Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 413: Đưa tiễn



ditor: Trạch mỗ

Cùng Thẩm thị bọn họ thương định sáng sớm mùng sáu tháng tư lên đường, đi lần này, không có hai ba năm chỉ sợ là không về được, Tử Tình cùng Lâm Khang Bình thương lượng một chút, ngân phiếu trong nhà, vẫn là không mang đi theo, Kinh Thành còn có chín ngàn lượng bạc tiền hoa hồng xưởng thủy tinh năm ngoái, cộng thêm các khoản thu vào của Lâm gia, cũng có hơn ba ngàn lượng bạc, đều ở chỗ Tử Hỉ. Hẳn là đủ rồi.

Tử Hỉ nói đùa ở trong thư, nếu một nhà Tử Tình không vào Kinh, bạc này, hắn sẽ tiêu hộ Tử Tình.

Tử Tình điều Tiểu Thanh Tiểu Lam từ trong trang trở về, một nhà Tiểu Thanh ở tại sương phòng chỗ Thẩm thị bên kia, phía sau núi của Tăng Thụy Tường bên kia, vẫn là giao cho hai vợ chồng Thẩm thị thuê từ trong thôn kia, bọn họ giúp đỡ quản lý phía sau núi có chừng mười năm, coi như là người tin được. Thẩm thị bảo bọn họ buổi tối ở tại đảo tọa phòng(*), đất trồng rau trong vườn, tùy bọn họ chăm sóc, ăn ở đều ở Tăng gia, cùng Tiểu Thanh bọn họ trông nhà cho Tăng gia

Một nhà Tiểu Lam thì ở tại sương phòng chỗ Tử Tình bên này, Tiểu Lục ở lại, việc của Tình viên, bây giờ vẫn là Tiểu Lục giúp đỡ quản lý, Tử Tình cho nàng thời gian hai năm, hai năm sau Tử Tình nếu như còn ở Kinh Thành, liền để cho Tiểu Lam làm chủ, tìm một cửa hôn nhân tốt cho nàng, chẳng qua, Tử Tình cười nói: "Ta cũng là nhìn trúng A Thổ và A Thủy cho các ngươi, không biết ý ngươi như thế nào?"

Tiểu nha đầu vừa nghe mặt đỏ rần, chạy thật nhanh, Tử Tình cười nói với Tiểu Lam: "Nhìn xem, nàng giống ngươi năm đó bao nhiêu, hỏi có câu mà thôi, mà như là ta muốn ăn các ngươi không bằng, chỗ này, chẳng ai thống khoái được bằng Tiểu Thanh."

Đang cười, Tiểu Thanh vào cửa, nói: "Nãi nãi lại chê cười sau lưng ta cái gì thế? Có thời gian nói giỡn này, còn không mau suy nghĩ, muốn dẫn người nào đi, có đủ dùng hay không? Kinh Thành cũng không so như ở địa phương nông thôn, bên người các thiếu gia cũng không thể không có một người, còn có, đồ Kinh Thành bên kia thiếu, cũng phải sửa sang lại mang đi, bớt cho đến lúc đó lại tốn một phần bạc, đồ trong nhà lại để không mốc meo."

"Đúng là vậy. Chỉ còn lại một ngày. Nãi nãi còn không mau cân nhắc, còn ở đây nói giỡn, qua một lúc nữa, nãi nãi lại oán trách, nói là hai chúng ta làm chậm trễ thời gian của chủ tử, không nhắc nhở cẩn thận đấy." Tiểu Lam cũng cười nói.

Tử Tình nghe xong cười nói: "Sau thành thân lá gan lớn hơn rồi. Ngay cả chủ tử ngươi cũng dám sai khiến, còn không lại đây giúp ta tính toán một chút."

Mấy nha hoàn chưa thành thân, Tiểu Phấn và Tiểu Bạch coi như quen tay, khẳng định muốn dẫn đi. Ngoài ra còn có mấy đứa còn nhỏ, cùng với một nhà Tiểu Tử, cũng phải cùng đi theo. Mặt khác, Lâm Khang Bình lại từ Khang trang chọn bốn tiểu nam hài tầm mười tuổi, làm người hầu cho mấy đứa Thư Duệ, còn có hai đứa mười hai tuổi, chuẩn bị làm người gác cổng. Bằng không. Đến bên kia, nhất thời cũng không mua được người thích hợp, những người này, tốt xấu gì cũng sống ở Tình viên hoặc Khang trang không ít năm.

