Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 433: Tử Tình tỉnh lại



Chương 433,

"À, ngự y đã xem qua rồi, thuốc cũng uống, nói là đã hạ sốt, không có đáng ngại, đại khái đêm nay hoặc sáng ngày mai là có thể tỉnh lại, vết thương trên mặt, cũng dùng thuốc cho rồi, nói là tuyệt đối sẽ không để lại sẹo." La Trì thấy Lâm Khang Bình hình như có nghi vấn, chủ động giải thích nói.

Nói thật, biểu hiện hôm nay của Lâm Khang Bình thật sự khiến cho La Trì rất ngoài ý muốn, những năm này, hắn chưa từng gặp người trọng tình như Lâm Khang Bình, hắn tin tưởng, chỉ cần là vì Tử Tình, táng gia bại sản, Lâm Khang Bình chắc chắn sẽ không tiếc. Nữ nhân được một nam tử yêu sâu sắc như vậy, sẽ là hạnh phúc bực nào? Nhưng là nói đi thì nói lại, nữ tử có thể được một nam tử như Lâm Khang Bình yêu sâu sắc, nữ tử này, nói vậy cũng là có nàng chỗ hơn người. Bằng không, năm đó hắn cũng sẽ không thể liếc mắt một cái rồi coi trọng Tử Tình mà làm ra chuyện về sau, thiếu chút nữa phá hủy cả đời của hai người.

"Trời sắp tối rồi, hôm nay các người là ở lại hay là..?" La Trì hỏi.

"Không cần, đa tạ, ta lập tức mang nàng đi ngay, phiền toái ngươi đi gọi gã sai vặt tới giúp ta, lồng xe ngựa lên." Lâm Khang Bình nói xong, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Tử Tình, phảng phất ôm trân bảo yêu quý nhất trong đời hắn.

Lâm Khang Bình không nhìn thấy, phía sau hắn, có hai ánh mắt, một mực đuổi theo hắn, nhìn hắn lên xe ngựa, mới thở dài một tiếng. Cả đời này, ai là báu vật trong lòng bàn tay ai?

Bởi vì tối rồi, cũng không kịp trở về trong thành, nhưng Lâm Khang Bình cũng không muốn mang Tử Tình về Lâm gia, đến lúc đó, lắm người nhiều miệng, truyền ra ngoài, chỉ sợ đối với khuê dự của Tử Tình cũng có ảnh hưởng, cho nên, Lâm Khang Bình bảo Tiểu Mạch dừng xe ngựa ở trong rừng cây, mình một mực ôm Tử Tình ngồi đến hừng đông, lại đem những việc trải qua mấy năm nay từng li từng tí nhớ lại một lần.

Trở về nhà, Lâm Khang Bình dặn dò Tiểu Mạch vài câu, bảo Lâm Hưng đi tìm đại phu đến, tự mình lau chùi sạch sẽ cho Tử Tình, kiểm tra vết thương trên người Tử Tình, lúc này mới phát hiện, không riêng gì trên mặt, trên người Tử Tình cũng có vết xước ở mức độ khác nhau, có lẽ bởi vì đại phu là nam. Cũng không có cách nào xem xét, cho nên, cũng không có dùng thuốc, cũng may La Trì tặng hắn thuốc mỡ của ngự y mang đi.

Đại phu xem mạch qua cho Tử Tình. Kê đơn thuốc, nói: "Nói lý ra, vị nương tử này hôm qua đã nên tỉnh lại, có thể là uống thuốc ngủ gì đó hoặc là nguyên nhân gì khác, nhưng cũng không sao, chậm nhất, sáng sớm ngày mai hẳn là cũng có thể tỉnh lại."

Thì ra. Lí Hãn này lo lắng Tử Tình tỉnh lại, không biết đối mặt với mình như thế nào, mà mình cũng không thể ngồi ở bên cạnh nàng trông chừng nàng, bèn bảo Trần thái y cho Tử Tình uống thuốc ngủ, cũng tiện cho mình kề cận nàng.

Đương nhiên, Tử Tình tất nhiên không biết hết thảy chuyện này, Lâm Khang Bình cũng là đoán được đối phương có lẽ sợ Tử Tình xấu hổ, cũng là vì kéo dài thời gian. Tiện cho việc bàn điều kiện với Lâm Khang Bình.

