Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 372: Ăn hôi



Chương 372,

Thẩm thị lên xe còn nói thầm với Tăng Thụy Tường: "Làm sao đang yên lành lại nổi hứng vào thành dạo thế, nói đi là đi, trong nhà cái gì cũng không thiếu, cứ nhất định muốn đi sao?"

"Ngươi xem ngươi, khó được tiểu Tứ hiếu thuận, ngươi cũng đừng mất hứng." Tăng Thụy Tường kéo một phen Thẩm thị lên xe.

"Đúng đó, nương, ngươi xem ngay cả cha cũng có hứng, lão nhân gia ngươi vẫn là cẩn thận suy nghĩ, lát nữa muốn cái gì, cha cũng là nói, mỗi người phải chọn một thứ, là hiếu tâm của Tiểu Tứ." Tử Tình vội nói.

Tử Tình cũng là biết ý của Tử Hỉ và Tăng Thụy Tường, thực ra, nhà ai cũng không thiếu mấy lượng bạc này, hôm nay từ chỗ tổ trạch về, mọi người đều lo lắng Tăng Thụy Tường khó chịu, mọi người nghĩ cách giúp Tăng Thụy Tường giải sầu, dù sao Tăng Thụy Tường từ tận đáy lòng là không muốn cùng Điền thị có liên quan gì nữa.

Vào thành, Tử Phúc và Lưu thị muốn về nhà mẹ đẻ trước, Tử Tình cười nói: "Đại tẩu, chớ sốt ruột, các ngươi ở nhà từ từ uống ly trà, uống ly rượu, cho ấm thân, chúng ta cũng từ từ xem."

"Ừm, ý kiến hay, nhìn xem xong chúng ta đã có thể về nhà rồi, quá thời hạn không chờ." Tử Hỉ cũng cười nói.

"Hừ, tiểu Tứ, ngươi dám, lát nữa trở lại ta chọn ngay một cái đắt nhất, ta làm cho ngươi cực kỳ đau lòng bạc trong tay ngươi." Lưu thị cũng cười trả lời.

"Cái này không thể được, nói trước rồi nhé, trừ cha mẹ, tỷ ta, mỗi người khác không được vượt quá một trăm lượng bạc, bằng không, ta cũng không đài thọ." Tử Hỉ giơ giơ tay nói.

"Dựa vào cái gì? Ta muốn đãi ngộ giống như bọn họ, trưởng tẩu như mẹ, ngươi không biết sao?" Lưu thị trả lời.

"Đại tẩu, không phải chứ, ngươi cũng vô lại rồi, còn không mau mau về nhà đi?" Tử Hỉ đuổi nói.

"Tí về sẽ tìm ngươi tính sổ, ngươi chờ." Lưu thị cười trả về một câu, lại hỏi đại khái đi dạo con phố nào trước. Rồi cùng Tử Phúc lên xe rời đi.

Bên này Tử Hỉ hỏi Tăng Thụy Tường và Thẩm thị nói: "Cha, nương, các ngươi muốn cái gì, ta đi xem cái đó trước?"

"Ta muốn nhìn một chút có tranh chữ cổ gì tốt. Phòng khách trong nhà thiếu một bộ tranh tốt, ta vẫn luôn muốn chọn một bộ tốt, bạc ở trong tay nương ngươi. Ta sợ nàng đau lòng, ngươi đã mở miệng, không bằng hãy chọn một bộ cho phụ thân đi." Tăng Thụy Tường nói.

"Lúc nào ngươi muốn mua tranh ta không bỏ được bạc rồi? Ta là người không phân rõ phải trái kia sao? Không được làm hỏng thanh danh của ta." Thẩm thị trợn mắt nói.

"Được, chúng ta xem thị trường đồ cổ trước, nương, ngươi muốn cái gì?" Tử Hỉ hỏi.

"Tranh này đắt không? Không bằng cứ tính vào hai người ta và cha ngươi?" Thẩm thị nói.

"Nương, tiểu Tứ đã nói rồi. Mỗi người chọn một thứ, ngươi cũng đừng làm hỏng quy củ trước, trở về người khác làm sao không biết xấu hổ mở miệng?" Tử Tình cười nói.

Thẩm thị nhìn nhìn mọi người, vội hỏi: "Vậy thì chọn một thứ?"

"Không chỉ muốn chọn một thứ, còn muốn chọn một thứ tốt. Bằng không, chúng ta cũng ngại mở miệng." Trần thị cũng cười nói, Trần thị vào cửa cũng hơn mười năm rồi, hiểu biết tính cách của Thẩm thị tính cách, nói chuyện cũng tương đối tùy ý.

