Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 225: Xe trẻ con



Tử Tình nghe Lâm Khang Bình nhắc tới trên chuyện buôn bán, vội nói: "Chuyện buôn bán thì ngươi cứ làm chủ, ta không hiểu gì đâu, ra ngoài rồi, tiền bạc là việc nhỏ, tánh mạng ngươi mới quan trọng nhất."

"Yên tâm, ta đáp ứng ngươi, xong việc trở về, tuyệt đối không xen vào chuyện gì nữa, ta cũng không bỏ ngươi được."

Tử Tình nghe Lâm Khang Bình muốn xa nhà, trong lòng cực kì không muốn, hai tay vòng quanh thắt lưng của hắn, tựa vào trước ngực hắn, Lâm Khang Bình ôm lấy Tử Tình ôm lên phản cách vách, hôn môi Tử Tình, vừa muốn cởi áo Tử Tình, Tử Tình vội ngăn hắn lại: "Bà ngoại sắp đến rồi."

Lâm Khang Bình tay chân không ngừng, miệng cũng không ngừng, nói: "Tình nhi, ta đói bụng, ra ngoài ba ngày, tốt xấu gì cũng cảm thông ta đi, để ta ăn đỡ thèm đã. Với lại ngươi giờ có ra ngoài, vẻ mặt xuân sắc, có khác gì đâu?"

Tử Tình nghe xong, dùng sức đánh hắn vài cái, "Tình nhi, cẩn thận tay đau, đỡ sức thì giữ để cùng ta."

Tử Tình cười, cho hắn. Kết thúc, Lâm Khang Bình ôm Tử Tình tắm rửa

Hai người thu thập sạch sẽ đến tiền viện, Tiểu Hồng nói: "Lão tổ tông muốn ăn rau nên mọi người đi nhổ rau rồi, để ta kêu bọn họ đến." Tử Tình mặt đỏ lên, liếc Lâm Khang Bình một cái.

Lâm Khang Bình đi rồi, Tử Tình thường xuyên ôm đứa nhỏ đi dạo ở trong vườn, có khi đi Đào lâm, có khi đi rừng trúc, nhiều lúc thì ở bên bờ nước xem con vịt cùng ngỗng trắng chơi đùa giữa lá sen, mỗi khi ôm đứa nhỏ cánh tay tê cứng. Nhưng Tử Tình cũng không nỡ để nha hoàn mệt quá, vật nhỏ mỗi ngày một trưởng thành, khuôn mặt nhỏ nhắn núc ních thịt, cánh tay nhỏ như búp sen, Tử Tình nhìn hắn là mềm yếu, mỗi lần dẫn hắn ra ngoài, vật nhỏ cực kì hưng phấn. Tay nhỏ bé quơ loạn, mắt to chớp chớp.

Thời tiết mỗi ngày một nóng, ôm đứa nhỏ dễ ra mồ hôi, Tử Tình nhớ trẻ con xe đẩy tay ở kiếp trước, giữa ngày hè có cái xe đẩy tay thì quá tốt. Đứa nhỏ cũng ít chịu mệt. Tử Tình nghĩ tới cái này, hình như không khó lắm, không bằng tự mình làm một cái xem.

Tử Tình ngồi trên phản vài canh giờ, xóa xoá sửa sửa vẽ vẽ sơ đồ phác thảo, bảo Lâm An đi mời Từ sư phụ đến một chuyến, Từ sư phụ nhìn sơ đồ phác thảo, nói: "Không khó làm, mà sao ngươi nghĩ ra được vậy?"

"Mỗi ngày ôm đứa nhỏ, tay đều nhức mõi, nghĩ nếu có một chiếc xe có thể đẩy đứa nhỏ vừa đi vừa chơi thì tốt rồi. Cả người lớn lẫn đứa nhỏ đều bớt việc. Ta suy nghĩ mấy ngày, từ xe cút kít nghĩ đến xe bốn bánh, chỉ sợ còn phải có chỗ cải tiến thêm, ngươi vừa làm ta vừa nghĩ, làm ngay tại trong nhà ta đi. Ta thấy không thích hợp thì sửa đổi lúc nào củng được. Ngươi cũng giúp ta suy nghĩ thêm, đúng rồi, tốt nhất là tìm những thứ gỗ tốt một tí. Còn nữa, việc này ta hi vọng ngươi có thể giữ bí mật, tiền công ta cho ngươi một trăm văn một ngày."

Từ sư phụ nghe xong miệng đầy đáp ứng, ngay cả đồ đệ cũng không mang theo, ngày thứ hai tự mình bưng công cụ đến. Tử Tình dẫn hắn về nhà mẹ đẻ tìm ít gỗ thường dùng, hết bảy tám ngày, làm lại sửa sửa lại làm, cuối cùng thành công được 3 chiếc xe đẩy, miễn cưỡng cũng dùng được, mỗi tay vịn đều mài bóng loáng, quét nước sơn, Tử Tình khâu vải hai bên để che chắn, đỉnh xe là vòm cung bằng trúc có khâu vải dày, phía dưới là lớp đệm thật dày, mặt trên trải đệm trúc, vật nhỏ nằm bên trong còn có không gian hoạt động.