Bọn nhỏ thấy Tử Tình đã trở lại, nhưng vẫn hôn mê bất tỉnh, đều rất lo lắng. Ai cũng không chịu rời đi, nhưng là khi mấy đứa Vĩnh Tùng bọn họ tìm tới cửa, mọi người thế mới biết Tử Tình đã xảy ra chuyện.

Lâm Khang Bình thấy Tăng Thụy Tường và Thẩm thị cùng với Lưu thị bọn họ đều tới đây, nhất là Thẩm thị, vào cửa thấy Tử Tình nằm ở trên kháng không nhúc nhích, nước mắt liền tuôn ra, một tay nắm tay Tử Tình, một tay vuốt mặt Tử Tình, khóc nói: "Đứa con đáng thương của ta, lúc nào cũng lắm tai nhiều nạn. Lúc này mới sống ngày lành được mấy năm, ngươi lại muốn hù dọa nương rồi, ngươi nếu thực sự có mệnh hệ gì, bảo nương làm sao cho phải?"

Thẩm thị vừa khóc, Tăng Thụy Tường cũng đỏ vành mắt, cầm tay kia của Tử Tình. Mấy người Lưu thị thấy vậy, cũng đều rút khăn tay ra.

Mấy đứa nhỏ vốn cho rằng nương mình chỉ là ngủ, nghe đám người lớn vừa khóc, lúc này cũng ào ào nức nở lên.

"Nương, ngài đừng khóc, đại phu đã nói, Tình nhi không sao rồi, đêm nay không tỉnh, sáng sớm ngày mai chắc chắn tỉnh, nương yên tâm đi." Lâm Khang Bình đành phải khuyên nhủ.

Khuyên Thẩm thị xong, Lâm Khang Bình lại nhờ mấy người Lưu thị mang theo bọn nhỏ đi ra ngoài, lúc này, Tiểu Phấn bưng thuốc tới, Lâm Khang Bình tiễn bước mọi người, một mình mình bón thuốc cho Tử Tình.

Tử Hỉ hạ triều trở về, nghe chuyện Tử Tình bị thương, cũng là ngay cả quan bào cũng chưa thay, chạy tới luôn, đáng tiếc, Tử Tình vẫn còn chưa tỉnh.

Lâm Khang Bình một ngày này cũng không động chỗ nào, không phải là ôm Tử Tình thì là nắm tay Tử Tình, dùng cách này để xác định, Tử Tình còn ở bên cạnh hắn, không có rời đi.

Tử Hỉ tất nhiên muốn hỏi nguyên do sự việc, Lâm Khang Bình lúc này không muốn nói, cũng không có lòng dạ mà nói, chỉ nói, hết thảy chờ Tử Tình tỉnh lại hẵng nói.

Nếu không phải là Lâm Khang Bình đuổi người, Tử Hỉ nhất định muốn ở lại chờ Tử Tình tỉnh lại, nhưng là, Lâm Khang Bình chỉ muốn một mình mình ở bên Tử Tình, cho dù Tử Tình không nghe thấy, cũng giống như ngày thường, nói những lời nhẹ nhàng với Tử Tình.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Hỉ trước khi lâm triều còn tự mình đến xem một lần, thấy Tử Tình còn đang mê man, chỉ đành phải lưu luyến không rời rời đi, sau khi trời sáng hẳn, Thẩm thị và tất cả mọi người vây quanh qua đây, sốt ruột chờ.

Tử Tình mãi đến đúng giờ Tỵ mới mở mắt, trong lúc, Tử Hỉ phái mấy lượt người tới hỏi thăm.

Tử Tình thấy người đầy phòng, còn có chút sững sờ, bởi vì Tử Tình cảm giác mình giống như có một giấc mộng thật dài, trong mộng thế nhưng có ba mẹ hiện đại, có người thân hiện đại, Tử Tình lúc thì cầm lấy tay Lâm Khang Bình khóc không nỡ rời đi, lúc thì ôm ba mẹ mình khóc rấm rức bù lu bù loa. Cho nên, đột nhiên thấy người đầy phòng, Tử Tình thật là có chút không thích ứng, cũng có chút thất vọng nho nhỏ, thì ra, chỉ là một giấc mộng mà thôi, còn tưởng rằng mình thật sự trở lại hiện đại rồi cơ.