Mấy người Tử Tình mất một ngày sửa sang lại đồ đạc mang đi, lần này đồ muốn mang theo thật đúng là không ít, người của cả một đại gia đình, chi phí ăn mặc, chỗ nào không cần tính toán kỹ? Trong nhà có cái gì có thể sử dụng được, Tử Tình cố gắng hết sức mang từ trong nhà đi. Bớt cho lại tốn một phần bạc. Còn có bên kia, cũng là một tòa nhà trống, các loại đồ trang trí, khố phòng cũng có không ít, Tử Tình cũng lấy ra không ít, vừa sửa sang lại, lại có thể dọn ra được tròn sáu thùng lớn, ngoài ra còn có hai thùng sách, giấy và bút, mực của mấy đứa Thư Duệ.

Tử Tình vừa hỏi Thẩm thị, Thẩm thị cũng có bốn thùng lớn. Lâm Khang Bình dứt khoát đi An Châu một chuyến. Tìm người tiêu cục giúp đỡ hộ tống đồ đạc mang đi, như vậy. Tử Tình bọn họ chỉ cần mang theo chút quần áo tùy thân, xe ngựa cũng gọn nhẹ hơn, đi đường nhanh hơn nhiều.

Buổi chiều, Trần gia đặc biệt gọi hai bàn bàn tiệc từ Phong Di cư đưa đến nhà Tăng Thụy Tường, mời mấy vị thông gia tề tụ, không nghĩ tới Tần gia biết được tin tức, Tần phu nhân cũng tới đây.

Tử Tình cũng là có nhiều ngày không gặp Tần phu nhân, sự việc Trần Tri phủ Việt Thành đã qua hai tháng, Phó gia thấy Tần gia không bị liên lụy đến, hai nhà định xuống. Phỏng chừng Tần gia cũng là lòng dạ biết rõ, chẳng qua, vẫn là chấp nhận cọc hôn sự này, có thể thấy được, Tần gia tự nhiên có tính toán của bọn họ. Chẳng qua là không biết sau khi hai nhà kết thân, ai mới là kẻ thực sự được lợi đây? Tử Tình có chút tò mò. Cũng bởi vậy, hảo cảm đối với Phó phu nhân phai nhạt vài phần.

Phó phu nhân phát hiện tâm tư của Tử Tình, nàng vẫn là không muốn mất đi hảo cảm hoặc tín nhiệm của Tử Tình, lôi kéo tay Tử Tình, thấp giọng giải thích nói: "Thực ra, cửa hôn sự này ngay từ đầu ta không phải là tán thành lắm, chỉ là, thứ giữa nam nhân bọn họ cân nhắc tương đối nhiều, nữ nhân chúng ta cũng không có nhiều quyền lên tiếng, cũng may ta hỏi thăm, nữ nhi Tần gia vẫn là đứa không tệ, cũng không tính là tủi thân nhi tử ta."

"Vậy chúc mừng Phó phu nhân." Tử Tình cười nói.

"Lại nói tiếp ta thật đúng là có vài phần hâm mộ ngươi, trượng phu yêu thương, lại biết kiếm tiền, chuyện bên ngoài một mực không cho ngươi bận tâm, trong nhà cũng là ngươi định đoạt, cuộc sống trôi qua có bao nhiêu tự tại, cũng là ta không có phúc phận. Aiz, ngươi là không biết, chúng ta cũng có chỗ khó của chúng ta." Phó phu nhân nói.

Lúc này, Tần phu nhân thấy đi tới hỏi: "Hai người tránh ở một bên nói chuyện riêng tư gì vậy? Tử Tình đi lần này, thật là có chút không nỡ, về sau, thiếu đi một chốn tụ họp rồi."

"Đúng vậy, ta cũng là nghĩ như vậy, lôi kéo Tử Tình nói mấy câu, ta ý, thật đúng là hâm mộ Tử Tình, cuộc sống nhỏ này trôi qua, đúng là thực dễ chịu. Ngươi nhìn xem, chỗ nào giống như là người sắp ba mươi tuổi?"

"Ừ, một nữ nhân, xuất thân tốt hay không tính là tốt lắm, có thể gả cho một nam nhân tốt, biết lạnh biết nóng thương yêu ngươi, đó mới là thật tốt đấy." Tần phu nhân cảm thán nói, nói xong nhìn phó Phu nhân một cái, đại khái là muốn nhờ Phó phu nhân chiếu cố nữ nhi nàng vài phần đi?

