Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 169: Lão gia tử chức thọ (1)



"Ngươi biết cái gì, đại cha ngươi dù thế nào thì hắn vẫn có ưu điểm, chỉ cần hắn đáp ứng chuyện gì, hầu như hắn sẽ tuân thủ hứa hẹn, các ngươi cứ yên tâm. Nhưng ta cho rằng mấy năm nay hắn không ở nhà, năm đó không có thực hiện việc đáp ứng cho cha mẹ một năm hai lượng bạc cùng thóc, thì thì ta nghĩ giờ hắn sẽ bù đắp lại, thế nào cũng phải một năm cho cha mẹ 4 lượng bạc tiêu dùng dấy? Không nghĩ cha mẹ cũng không lên tiếng." Tăng Thụy Tường nói, trong lòng nghĩ, nếu là mình, không biết nương còn làm ầm ĩ thế nào? Hắn chán nản.

Thẩm thị biết tâm tư của Tăng Thụy Tường, nói thật, hôm nay trượng phu có thể làm đến nước này, Thẩm thị đã cực kì ngoài ý muốn, không phải nàng tiếc chục lượng bạc, mấu chốt là hàng năm cho bạc còn không được tiếng tốt gì, đứa nhỏ thành thân, ngay cả một bữa cơm nhận người thân cũng không làm, bạc dư thừa đều cho Xuân Ngọc, ai có thể cao hứng?

"Đúng rồi, ngày mai Tử Toàn nhập gia phả, mọi người đi sớm để hỗ trợ." Tăng Thụy Tường nói.

Tử Phúc vội đáp ứng, mặc kệ thế nào, đối với bọn Tử Phúc, hôm nay là ngày đẹp tuyệt vời, cả nhà vây quanh chậu than, chơi, nói giỡn, đúng là mấy nhà vui vẻ mấy nhà sầu, một cái đêm giao thừa ở lão phòng bên kia có vẻ quá dài.

Điền thị oán giận lão gia tử không mở miệng ngăn cản Tăng Thụy Tường, cũng không mở miệng muốn tiền tiêu vặt, lão gia tử thì oán trách Điền thị thường ngày khắt khe con và nàng dâu. Chu thị oán giận Tăng Thụy Khánh không nên tùy tiện đáp ứng, với tính tình của lão nhị, vài câu dỗ dành là được, làm gì phải bỏ từng ấy bạc, tương lai Tử Toàn phải dung tiền nhiều. Tăng Thụy Khánh thì nghĩ, cũng là vì Tử Toàn. Hai vợ chồng đều tự ở trong phòng, nói nhỏ đến nửa đêm.

Mùng một, nhân dịp Tăng Thụy Khánh trở về, Tăng Thụy Tường sáng sớm đã mang bọn nhỏ đi lão phòng, trải qua một đêm thương lượng, thì tâm tình đều lắng đọng xuống, Điền thị cùng Chu thị cũng tiếp nhận sự thật này. Như thế có chút ngoài dự đoán của Tử Tình bọn họ, ít nhất thì nghĩ Điền thị cùng Chu thị không thể bình tĩnh như vậy. Quên đi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, đến đâu hay đến đấy vậy.

Tế tổ xong. Tử Toàn viết tên vào gia phổ, đám nam tử ở từ đường ăn cơm cùng người trong tộc, nữ tử ở nhà thu dọn xong, Thẩm thị dẫn Tử Tình các nàng về nhà trước, ai ngờ sau cơm chiều, lão gia tử muốn đi nhà con trai út đánh vài vòng mạt chược, trước kia Chu thị cũng mê bài, nghe nói điều này cũng đi theo.

Tử Tình thấy tất cả người bên lão phòng đều đến, hơi sợ một chút, cho rằng chuyện tối hôm qua lại có biến cố gì, không riêng Tử Tình, Thẩm thị cùng Tử Phúc bọn họ cũng nghĩ như thế.