Thẩm thị nhào tới đầu tiên, khóc nói: "Nữ nhi à, ngươi cũng dọa chết nương rồi, ngươi rốt cuộc là thế nào? Ngươi đứa nhỏ này, đang êm đẹp, làm sao có thể từ trên xe ngựa ngã xuống? Nghe nương, Lâm gia gì đó kia, về sau ta cũng không đi nữa."

Mấy người Lưu thị nghe xong muốn cười, cảm thấy Thẩm thị này, cũng quá có chút không phân rõ phải trái, chuyện này liên quan gì tới Lâm gia? Nhưng là ngay lúc này, ai cũng không dám so đo với Thẩm thị, trái lại cảm thấy, Lâm gia kia, không đi cũng được.

Thẩm thị vuốt ve khuôn mặt và cổ Tử Tình, Tử Tình cảm giác được tình yêu thương thắm thiết của một người mẫu thân, nhưng là, người mẹ kiếp trước, muốn sờ sờ mặt mình, cũng là không bao giờ có thể nữa, nghĩ đến đây, Tử Tình rơi nước mắt như mưa.

Thẩm thị thấy cuống cuồng nói: "Đau ở đâu? Nói cho nương, nương xoa xoa cho ngươi, hay là gọi đại phu đến, khám lại tử tế cho ngươi một chút."

Tử Tình chỉ là lắc đầu, ôm Thẩm thị khóc, mà nói không ra lời, Lâm Khang Bình thấy vội ôm chầm lấy Tử Tình một cái, vỗ sau lưng Tử Tình, thấp giọng dùng lơi nói nhỏ nhẹ mà nói "Tình nhi, ta ở đây, " "Tình nhi, không sao rồi, " "Tình nhi đừng khóc, Tình nhi thực xin lỗi", vân vân mây mây.

Tử Tình lúc này mới chậm rãi ngừng lại, Lưu thị tự mình múc nước tới rửa mặt cho Tử Tình, cười nói: "Ngươi đây vừa khóc là không sao rồi, người đầy phòng đều vì ngươi mà xiết chặt tim, đại ca ngươi là không biết, nếu biết còn không bay về? Đáng tiếc, ta không mang một cái chậu đến."

"Đại tẩu muốn chậu làm cái gì?" Trần thị hỏi.

"Đón nước mắt của muội muội, hôm nay chúng ta làm canh, cũng là tiết kiệm muối thả rồi." Lưu thị cười nói.

Lời nói của Lưu thị, làm cho đám người Thẩm thị cuối cùng cũng nở nụ cười, Phó thị cười nói: "Nhìn tỷ phu dỗ dành tỷ tỷ như dỗ tiểu hài tử, ta cũng muốn khóc, thật sự là quá cảm động rồi."

"Hâm mộ cái gì? Về nhà bảo Tiểu Tứ ôm ngươi dỗ đi." Lưu thị cười nói, làm cho mặt Phó thị đỏ chót.

Tử Tình nhìn thoáng qua, không thấy được Tử Vũ, bèn hỏi: "Tiểu muội sinh rồi?"

"Đúng vậy, lại sinh nhi tử, mới hai ngày, cũng là đang sốt ruột, muốn qua đây ghé thăm ngươi một chút, bị ta ngăn cản." Thẩm thị nói, thấy Tử Tình bình phục lại, lôi kéo tay và chân Tử Tình, muốn nhìn vết thương của Tử Tình.

Tử Tình biết không để cho nàng xem, nhất định sẽ càng không yên lòng, lòng người làm mẫu thân này, Tử Tình sao lại không rõ? Bèn chủ động kéo tay áo lên trên, Thẩm thị thấy chỉ có chút vết thương ngoài da, cũng là yên tâm nhiều.

Chốc lát, mọi người thấy Tử Tình vừa tỉnh, có chút hứng thú rã rời, nói vậy vẫn là tương đối mệt mỏi, liền rối rít cáo từ rời đi.

Mấy đứa Thư Duệ biết cha nương có chuyện muốn nói, ở bên người Tử Tình mè nheo một hồi, liền chủ động mang theo đệ đệ muội muội đi chơi.

Lâm Khang Bình nâng mặt Tử Tình, hỏi: "Lúc đó sợ hãi không?"

