Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Chương 64: Nổi lên phong ba 1



Mèo Con nằm ở trên La Hán tháp, dựa vào gối mềm, nhìn không chuyển mắt quyển du ký mà Nhiếp Tuyên ghi lại mấy năm nay, hắn thật sự là đi đến rất nhiều chỗ ! Xuân Nha thấy mưa càng ngày càng lớn, liền đi vào trong phòng lấy một cái áo choàng khoác lên cho Mèo Con: “Hôm nay trời lạnh lên, phu nhân cẩn thận đừng để bị cảm lạnh” Mèo Con vươn tay bảo Xuân Nha khoác cho mình hỏi: “Thu Thực đâu? Thân thể muội ấy có tốt lên không?” “Vừa mới uống thuốc, mồ hôi cũng ra rồi”. Xuân Nha lầu bầu nói: “Cũng không biết làm sao lại bị nhiễm phong hàn” Mèo Con nói: “À, muội bảo muội ấy nghỉ ngơi ở trong phòng thêm mấy ngày đi” “Dạ!” “Có người sinh bệnh?”, Nhiếp Tuyên vừa vào cửa chợt nghe đến uống thuốc, phong hàn linh tinh, không khỏi khẽ nhíu mày hỏi. “Dạ!”, Mèo Con lên tiếng nói: “Là Thu Thực sinh bệnh” “Thu Thực? Là nha hoàn kia của nàng?”, Nhiếp Tuyên nhíu mi hỏi. “Dạ!”, Mèo Con thấy vạt áo hắn có chút ướt, đứng dậy nói: “Quần áo của chàng ướt rồi, mau đi thay đi!” Nhiếp Tuyên nói: “Không cần vội, một hồi ta rửa mặt chải đầu một chút, đem toàn bộ quần áo thay” Mèo Con hỏi: “Một lát nữa chàng đi ra ngoài?” “Không có!”. Nhiếp Tuyên nhìn sắc trời cười nói: “Hôm nay trời mưa, một lát bảo Vãn Chiếu pha một bình trà ngon, chúng ta ngắm mưa đánh đàn được không?” “Dạ!”, Mèo Con vừa nghe hai tròng mắt liền sáng lên, hai gò má hưng phấn hơi hơi nổi lên đỏ ửng. Vãn Chiếu nghe xong Nhiếp Tuyên phân phó, tự đi chuẩn bị. Mèo Con thừa dịp lúc Nhiếp Tuyên đi tắm rửa, liền đi thay quần áo, ăn mặc đơn giản một chút. Lại bố trí phòng, bảo người ta đem mấy bồn hoa vừa nở chuyển qua hành lang, lại bảo bọn nha hoàn mang lên chút điểm tâm cùng hoa quả. Đợi lúc Nhiếp Tuyên một thân nhẹ nhàng khoan khoái tiêu sái trở về, nha hoàn trong phòng đã đi hết, đàn cổ, huân hương cũng đã chuẩn bị xong. Mèo Con thay đổi một thân vàng nhạt hạ sam, da thịt lại càng phát ra nõn nà, đồ trang sức cũng thay đổi một bộ ngọc bích thanh lịch, trên mặt còn có một tầng son phấn nhạt, thấy hắn đến đây, liền vui sướng nghênh đón: “Chàng trở lại rồi!” Nhiếp Tuyên cười vươn tay ôm nàng, nhìn cách ăn mặc của nàng tán thưởng: “Mới may sao? Thật xinh đẹp!”. Thấy cách ăn mặc riêng của nàng, ánh mắt càng phát ra nhu hòa, trong lòng ẩn hiện lên một tia áy náy, tay hơi hơi dùng một chút lực, gắt gao ôm nàng. Mèo Con để mặc hắn ôm, mặt mày cười vui vẻ nói: “Là lúc vừa mới vào nhà, Luật Nương may cho thiếp”. Luật Nương chính là Tô thị, Luật là tên con trai trưởng của Tạ thị – Nhiếp Luật, Mèo Con đã quen với việc không trực tiếp gọi khuê danh của nữ tử ở cổ đại. Nhiếp Tuyên từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ nhỏ cười nói: “Đây, cái này cho nàng, về sau mỗi tối nếu nàng buồn có thể chơi cái này” Mèo Con tò mò tiếp nhận hộp gỗ nhỏ, mở ra vừa thấy không khỏi kinh hô một tiếng: “Là điệp sí kỉ?”