"Đúng vậy, dù sao vẫn là sống lâu dài ở nhà chồng, nhà mẹ đẻ mới được mười mấy năm, cho nên nói, một nữ nhân có phúc hay không có phúc, vẫn là nhìn nhà chồng." Phó phu nhân nói.

Lúc này, Thẩm thị đi tới, mời mọi người ngồi vào vị trí, Tần phu nhân thấy Thẩm thị, bước lên phía trước lôi kéo tay Thẩm thị, nói: "Không nghĩ tới tỷ tỷ đi vội vàng như vậy, đến cả một bữa cơm tiễn đưa cũng không ăn được, mấy ngày nay, toàn là mấy người chúng ta quấy rầy tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không phải là thấy chúng ta phiền, vội vàng trốn đi Kinh Thành chứ?"

Phó phu nhân và Hạ thái thái nghe xong đều cười nói: "Cũng không phải là lời này. Còn nghĩ tới mấy ngày này nên mở tiệc tiễn biệt cho thông gia, ai ngờ người ta căn bản không cho cơ hội."

Hạ thái thái bổ sung một câu: "Ta nếu không phải trong nhà còn có lão nhân, ta cũng đi theo lên Kinh Thành nhìn xem, cũng không biết con dâu ta sinh chưa?"

Lưu phu nhân và Dương phu nhân cũng cười nói: "Đúng vậy, có sẵn cơ hội lại không ra được cửa, trong nhà trên có già dưới có trẻ."

Thẩm thị nghe xong nói: "Nếu thật có lòng, nào có không rút ra được chút thời gian ấy? Ta đúng là không thể đợi, lại chờ thêm nữa, ta cũng già rồi, muốn động cũng không động được, ngẫm lại cả đời này, chỉ toàn xoay quanh lão nhân đứa nhỏ."

Mấy vị thông gia phu nhân phu nhân nghe xong, đều cười nói: "Thật sự nói đến trong lòng chúng ta rồi."

Lưu gia nói, chờ nhi tử thành thân cũng muốn đi thăm Đại nữ nhi, Trần gia sống ở nông thôn quá lâu, trước kia, có thể đi An Châu một chuyến đã quá chừng rồi, nào dám nghĩ đến Kinh Thành? Chẳng qua nhi tử nàng nói, muốn mở Phong Di cư đến Kinh Thành, thuận tiện cũng dẫn nương hắn đi trông thấy cảnh đời. Dương gia cũng chỉ còn lại một nhi tử chưa thành thân, chẳng qua, Dương gia cũng không dám hứa hẹn, ngân lượng cho nhi tử đọc sách vẫn là nữ nhi nữ tế giúp đỡ đấy, nào còn dám mở miệng đòi bạc đi du ngoạn?

Phó gia Hạ gia lại không còn những cố kỵ này rồi, cười nói: “Đã như vậy, thông gia phu nhân đi trước, chúng ta thu xếp việc nhà xong xuôi, liền kết bạn cùng đi, đến lúc đó cũng không cho chê chúng ta phiền."

Tần phu nhân cười nói: "Ta cũng có thể về nhà mẹ đẻ thăm một chút, mặc dù nhà mẹ đẻ ta không còn người nào, nhưng là thân thích và người có quen biết vẫn là có mấy người, chẳng qua là, hiện nay, muốn gặp mặt một lần, thật đúng là không dễ."

Tử Tình cùng mấy vị trưởng bối đang nói giỡn uống rượu, chợt thấy Tiểu Hoàng ở ngoài cửa vẫy tay nháy mắt, Tử Tình tìm cớ đi ra, Tiểu Hoàng lôi kéo Tử Tình vào thư phòng, đưa cho Tử Tình một xấp danh mục quà tặng, thì ra mấy vị thông gia cũng không phải là tay không tới cửa, Tử Tình nhìn kỹ một cái, trong đó lễ của Tần gia và Phó gia nặng nhất, một số vật liệu may mặc thượng hạng, Tần gia là một bộ đồ ăn và trà cụ Phấn Thải thoát thai, tặng một bức chữ, còn có mấy vật trang trí bằng ngọc, Phó gia thì tặng một bức tranh treo phòng khách, một bộ đồ ăn và trà cụ Thanh Hoa thoát thai, cũng có mấy thứ đồ trang trí, đều biết Kinh Thành bên kia đều dùng được. Hạ gia thứ hai, cũng là biểu lễ tứ đoan, ngoài ra có một pho tượng Phật bằng ngọc. Lễ của Lưu gia, Trần gia, cùng Dương gia có tác phẩm thư pháp, có thổ sản, có đồ ăn trên đường….