Tử Tình gật gật đầu, nói: "Thời gian cũng không quá dài, lúc đó, chỉ là nghĩ, ta nếu đi rồi, ngươi làm sao bây giờ? Chuyện sau đó, thì cái gì cũng không biết."

Lâm Khang Bình thấy Tử Tình hỏi chuyện sau này, ngẫm nghĩ, việc này, sớm muộn gì cũng phải nói, không chỉ mỏ này không còn, mấu chốt là mình còn ra ngoài làm việc, còn phải đi An Châu một chuyến, những việc đó, vô luận như thế nào cũng là không giấu giếm được.

Lâm Khang Bình đóng cửa lại, ôm Tử Tình kể tỉ mỉ tất cả những chuyện đã xảy ra, chỉ là, không có nói Hoàng đế kia chính là người mình đã cứu đó ra, bởi vì hắn cảm giác, Hoàng đế kia, chính là người năm đó hại bọn họ hốt hoảng rời Kinh, hắn không muốn để Tử Tình lo lắng. Cuối cùng nói: "Ngươi yên tâm, mặc dù không có mỏ kia, ta cũng có thể cho ngươi sống cuộc sống áo cơm không lo, ta không dám nói phú quý bức người, ít nhất, tiểu phú an khang khẳng định là không thành vấn đề."

Tử Tình nghe xong cũng không nói chuyện, chỉ là đưa tay đến trong tay Lâm Khang Bình, nói: "Hắn cũng là gấp đến điên rồi, nghe Tiểu Tứ nói, bây giờ quốc khố trống rỗng, mà vị Hoàng đế này lại là người hiếu thắng, muốn làm điều gì cũng là giật gấu vá vai."

Lúc này, Tử Hỉ ở bên ngoài đập cửa, hô: "Tỷ, tỷ phu, mở cửa, ta tới thăm ngươi, ta là Tiểu Tứ."

Lâm Khang Bình nghe xong oán giận nói: "Thật đúng là biết chọn thời điểm."

Lâm Khang Bình xuống kháng, quay đầu lại thấy Tử Tình dựa vào đầu kháng đặt gần lò sưởi, mỉm cười nhìn hắn, nhịn không được quay trở lại ôm Tử Tình cọ cọ một hồi, mới không tình không nguyện đi mở cửa cho Tử Hỉ.

Lâm Khang Bình vừa mở cửa ra, Tử Hỉ đã xông vào bên trong ngay, Lâm Khang Bình kéo hắn lại, nói: "Tỷ ngươi không sao rồi, ngươi đi gọi Đại ca đến, ta có lời muốn nói, là việc lớn."

Tử Hỉ liếc xéo Lâm Khang Bình một cái, nói: "Dù cho việc to lớn bằng trời, ta cũng phải nhìn tỷ ta một cái trước đã."

Lâm Khang Bình nghe xong nới lỏng tay, Tử Hỉ chạy thẳng vào trong phòng, người còn chưa có nhìn thấy, thanh âm tới trước, hô: "Tỷ, ngươi thế nào rồi? Quả thực tốt rồi?" Vào phòng đặt mông ngồi ở bên cạnh Tử Tình.

Tử Tình cười nói: "Không sao rồi, chỉ có chút đau, cũng không biết những vết thương trên người này có để lại sẹo hay không?"

"Để lại sẹo sợ cái gì? Đến lúc đó, ta đi tìm thuốc tốt cho ngươi, ta chỉ cần ngươi người không có việc gì, thật tốt, thì ta cái gì cũng không sợ." Tử Hỉ nói xong, mắt cũng đỏ. Một ngày này, toàn nghĩ về Tử Tình, cái gì cũng không muốn làm, tâm thần không yên.

Tử Tình vừa sờ sờ đầu của hắn, nói: "Tỷ không sao rồi, ngươi nhìn ngươi nè, cũng chạy ra một thân mồ hôi rồi."

Lâm Khang Bình liền nói: "Được rồi, tỷ ngươi vừa khỏe, ngươi cũng đừng trù ẻo nàng, mau mau mà làm chính sự đi."

Tử Hỉ vừa đi, Tử Tình trợn mắt nói: "Ngươi đuổi hắn làm cái gì? Ngươi cứ ghen tuông với hắn cái gì?"