. Điệp sí kỉ là món đồ chơi mà cô gái Giang Nam thường chơi, có thể xem là nguyên mẫu của đồ xếp hình, dùng mười ba mảnh tam giác bất đồng mà tạo thành, ghép lại với nhau sẽ tạo thành hình dạng một con bướm đang vươn cánh, ngoài ra còn có thể tạo thành nhiều hình dạng khác nhau. Trước đây Cố Tứ Ngưu có làm mấy bộ điệp sí kỉ cho Mèo Con chơi, nhưng mà Nhiếp Tuyên làm cho nàng không phải là bằng gỗ, nàng sờ sờ: “Là làm bằng ngà voi?” “Đúng vậy!”. Nhiếp Tuyên hỏi: “Cái này là món đồ chơi từ nhỏ của nữ tử Giang Nam các nàng đúng không? Biết chơi không?” “Đương nhiên!” Mèo Con lấy ra điệp sí kỉ, tiện tay đã xếp được năm hình dạng khác nhau. Lâu rồi không chơi, nàng đối với điệp sí kỉ lại nổi lên hứng thú, nhất thời vui vẻ mà xếp thành mười mấy hình dạng khác nhau. Đáy mắt Nhiếp Tuyên ý cười càng sâu sắc, hắn biết nàng sẽ thích mấy vật nhỏ như vậy. Hắn hai tay ôm đầu, thân thể thoải mái ngã ra sau, nửa nằm ở trên La Hán tháp, mỉm cười nhìn Mèo Con ở bên cạnh chơi điệp sí kỉ, thỉnh thoảng nói ra mấy đề nghị. Vãn Chiếu cùng Xuân Nha ở phòng bên cạnh pha trà, nghe vợ chồng hai người nhẹ giọng cười, không khỏi đỏ mặt, nhìn nhau vụng trộm che miệng nở nụ cười. Mèo Con chơi một hồi điệp sí kỉ liền thu tay lại, ngày sau còn rất dài, nàng có thể chậm rãi chơi, thiên cơ hôm nay khó có được phải đem đàn cổ học xong mới được. Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng xem mấy khối ngà voi giống như là bảo bối thu lại cẩn thận, khóe miệng không tự chủ được giơ lên: “Không chơi nữa sao?” “Không chơi nữa!”. Nàng vươn tay nắm tay Nhiếp Tuyên: “Trí Viễn dạy thiếp đánh đàn đi, ngày hôm qua chàng dạy đoạn nhạc kia, thiếp còn luyện chưa xong a!” “Được!”, Nhiếp Tuyên cảm thấy không sao cả, hôm nay hắn vốn không muốn đi ra ngoài. Khi hai người đang nói chuyện, bà tử canh cửa vội vàng chạy vào báo: “Nhị gia, nhị phu nhân, không tốt rồi! Lão thái gia đột nhiên ngất đi! Lão phu nhân gọi hai vị nhanh qua đó!” Mèo Con nhất thời loạng choạng, bị tiếng kêu thê lương của bà tử đột nhiên hù đến nhảy dựng, thân thể run lên, may mắn Nhiếp Tuyên vươn tay chặt chẽ ôm được nàng. Nhiếp Tuyên nghe được tin tức cha ngất xỉu, cũng hơi kinh hãi, lúc trước hắn đúng là sợ quá mức kích thích đến cha mới… “Trí Viễn, chúng ta mau qua đó đi!” thanh âm kinh hoảng của Mèo Con truyền đến. Nhiếp Tuyên cúi đầu nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Mèo Con, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, trong lòng càng phát ra áy náy, cúi đầu ở bên tai nàng ôn nhu nói: “Đừng sợ! Hết thảy còn có ta !” “Dạ!” Mèo Con gật gật đầu, thúc giục Nhiếp Tuyên nhanh qua đó: “Chàng đi qua đó trước! Xem thử cha như thế nào rồi!” “Được!” Nhiếp Tuyên gọi Vãn Chiếu, bảo nàng chiếu cố Mèo Con, liền vội vàng chạy qua đó. Mèo Con nhìn bóng dáng Nhiếp Tuyên vội vàng rời đi, khẽ nhíu mày, nói với Vãn Chiếu: “Xuân