Một đống người này, mặc kệ vào cửa hàng nào, hỏa kế đều là mở to hai mắt trước, sau đó ân cần cẩn thận hầu hạ, nghe nói Tử Hỉ nói muốn tranh tốt. Vội vàng đề cử, đáng tiếc, Tử Tình cũng không biết triều đại này có họa sĩ nổi tiếng nào, chẳng qua, Tử Tình cũng là biết, tranh của Tống Huy Tông rất đáng giá. Bèn lôi kéo Lâm Khang Bình nhỏ giọng hỏi một câu: "Có thể mua được tranh của Tống Huy Tông không?"

Lâm Khang Bình vỗ vỗ đầu Tử Tình, nói: "Nơi này chắc chắn không có, ta nếu muốn, ta đi Kinh thành nhìn xem."

Tử Hỉ nghe thấy được hỏi: "Tỷ tỷ muốn cái gì?"

Lâm Khang Bình cười nhìn thoáng qua Tử Hỉ, nói: "Nhiệm vụ này liền giao cho ngươi rồi, tỷ ngươi muốn tranh chữ của Tống Huy Tông, ngươi xem rồi làm đi."

"Tỷ, không phải chứ? Ngươi là thật? Đi, ta trở về nhất định tìm một bộ ra đây cho ngươi." Tử Hỉ cắn răng đáp ứng.

"Tiểu đệ, có cơ hội, mua cho ta một bộ chữ của hắn, ta đã thấy người khác viết phòng theo rồi, ngươi mua cho ta một bộ nhỏ là được, lớn ta không mua nổi." Tử Lộc nói.

"Nhị ca, cái này thật sự là tương đối khó khăn, ít nhất cũng phải năm trăm lượng bạc một bộ ngươi muốn không?" Tử Hỉ hỏi.

"A? Đắt như vậy, còn là bộ nhỏ? Nhị ca, ngươi phải viết một trăm bộ lớn đi đổi." Tử Thọ cười nói.

"Vậy cũng đáng giá, muốn." Tử Lộc nói.

Tăng Thụy Tường nghe xong mấy người bọn họ đàm luận, cười nói: "Tiểu Tứ, cha chỉ cần một bộ hai trăm lượng là được rồi."

"Cha, ngươi cẩn thận chọn đi, tiểu Tứ không thiếu tiền." Tử Tình cười nói.

Tăng Thụy Tường vòng vo ba bốn cửa hàng đồ cổ, cuối cùng nhìn trúng một bộ “tuyết trung hồng mai đồ” (tranh mai đỏ trong tuyết) của tiền triều, tranh là bức rộng, có thể nhìn ra tuổi tác hồng mai đã nhiều tuổi, cành già thưa nghiêng, trên chạc cây lưu lại đầy tuyết, khó được là trên chạc cây đứng sáu con chim hỉ thước, ngửa cổ kêu to, líu ríu như là muốn báo tin vui, khiến cho tuyết trên chạc cây ào ào rơi xuống. Đây là chỗ gần, nơi xa còn lại là một bộ “hàn giang thả câu đồ” (tranh thả câu trong sông lạnh), một người khoác áo tơi ngồi ở bờ sông, mặt tranh kia tương đối nhỏ.

Tăng Thụy Tường nhìn trúng bức họa này, là vì trong tên của Thẩm thị có từ Mai, tuổi của Thẩm thị cũng thấy già, mà này sáu con chim hỉ thước, Tăng Thụy Tường dĩ nhiên cho rằng là sáu đứa nhỏ của Tăng gia.

Bức tranh này tên gọi "Tuyết trung hồng mai", mặt trên còn có hai câu thơ, "Hồng mai trong tuyết cùng áo tơi, đừng khiển hàn xâm hạc tất chi[1]." Hai câu thơ này Tử Tình thật đúng là chưa từng đọc, nhưng là, trên mai rõ ràng là chim khách đi? Chẳng lẽ mình nhận lầm rồi? Lạc khoản là Vương Miện, Tử Tình không biết Vương Miện[2] này và Vương Miện mình biết kia có phải cùng một người hay không, bởi vì Tử Hỉ nói là tiền triều, vậy rất có khả năng không phải là một thời không.