Ngày này, xe đẩy hoàn công, Tử Tình xem Tiểu Thanh Tiểu Lam các nàng tranh nhau đẩy Thư Duệ chơi, Lâm Phong bọn họ ở một bên xem, bỗng thấy Lâm An dẫn Tăng Thụy ngọc cùng đại ca hắn - Tăng Thụy Phát cùng tới. Nguyên lai là đến đưa tiền bán heo, ba mươi con heo bán được hơn tám mươi lượng bạc, lại mua ba mươi heo con, cũng còn bảy mươi lượng và hơn hai điếu tiền, Tử Tình lấy bảy mươi lượng bạc, thừa lại để hai người bọn họ chia nhau.

"Đại chất nữ, không dùng được nhiều như vậy đâu, một ngày tiền công bốn mươi văn, hai chúng ta có một điếu tiền là quá đủ rồi." Tăng Thụy ngọc nói, trả một điếu tiền kia lại.

Tử Tình không nhận, nói: "Tử Quân tháng sau còn muốn đi Xương Châu thi, Tử Văn cũng vậy mà. Coi như ta cho bọn hắn chút tiền lộ phí."

Tăng Thụy Phát vừa nghe, vui vẻ kéo áo Tăng Thụy Ngọc, nói: "Cũng đúng, đứa nhỏ này năm nay đã thi lần thứ 3 rồi, bạc cũng tố không ít, ta tích góp được bao nhiêu bạc đều bị hắn tiêu hết, ta nghĩ, năm nay lại không trúng thì ở nhà làm ruộng hoặc vào thành tìm việc làm, nếu không có cha ngươi khuyên ta, năm nay ta đã không cho hắn đọc rồi."

"Đại ca, nếu nói như ngươi thì ta cũng không nuôi nỗi Tử Văn nhà ta đọc sách, ngươi còn có thể giết heo bán thịt, một năm tiền thu cũng không thiếu, trong nhà lại nuôi bốn năm con heo, ngươi còn sầu cái gì?" Tăng Thụy Ngọc hỏi.

"Tử Văn nhà ngươi còn nhỏ, mới mười lăm, lúc Tử Mỹ thành thân ta cho mười lượng bạc, mới vài năm thôi mà Tử Quân đã mười bảy, Tử Lệ năm nay cũng mười lăm, hai người đều nên kết hôn, không cần bạc à?" Tăng Thụy Phát buông tay nói.

"Không bằng ngươi cũng giống Tử Tình, nuôi ba mươi con heo, chỉ sợ một năm tiền thu cũng đủ ngươi làm tiệc cho con." Tăng Thụy Ngọc nói.

"Nuôi heo tiền lời không cao, phí sức vất vả một năm, mướn nhiều người như vậy để nuôi heo, còn phải mua đò ăn thừa cho heo ăn, một con heo cũng không lời đủ 1 lượng. Trừ đi mướn mọi chi phí thì chỉ sợ còn thừa bốn mươi lượng thôi." Tử Tình nói.

"Không thể tính như vậy, ngươi ngẫm lại đi, nếu không nuôi heo, ngươi lấy phân nơi nào, đất vốn là đất hoang, không có phân thì trồng thứ gì cũng không tốt. Cho nên, ngươi cũng đừng dựa vào nuôi heo để kiếm bạc không không, theo ta thì đây vốn không phải nguồn tiền chủ yếu, chỉ cần không bị gì, tốt xấu thì ngươi cũng có tiền tiêu vặt, bốn mươi lượng không phải ít đối với ngươi, còn ta thì có thể sử dụng bảy tám năm đấy."

Tăng Thụy Ngọc nhìn Tử Tình lớn lên, biết Tử Tình không thích những kẻ tiểu nhân a dua xu lợi, nên hắn nói: "Nhà ngươi nếu muốn trồng lúa mạch, ta thấy phải nuôi đất một hai năm nữa. Đậu tương thì một hai ngày nữa sẽ chín, ta tặng cho ngươi một ít để ngươi dùng trước, ngày mai ta tìm người đi cắt, ta thấy trong nhà ngươi không thiếu người, cắt xong rồi thì ta đưa đến, các ngươi tự tuốt, việc này cũng không tốn sức lắm, vỏ đậu cất để làm mồi nhóm lửa, đỡ các ngươi phải kiếm củi. Tương lai bẻ ngô rồi thì ngươi đủ dùng củi một năm, đỡ bao nhiêu chuyện."