Nha, mau, đem bộ quần áo màu xanh của ta lại đây. Vãn Chiếu, chuẩn bị nước rửa mặt cho ta” Xuân Nha nghe xong Mèo Con phân phó, không khỏi sửng sốt, Vãn Chiếu nghe vậy mặt lộ vẻ kỳ dị, nhưng lại nhìn kỹ Mèo Con, vẫn là bộ dạng lo lắng kinh hoảng như cũ, trong lòng không khỏi thoải mái, nghĩ chắc là bản thân suy nghĩ quá nhiều. Mèo Con cũng quản ý tưởng của hai người, ngồi vào trước bàn trang điểm, trước tiên đem trang sức tháo xuống hết, vốn định mang cho đồ trang sức màu bạc, nhưng mà do dự một chút, vẫn là cài một cây trâm có khảm hồng lục bảo thạch. Nàng thầm than một tiếng, tự giễu, thật là khờ! Nhiếp Tuyên là ai? Như thế nào có thể bởi vì trời mưa sẽ không đi làm việc chứ? Suy nghĩ một chút, nguyên bản tâm tình nàng sung sướng, lại bị bịt kín một tầng bóng ma, đứng dậy tẩy đi son trên mặt, may mắn son này đều là nàng tự làm, là thứ tinh khiết, dùng nước rửa đi là được. Mèo Con vội vàng thay quần áo, mới vừa chuẩn bị xuất môn, đột nhiên bầu trời lại vang lên tiếng sấm, mây đen kéo đến, chỉ chốc lát lại nổi lên mưa to, gió thổi mưa to đánh vào trên mặt làm cho người ta không khỏi sinh đau. Vãn Chiếu vừa thấy thế, vội vàng gọi xe ngựa: “Phu nhân, ngồi xe ngựa đi thôi!” “Ừ!”, Mèo Con gật đầu nói: “Nhanh lên, không được chậm trễ!” “Dạ!”, Vãn Chiếu vội tiến đến phân phó chuẩn bị xe ngựa, sau một phen rối loạn, Mèo Con lên xe ngựa, vội vàng chạy đến viện của Nhiếp lão thái gia, đi được nửa đường thì nghe tiếng Trừng Tâm gọi: “Vãn Chiếu!” “Trừng Tâm?” Vãn Chiếu nghe được thanh âm Trừng Tâm, nhấc lên màn xe: “Làm sao vậy? Gia có phân phó gì sao?” “Lão phu nhân nghe được lão thái gia ngất xỉu, đã vội vả đến đó, gia bảo phu nhân cũng đến chỗ lão thái gia” Vãn Chiếu nghe xong liền gật đầu nói: “Được!”. Nàng nhìn Mèo Con im lặng ngồi ở trong xe ngựa, trong lòng không khỏi không yên, phu nhân sẽ không phải bị dọa đến ngốc rồi chứ? Mèo Con cúi đầu âm thầm suy nghĩ, nàng đối với tình huống trước mắt của Nhiếp gia hoàn toàn không quen thuộc, Nhiếp Tuyên dạy bảo hạ nhân lại nghiêm, nàng cũng không thu thập được tin tức gì, chỉ dựa vào việc Thu Thực hỏi thăm mà nắm được một chút. Kết hợp hành động buổi chiều của Nhiếp Tuyên cùng Nhan thị sáng nay, biểu hiện của Văn thị, hẳn là Nhiếp hành đã xảy ra chuyện gì đi? Mới có thể kích thích đến Nhiếp lão thái gia, làm cho ông đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nhưng mà không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nhớ tới Nhiếp hành bình thường sở tác sở vi, cũng cảm thấy việc này chắc chắn không phải là chuyện tốt gì rồi. Mèo Con tự an ủi chính mình, Thu Thực dù sao cũng là nghiệp dư, có thể giúp nàng hỏi thăm mấy tin tức này, nàng hẳn phải cảm thấy thỏa mãn rồi. Dù sao đây là việc của Nhiếp gia, chỉ cần không phải tội lớn tru di cửu tộc gì là được, dù sao cũng có người Nhiếp gia giải quyết, nàng chỉ cần chú ý hành vi của mình là được. Xe ngựa tới trước cửa viện Nhiếp lão thái gia thì dừng lại, còn chưa có vào cửa: “Nhị thẩm!”