[1]Hạc tất chi: hạc tấc là đầu gối hạc, hạc tất chỉ chỉ cành mai gầy như đầu gối hạc. Hai câu thơ trên trong bài “cấp tuyết ký Vương lập chi vấn mai hoa”

[2]Vương Miện (1287-1359), chữ Nguyên Chương, hiệu Chử Thạch Sơn Nông, cũng hiệu Thực Trung Ông, Mai Hoa Ốc Chủ…., người Phong Kiều, Chư Kỵ, Chiết Giang, họa sĩ nổi tiếng thời Nguyên, nhà thơ, nhà khắc dấu. Ông xuất thân bần hàn, còn nhỏ chăn trâu cho người, dựa vào tự học trở thành thi nhân, họa sĩ. Ông nổi tiếng bằng tranh về mai, càng giỏi về mặc mai. Thơ Vương Miện nhiều đồng cảm với sự khổ nạn của nhân dân, lên án hào phú quyền quý, coi nhẹ công danh lợi lộc, các tác phẩm miêu tả cuộc sống điền viên ẩn dật. Có ba cuốn “trúc trai tập”, truyền đến đời sau còn hai cuốn, tranh truyền đến đời sau có “tam quân tử đồ”, “mặc mai đồ”…Sau này Vương Miện tránh né Triều đình, ẩn cư trong núi Hội Kê, bị bệnh qua đời.

Bức họa này chào giá ba trăm lượng bạc, Tử Hỉ lại cho Tử Lộc chọn một bộ chữ, chào giá tám mươi lượng bạc, cho Tử Thọ chọn một bộ tượng điêu khắc gỗ, là tổ hợp người vật, chào giá năm mươi lượng bạc, nghe nói đều là danh gia tiền triều, đáng tiếc Tử Tình cũng không hiểu biết những cái này. Mấy người Tử Lộc giúp trả giá, cuối cùng tốn bốn trăm lượng bạc mua xuống.

Tử Hỉ để cho Hạ Cam Vĩnh tự chọn một quyển bảng chữ mẫu, cũng tốn năm mươi lượng bạc, lúc này, Tử Phúc bọn họ tới rồi, thấy mọi người mua đồ, nói: "Làm cái gì vậy? Các ngươi thật sự coi Tiểu Tứ là nhà giàu rồi?"

"Đại ca, vẫn là ngươi tốt nhất." Tử Hỉ vội nói.

"Các ngươi đã đều cho tiểu Tứ mặt mũi như vậy, ta cũng không thể ngoại lệ phải không? Hỏa kế, chỗ các ngươi đắt nhất là cái gì?" Tử Phúc gọi.

"Đại ca, không phải chứ? Thì ra ngươi tới “âm” à?" Tử Hỉ kêu thảm thiết nói.

Tử Phúc cười đẩy Tử Hỉ một cái, hỏi: "Tỷ phu ngươi còn chưa có chọn đâu?"

"Đúng vậy, tỷ phu, ngươi muốn cái gì? Đãi ngộ của ngươi và tỷ tỷ giống nhau." Tử Hỉ vội nói.

"Yêu thích của ta với tỷ ngươi giống nhau, không bằng, ngươi lại đưa một bộ Tống Huy Tông gì đó đến đây đi?" Lâm Khang Bình nhìn thoáng qua Tử Tình cười nói.

"Tỷ phu, làm sao ngươi còn hiểm độc hơn cả Đại ca thế?" Tử Hỉ thở dài nói.

"Ngươi thoải mái một chút, muốn tốt, thì mua đi." Lâm Khang Bình cười nói.

"Thật sự, tỷ phu, ngươi có ý kiến gì hay? Thành, sau này ta nhìn thấy tranh chữ của Tống Huy Tông nhất định giúp ngươi mua được." Tử Hỉ thay đổi khuôn mặt tươi cười.

"Lời của Tiểu Tứ lại là nhắc nhở ta, sau này, thật sự gặp được, mua về cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đưa bạc, hôm nay tiêu tiền của ngươi." Tử Tình cười nói.

Trong tay Tử Tình cộng thêm sáu ngàn này, lại gần có một vạn lượng bạc rồi, đất đai cửa hàng cũng đầu tư một chút rồi, không bằng lại đầu tư chút tranh chữ, tương lai để lại cho đứa nhỏ, thật đúng là một khoản tài phú, chẳng qua là, bảo quản và cất giữ tranh chữ này, Tử Tình thế nhưng không biết gì cả, chỉ có thể để cho Thư Duệ bọn họ đi học thôi.

"Ta nói rồi mà, vẫn là tỷ ta đối với ta tốt nhất, thông cảm ta nhất." Tử Hỉ qua vịn Tử Tình cười nói.

Tử Phúc dạo qua một vòng, chọn đến chọn đi cũng không biết chọn cái gì tốt, Lưu thị đề nghị hắn chọn một bộ tranh, nói: "Thư phòng nhà chúng ta cũng không thể trống không, mua bức họa đi, chữ thì không cần mua, dù sao có Nhị đệ rồi, treo tạm đi."