Tử Tình nghe xong gật đầu đáp ứng. Lại hỏi ngô mọc thế nào, nhổ cỏ mấy lần? Có rắn rết gì không, Tăng Thụy Ngọc nhẫn nại trả lời hết.

"Trồng xen với đậu tương, ngô hình như cao và to hơn ngô bên cạnh một ít, chỉ sợ phương pháp kia của ngươi dùng được, không biết ngươi nghĩ đến biện pháp này từ nơi nào?" Tăng Thụy Ngọc hỏi.

"Từ sách nhà nông, cụ thể thì cũng nhớ không rõ, không bằng sang năm thử thêm lần nữa."

"Đúng rồi, Khang Bình tìm hai người nọ, ta thấy cũng không tệ, quả thật là biết trồng trọt, cũng biết dọn dẹp." Tăng Thụy Ngọc nói.

Tử Tình nghe tin tức này, cảm thấy có thể tìm người thêm cho bên Khang trang, đang suy nghĩ thì Tăng Thụy Phát giật nhẹ áo Tăng Thụy Ngọc, hai người cáo từ đi rồi.

Ngày kế, buổi chiều, Tử Tình vừa ngủ dậy, ôm đứa nhỏ ra ngoài, chỉ thấy Lâm An bọn họ đang tuốt đậu ở trong viện, chợt nghe Tử Hỉ hô to "Tỷ, tỷ, ta đã trở về."

"Thi xong rồi, thành tích có chưa? Ngươi xem ngươi kìa, đã là tú tài rồi mà còn lóc la lóc chóc, về nhà khi nào, nương đâu?" Tử Tình hỏi.

"Làm gì nhanh như vậy, phải mười ngày nữa. Ta cùng nương về trước, nhị tẩu còn ở lại An Châu thành, nhà nàng không lớn lắm, người cũng nhiều, với lại mình đã ở nhà người ta thời gian không ngắn."

"Không phải là nàng đã mua nơi nữa à, nói là ngay cách vách, các ngươi cùng người nhà mẹ đẻ của nàng ở chung hả?"

"Không có, chỉ cùng nhau ăn cơm thôi. Nhưng buôn bán nhà nàng không tệ, đệ đệ của nhị tẩu rất khôn khéo, hắn đều quyết định thay nhị tẩu, ngươi nói đúng ghê, nhị ca thật sự không thích hợp làm việc này, không chỉ cần người khôn khéo, còn phải biết ăn nói, nhị ca làm được sao? Ta chỉ lo lắng bọn họ tự lập tiệm khác, tiệm của nhị tẩu lại không có ai ngó ngàng."

"Nghĩ gì xa vậy? Tiệm cơm không được thì tương lai nhị ca cũng có thể mở quán, khai quán ở trong thành, tiền học phí cao hơn ở nông thôn, có thể nuôi sống cả nhà, hơn nữa nương để lại của cải, sống dư dả, muốn giàu có nhiều thì mới khó."

"Ngươi nói cũng đúng, chuyện tương lai để tương lai nói, có lẽ ta đang buồn lo vô cớ ấy mà. Anh rể đâu? Lại ra ngoài?"

Bỗng nhiên nhìn thấy Thư Duệ nằm ở xe đẩy, Tử Hỉ nhận, đẩy đến đẩy đi, hỏi: "Tỷ, xe gì đây? Hình như ta chưa thấy bao giờ, lại là ngươi nghĩ ra được? Làm thật đẹp, có định bán không? Tỷ, tương lai ta mà không muốn đọc sách làm quan, ngươi chỉ cho ta cách kiếm tiền nhiều nhé, nhị tẩu nói mấy đồ ăn đắt khách trong tiệm đều là ngươi nghĩ được."

"Ngươi còn nhỏ như vậy, không đọc sách mà nghĩ làm gì? Mặc kệ tương lai ngươi muốn làm cái gì, đầu tiên, ngươi phải hiểu rõ một điều, có một thân phận của người đọc sách làm bùa hộ mệnh, hơn người thường rất nhiều. Ta mỗi ngày ôm đứa nhỏ ở nhà, chỉ có thể vắt óc tìm mưu kế đi cân nhắc thế nào để có cuộc sống thoải mái hơn. Ngươi so sánh với ta làm gì?" Tử Tình nói.

Đang nói, Thẩm thị bọn họ đến, "Ra ngoài nhiều ngày, cơm cũng lười làm, đến thăm cháu ngoại của ta, thuận tiện ăn chực luôn." Nói xong Thẩm thị liền ôm lấy đứa nhỏ đùa giỡn.

"Nghe nương nói kìa, ta đang định sang mời, đã kêu phòng bếp chuẩn bị trước rồi, đều là thứ nương thích ăn ." Tử Tình nói.

Người một nhà cùng nhau nói chuyện, cơm xong, Thẩm thị bọn họ tự giải tán.