. Mèo Con nghe được phía sau gọi mình, liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tô thị hấp tấp chạy tới nói: “Nhị thẩm, người có biết hiện tại lão thái gia thế nào không?” Mèo Con lắc đầu, nàng ngay cả việc gì đã xảy ra còn không biết, như thế nào biết lão thái gia hiện tại như thế nào chứ? “Chúng ta đi vào trước rồi nói sau!” Hai người cùng đi vào trong. Nhan thị đang ngồi ở trên tháp, trên mặt không có một chút huyết sắc, phật châu trong tay chuyển động, thì thào niệm kinh. “Mẹ!” “Bà nội!” Mèo Con cùng Tô thị gọi, làm cho Nhan thị mở mắt, nàng mờ mịt nhìn các nàng, vẻ mặt dại ra. Mèo Con cùng Tô thị thấy bộ dạng nàng như vậy, trong lòng nhảy dựng, Mèo Con đánh bạo tiến lên nhẹ nhàng đỡ lấy Nhan thị nói: “Mẹ! Mẹ!” Mèo Con gọi một lúc lâu, Nhan thị mới hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hai người gọi mình, nàng hơi hơi cười cười: “Các con đều đã đến!” “Mẹ, con đỡ người nằm xuống nghỉ một chút!”. Mèo Con thấy sắc mặt Nhan thị không tốt, thân thiết nói. “Không được!”
Nhan thị nhẹ nắm tay nàng nói: “Cha con còn chưa có tỉnh a!” Mèo Con vội vàng nói: “Con đã bảo Vãn Chiếu qua đó xem xét, cha vừa tỉnh liền trở về đây hồi báo a!” Nhan thị gật gật đầu, lúc này Ngôn mụ cầm một chén canh đến nói: “Lão phu nhân, ngài uống một chút canh đi!” Tô thị biết Nhan thị có bệnh tim, vội hỏi nói: “Tim bà nội lại đập nhanh sao? Mau lấy dưỡng tâm hoàn lại đây” Ngôn mụ nói: “Vừa mới uống xong!” Mèo Con khuyên nhủ: “Mẹ, người vẫn là nằm xuống nghỉ tạm một hồi đi. Một lát đại phu xem xong bệnh rồi, nhị gia sẽ bảo Trừng Tâm lại đây hồi báo. Nếu ngài cũng ngã bệnh, Nhiếp gia chúng ta còn lo lắng hơn!” “Đúng vậy! Bà nội, nhị thẩm nói rất đúng, người nằm xuống nghỉ tạm một hồi”. Tô thị một bên khuyên Nhan thị, một bên phân phó nha hoàn đem gối mềm lót ở trên tháp, nàng cùng Mèo Con tiến lên hầu hạ Nhan thị nằm xuống, Tô thị đắp cho Nhan thị một tấm chăn mỏng. Có lẽ là vừa mới vừa uống xong dưỡng tâm hoàn nên dược tính dần dần phát huy, chỉ chốc lát Nhan thị đã ngủ. Lúc này Tạ thị cũng vội vàng chạy đến, thấy Nhan thị đang ngủ, không khỏi giảm nhẹ cước bộ, chậm rãi tiêu sái đến trước mặt hai người. Tô thị thấy Tạ thị muốn đứng dậy hành lễ, bị Tạ thị áp chế, ý bảo nàng không nên đa lễ, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ như thế nào?” “Bệnh tim tái phát, đã uống thuốc rồi hiện tại đang ngủ”. Tô thị nhỏ giọng đáp. Tạ thị nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này Vãn Chiếu vội vàng đi đến, thấy đám người Tạ thị, liền cúi thân hành lễ, Tạ thị nói: “Đừng đa lễ, nói mau lão thái gia như thế nào?” “Hồi bẩm đại phu nhân, lão thái gia đã tỉnh”. Mọi người nghe xong lời Vãn Chiếu, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tạ thị thân thiết hỏi: “Bệnh của lão thái gia có trở