"Chủ tử, có cần chuẩn bị đáp lễ hay không? Còn có hầu bao thưởng cho hạ nhân." Tiểu Hoàng hỏi.

Tử Tình nghĩ nghĩ, nói: "Mỗi nhà đáp lễ cho hai cuộn gấm, ngoài ra, hầu bao thưởng như cũ."

Cũng không thể để cho bọn họ thấy, đáp lễ cho mỗi nhà không giống nhau, mặc dù lễ mang tới có nhẹ có nặng, dù sao của cải thân phận của mỗi người không giống nhau. Nhưng là đáp lễ khác nhau, mọi người thấy Tăng gia đáp lễ không giống nhau, chẳng phải là để cho bọn họ chê cười Tăng gia cũng là hạng xu lợi?

Chờ mọi người đi rồi, Tử Tình phương nói lại danh mục quà tặng cùng với đáp lễ của mình cho Tăng Thụy Tường và Thẩm thị, Tăng Thụy Tường ngại hơi đơn giản.

Thẩm thị cười nói: "Cũng không xê xích gì rồi, mấy nhà Tần gia bọn họ chịu thiệt một chút, nhưng là, mấy ngày nay bọn họ quả là đến quấy rầy chúng ta không ít, nếu thật đáp lễ theo mấy nhà bọn họ, chỉ sợ trong lòng ba nhà khác sẽ băn khoăn, ta thấy Tình nhi như vậy cũng rất tốt."

Bởi vì Lâm Khang Bình nói muốn đi sớm, chạy tới Xương Châu nghỉ trọ. Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tăng Thụy Tường mở cửa lớn ra, ấy thế mà trước cửa vây quanh một đống lớn người đưa tiễn, có học sinh trong học đường, lí chính, cả đại gia đình Tam bà bà, Tứ bà bà, còn có rất nhiều thôn dân, mọi người ít nhiều gì đều từng nhận ân huệ của Tăng Thụy Tường hoặc Lâm Khang Bình.

Tăng Thụy Tường thấy hết sức cảm động, Tam bà bà một tay lôi kéo Tăng Thụy Tường, một tay lôi kéo Thẩm thị, rưng rưng nói: "Đi lần này, Tam nương còn không biết có thể còn sống chờ các ngươi trở về hay không, các ngươi ra bên ngoài, phải thật tốt, chuyện trong nhà, không cần nghĩ tới, có năm nhi tử kia của ta ở đây. Nhớ kỹ một câu của Tam nương, bên ngoài ngàn tốt vạn tốt, nhưng cũng không phải nhà chúng ta, Tam nương còn chờ nhìn các ngươi một cái đấy. Hu hu. . ."

Tăng Thụy Tường nghe xong cũng là khó kiềm nén được tình của của mình, bởi vì lời của Tam nương, làm cho hắn cảm nhận được sự dịu dàng của mẫu thân, nghĩ vậy, ôm Tam bà bà khóc lớn lên, không chỉ Tăng Thụy Tường, Tử Tình cũng có cảm giác như vậy, lời nói của Tam bà bà, vẫn luôn thật tri kỷ.

Thu Ngọc mang theo mấy đứa Uyển Tình cũng tới rồi, vành mắt đỏ hoe, Tăng Thụy Tường phải đi rồi, về sau, nàng phải có khó khăn gì, thật đúng là không có người làm chỗ dựa ra mặt cho nàng rồi, Xuân Ngọc kia càng là không trông cậy được, từ lần cãi nhau đó, hai nhà cũng không qua lại nữa. Chỉ còn một mình Hạ Ngọc lại là con ma ốm, còn có, Điền thị kia, cũng không biết có thể kéo dài tới khi Tăng Thụy Tường trở về hay không?

Nhưng là, những lời này, Thu Ngọc cũng không có cách nào nói ra miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba chiếc xe ngựa càng chạy càng xa, nước mắt của Thu Ngọc cũng là càng chảy càng dài.