Nha, có muốn lấy chồng hay không, thì Xuân Nha kiên trì đòi ở bên cạnh Mèo Con, nàng cũng không miễn cưỡng, chuẩn bị chờ thêm một khoảng thời gian, lại tìm người tốt gả nàng ấy. Sau khi Mèo Con có được sự đồng ý của Nhan thị, liền gọi Ngô bà đến, còn chuẩn bị một phần đồ cưới thật dầy cho Thu Thực, trước khi nàng quay về Tô Châu, phải đem chuyện của Ngô Đại Lộ và Thu Thực làm xong
Sau khi Tô thị nghe nói Thu Thực sẽ ở lại, phi thường cao hứng, bởi vì tú phường của họ mới mở, nếu Xuân Nha cùng Thu Thực đều đi, bọn họ nhất thời không tìm được người nào có tài nghệ như hai người họ ! Kỳ thật Thu Thực ở lại Ký Châu cũng tốt, sau này khi nàng quay về Ký Châu, sẽ không sợ mình không biết chuyện gì của Nhiếp gia. Vì để cho Thu Thực có cuộc sống tốt, Mèo Con còn đem ba phần tiền lãi từ tú phường cho nàng ta làm vốn riếng, Thu Thực cảm động quỳ sấp trên mặt đất khóc rống. Mèo Con đương nhiên sẽ không tin tưởng, Thu Thực vì số tiền này mà từ nay về sau đối với nàng khăng khăng một mực, nhất là nữ nhân sau khi xuất giá, trong lòng quan trọng nhất chính là chồng và con. Nhưng mà nàng tin tưởng với mị lực của tiền tài, số tiền lãi này có thể đem Thu Thực cùng Ngô Đại Lộ chặt chẽ cột vào thuyền của nàng, số tiền này về sau nàng có thể kiếm lại được, dù sao nàng cũng không đem ba phần tiền lãi của tú phường kia để ở trong mắt. Vài ngày sau, Mèo Con cùng Vãn Chiếu mà bắt đầu chuẩn bị hành lý quay về Giang Nam, nghe Nhiếp Tuyên nói, hình như ba ngày sau khi bái tổ xong, bọn họ liền phải rời khỏi. Thời gian ba ngày căn bản không kịp sửa sang gì cả, cho nên bây giờ Mèo Con đã bắt đầu chuẩn bị, dụng cụ cồng kềnh thì phái người chuyển đi trước. Tương lai khẳng định bọn họ phải ở Tô Châu rất lâu, cũng giống như những họ hàng khác của Nhiếp gia, chỉ có lúc tết đến mới có thể quay về Nhiếp gia, cho nên lúc trước khi nàng kiểm kê đồ cưới của mình, vốn không có bảo người ta đem tháo dỡ ra hết, cho nên hiện tại chuyển về Tô Châu cũng không cần dùng nhiều sức lực. Nghĩ đến việc sắp có thể gặp lại cha mẹ, Mèo Con liền vui vẻ đến nhảy cẫng lên, kỳ thật chuẩn bị hành lý so với chuẩn bị trước khi bái tổ còn mệt hơn nhiều, nhưng mà tinh thần nàng mỗi ngày đều hưng phấn, đương nhiên nàng cũng chỉ dám vụng trộm vui vẻ thôi, tuyệt đối không dám biểu lộ ra bên ngoài. Vãn Chiếu vốn tưởng rằng Mèo Con giải quyết giống như quản sự trước kia, đối với việc này xem như mặc kệ, nhưng không nghĩ đến Mèo Con không chỉ có tự mình đến hỏi, hơn nữa mỗi việc đều làm đâu vào đấy, chu đáo cẩn thận, một chút cũng không giống người chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, hiện tại lại làm cho nàng ta kinh ngạc một phen, nhìn bộ dạng phu nhân ngồi tính sổ, còn tưởng rằng nàng không biết quản việc nhà . Kỳ thật toán học của Mèo Con không giỏi, lại không biết đánh bàn tính, càng nhìn thấy con số liên tiếp không ngừng trên sổ sách, chưa đến mấy giây nàng đã muốn ngất xỉu rồi. Hơn nữa ở cổ đại một cân là mười sáu lạng, lúc nàng tính toán thì chỉ nhớ còn có mười lạng, cho nên vừa thấy phải tính toán nàng liền trốn, để cho Vãn Chiếu tính vừa nhanh vừa chuẩn thì tốt hơn. Sau đó mỗi ngày đều bận rộn, thời gian liền nhanh chóng trôi qua, bất tri bất giác, đã đến ngày mười sáu tháng sáu, Mèo Con cùng Nhiếp Tuyên đi vào từ đường của Nhiếp gia, bái kiến chư vị tổ tiên Nhiếp gia. Chờ sau khi ra khỏi từ đường, Nhiếp Tuyên cúi đầu nói với Mèo Con: “Sau này nàng chính là người của Nhiếp gia, là thê tử của ta” Đúng vậy! Mèo Con nhìn trời chiều cuối hạ, ở trong mắt cổ nhân, đã bái từ đường, bái tổ tiên, nàng liền trở thành sống là người của Nhiếp gia, chết là quỷ của Nhiếp gia. Ba ngày sau khi bái tổ, Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cơ hồ việc gì cũng không làm, chỉ ở bên cạnh Nhan thị, đồng bà trò chuyện, dỗ bà vui vẻ. Nhìn Nhan thị lưu luyến không rời đứng ở trên bờ, thật lâu không chịu rời đi, Mèo Con không khỏi trong lòng chua xót, nữ nhân cổ đại cả cuộc đời chỉ trông cậy vào ba người đàn ông, chính là cha, chồng và con trai. Cha Nhan thị đã chết, hiện tại chồng có như không, hai con trai lại không ở bên cạnh bà, ngẫm lại cả đời của bà, rốt cuộc có được gì chứ? Mèo Con đứng ở trên boong tàu, yên lặng thở dài một hơi. Quay đầu lại nhìn thấy Nhiếp Tuyên giống như một pho tượng đứng ở đầu thuyền mãi không nhúc nhích, trong lòng biết rằng hắn không yên lòng Nhan thị, nàng lặng lẽ đi đến gần, vươn tay nhẹ nhàng cầm tay hắn, Nhiếp Tuyên đổi ngược lại gắt gao nắm tay nàng, Mèo Con ngẩng đầu nói với hắn: “Tết đến chúng ta sẽ trở về!” Nhiếp Tuyên nghe lời của Mèo Con, cơ thể buộc chặt cũng từ từ thả lỏng, quay đầu lại nhìn Mèo Con, ôn hòa cười: “Đúng vậy, tết đến thì chúng ta lại trở về”