ngại gì không?” “Hồi bẩm đại phu nhân, thái y nói lão thái gia là khó thở công tâm, may mắn kịp thời cứu được, không có nhiều trở ngại, uống thuốc xong lão thái gia liền tỉnh. Hiện tại chỉ cần uống thuốc, hảo hảo điều dưỡng, sẽ mau chóng khôi phục. Nhưng mà sau này phải chú ý ngàn vạn lần không thể để tức giận nữa” Mèo Con nghe xong lời Vãn Chiếu, cảm giác lão thái gia giống như bị trúng gió nhẹ a? Nhưng mà Tạ thị vừa nghe nói lão thái gia vô sự, liền vui mừng bảo Tô thị đi thưởng cho thái y. Còn Mèo Con cùng Tạ thị liền lại bên cạnh Nhan thị, chờ nàng tỉnh lại. Chờ lúc Nhan thị tỉnh lại, trời đã tối. Sau khi ngủ dậy, tinh thần bà cũng tốt lên, lại nghe thấy lão thái gia vô sự, không khỏi vui vẻ, sốt ruột muốn đi thăm lão thái gia. Lại bị Mèo Con cùng Tạ thị, Tô thị khuyên trụ. “Mẹ, cha đang ngủ, thân thể người cũng không tốt, không đêm nay nghỉ ngơi, chờ ngày mai lại đi thăm cha?”. Tạ thị nói với Nhan thị: “Con đã bảo người ta thu thập một gian phòng, mẹ đêm nay trước ủy khuất người ở trong này nghỉ tạm một đêm, sáng sớm hôm sau liền có thể đi thăm cha rồi” Mèo Con ở bên cạnh nhìn Tạ thị cùng Tô thị, lặng im không nói, dù sao Nhan thị cùng Nhiếp lão thái gia cũng là vợ chồng nhiều năm như vậy, bảo nàng không nhìn tới chồng mình, thật sự là một chuyện tàn nhẫn. Nhan thị cuối cùng vẫn bị hai người khuyên can, ở phòng bên cạnh của phòng Nhiếp lão thái gia. Nhiếp lão thái gia cùng Nhan thị đều sinh bệnh, thân là con dâu cùng cháu dâu Tạ thị, Mèo Con cùng Tô thị tự nhiên không thể trở về, chỉ có thể ở trong viện Nhiếp lão thái gia thu thập ba gian phòng nghỉ tạm, để thuận tiện chăm sóc cho Nhan thị. Mèo Con trở về phòng, bảo người ta lấy quần áo tắm rửa, đơn giản rửa mặt chải đầu một chút, liền nằm ở trên giường, may mắn hôm nay thời tiết lạnh, không tắm rửa cũng không cảm thấy khó chịu. Lúc này Vãn Chiếu bưng một chén canh đến nói: “Phu nhân, uống chén canh ngô này xong sẽ bình tâm lại!” “Bình tâm?” Mèo Con nghi hoặc nhíu mi hỏi, nàng cũng không phải Nhan thị, không lo lắng đến thế, cần gì phải uống canh để bình tâm chứ. “Là gia phân phó phòng bếp chuẩn bị riêng cho người, gia nói hôm nay người đã bị hoảng sợ”. Vãn Chiếu giải thích nói. Mèo Con vốn định nói mình không bị chấn kinh, uống canh bình tâm gì chứ, nhưng nghĩ lại, có thể là lúc nãy mình diễn trò quá lố rồi… quên đi! Uống thì uống đi, dù sao bất quá chỉ là canh thôi mà. “Gia nói, hôm nay người phải hầu hạ lão thái gia, không trở về phòng nghỉ ngơi, bảo phu nhân sớm nghỉ ngơi một chút”. Vãn Chiếu chờ Mèo Con uống xong canh, dâng nước trà để Mèo Con súc miệng. “Ừ, ta đã biết”. Mèo Con nằm ở trên giường, hỏi Vãn Chiếu: “Vãn Chiếu, tỷ có biết phát sinh chuyện gì không?” Vãn Chiếu nói: “Cụ thể nô tỳ cũng không rõ ràng, chỉ biết là Hành tam gia tựa hồ ở bên ngoài bài bạc, không có tiền trả, bị người ta cầm chứng từ tới cửa đòi tiền lão thái gia”