Tử Lộc nghe xong bác nói: "Đại tẩu, ngươi vẫn là đừng cố tạm, vẫn là để cho đại ca chọn cái tốt đi."

Tử Phúc nghe xong từ chối cho ý kiến, Lâm Khang Bình bảo Tử Lộc giúp chọn được một quyển bảng chữ mẫu, trở về cho mấy đứa Thư Duệ dùng luyện chữ, cũng là năm mươi lượng bạc, Tử Lộc nói là danh gia tiền triều, chẳng qua, còn không có nổi tiếng đi?

Tử Phúc lằng lằng hồi lâu, chọn một một cái nghiên mực, gọi là nghiên mực “đá hoa thông phượng văn”, chào giá một trăm lượng bạc, sau lại, bởi vì Tử Hỉ mua nhiều, liền mặc cả đến tám mươi lượng bạc, Tử Phúc bưng nghiên mực này nói: "Lại có thể cần lương bổng một năm của ta, chậc chậc, nếu không là mượn ké ánh sáng của tiểu Tứ, thật đúng là không bỏ được."

Lưu thị đẩy hắn một cái, cười nói: "Đức hạnh này, ngươi còn là lão Đại đấy, còn chiếm tiện nghi của Tiểu Tứ."

"Được rồi, bây giờ nên đến lượt các nữ nhân của chúng ta rồi, nương, ngươi nghĩ xong chưa?" Tiểu Tứ cười nói.

"Hay là chúng ta đi cửa hàng vải vóc nhìn xem đi?" Thẩm thị hỏi.

"Nương, vải vóc trong khố phòng ở nhà còn không thiếu đâu, bên này cũng không có vải vóc tốt mấy chục lượng bạc một cuộn." Lưu thị cười nói.

"Thế Đại tẩu nói đi đâu?" Trần thị hỏi.

"Đi cửa hàng bạc, nhìn xem có đồ kiểu mới gì không, dù sao hôm nay ta nhất định phải để cho Tiểu Tứ đau lòng." Lưu thị cười nói.

"Nói trước rồi nhé, một người chỉ cho phép một thứ." Tử Hỉ vội nói.

Mọi người vào cửa hàng bạc, mấy người nam Tăng Thụy Tường bọn họ chỉ ngồi ở đại sảnh, Thẩm thị dẫn theo bốn nàng dâu cùng hai người Tử Tình Tử Vũ, ở quầy xem tỉ mỉ, Tử Tình thật đúng là không muốn mua cái gì, chẳng qua, cũng không thể làm mọi người mất hứng, mọi người không hẹn mà cùng chọn cho Thẩm thị một bộ hoa cài đầu cùng trâm châu bằng vàng ròng trước, đầu trâm có ba viên trân châu mượt mà trắng dịu, cái này còn tương đối rẻ, mới tốn hai mươi lượng bạc.

Thẩm thị chọn xong rồi, đến lượt Lưu thị, Tử Tình cười nói: "Không bằng đại tẩu chọn một người, lát nữa năm người chúng ta giống nhau, lúc mừng năm mới đều đeo, vừa thấy là biết là Tiểu Tứ tặng, thật tốt."

"Chủ ý này không tệ, ta còn bớt lo, dù sao một kiểu này cũng không tồi, chẳng qua, sáu người chúng ta sáu đeo giống nhau, cũng là thú vị." Trần thị vội cười nói.

"Một thứ kia thì không đủ, thế nào cũng phải một bộ đồ trang sức mới được?" Lưu thị cười nhìn về phía Tử Hỉ.

"Đại tẩu, không thành vấn đề." Chủ yếu trang sức thật đúng là rẻ hơn tranh chữ, Tử Hỉ cũng đủ tự tin.

Lưu thị chọn một bộ đồ trang sức châu ngọc, đáng tiếc trong tiệm không có sáu bộ hoàn toàn giống nhau, chỉ là tìm vài bộ gần giống, mỗi người chọn một bộ, tổng cộng mới tốn tám mươi lượng bạc.

Tử Hỉ cười nói: "Trước kia, ta còn tưởng rằng là nữ nhân mới có năng lực tiêu tiền, thế mới biết, đồ của nữ nhân còn không phải đắt nhất, đi thôi, ta tặng thêm cho mỗi người các ngươi một loại vải vóc giống nhau, Tết sẽ mặc lên."

"Đến lúc đó mà nhận lầm người mới buồn cười đấy." Tử Vũ cười nói.

"Sợ cái gì, chơi vui là được." Lưu thị vội vàng hưởng ứng.