Nghe nói lão gia tử muốn đánh mạt chượ, ngồi vô bàn trước, Tử Phúc vội vàng đem tiền đồng, cùng Tăng Thụy Tường, Chu thị nhìn chơi 1 vòng, muốn chơi, Tử Lộc đem vị trí tặng cho nàng. Tăng Thụy Khánh ở một bên xem Chu thị chơi, Thẩm thị cầm một rổ cam ra để cho mọi người giải khát, Tử Toàn ăn một quả còn muốn ăn thêm, Thẩm thị không dám cho đứa nhỏ ăn nhiều, nói sợ tiêu chảy. Tử Toàn lại dậm chân, rầm rì , Thẩm thị cầm năm sáu quả bỏ sang một bên, dỗ đứa nhỏ, nói lát nữa cho cầm về thì nó mới ngừng.

Chu thị ở một bên bận chơi bài, nói: "Đứa nhỏ này tính tình vậy đó, thích ăn phải muốn ăn đủ mới không làm ầm ĩ, bình thường ở nhà thì nào có điều kiện như thế này?"

Điền thị đột nhiên hỏi Tăng Thụy Khánh cùng Tăng Thụy Tường, "Lão đại, lão nhị, mùa xuân năm nay cha các ngươi tròn sáu mươi, định thế nào? Thừa dịp hôm nay đủ người, các ngươi thương lượng đi."

Tử Tình nghe xong sửng sốt, nguyên lai hôm nay vẫn có chuẩn bị mà đến, không phải chỉ đơn thuần là chơi mạt chược, đã nói rồi, thoạt nhìn bình tĩnh như vậy, không giống Điền thị thường ngày.

"Ta từng nói rồi, mấu chốt là xem Xuân Ngọc bọn họ, hai chúng ta chỉ quản cơm canh thôi mà? Chờ mùng hai mọi người tụ tập cùng nhau rồi nói sau." Tăng Thụy Khánh nói.

Nơi này Điền thị nghe xong, mặt trầm xuống, qua một hồi, ngồi vào bên cạnh Tử Tình, nói: "Cháu gái à, ông nội ngươi năm nay đại thọ sáu mươi, vài cô cô ngươi cũng không có điều kiện gì, ngươi làm một bộ quần áo tốt, chuẩn bị hầu bao đánh thưởng đi, vài cô cô ngươi thì phụ trách đào mừng thọ."

Tử Tình nghe xong có chút khó xử, nàng đang bận làm rất nhiều thứ, làm gì rãnh rỗi. Tử Tình vừa định nói chuyện, Thẩm thị nói: "Nương, đầu xuân Tử Tình phải làm giá y, còn có bốn mùa quần áo của nàng cùng Khang Bình, một cái bình phong còn chưa thêu xong, làm gì rãnh rỗi? Vả lại, cũng không có ai nghe nói muốn cháu gái chưa xuất giá làm việc này, không phải còn có ba cô cô sao?"

"Đúng vậy, bà, ta cũng không rảnh làm hầu bao." Tử Tình nói.

Điền thị nghe xong trừng mắt, vừa muốn nói chuyện, lão gia tử nghe thấy lời Tử Tình nói, cau mày: "Lão bà tử lại ăn giòi gì hả, ta từng nói với ngươi nhiều lần, đừng quan tâm chuyện ngươi không cần quan tâm, không ngờ ta nuôi ba đứa con gái, làm một bộ đồ cũng không nỗi, còn muốn cháu gái chưa lấy chồng bỏ tiền thưởng à? Các nàng không sợ dọa người thì ta vẫn sợ, ta có thể sống tới sáu mươi là tốt rồi, theo ta thì không bằng đừng làm. Bọn họ cũng không phải quá nghèo đói đến nỗi ngươi phải nhờ như vậy."

Điền thị nghe xong có chút ngượng ngùng, Tử Tình nói: "Ông nội, ta làm cháu gái, chúc thọ ông nội, nói lý lẽ thì cũng là nên ra sức, không bằng, ta hiếu kính. . ."

"Hiếu kính cũng không hiếu kính ở đây, ta cũng không thiếu ăn không thiếu mặc, trước kia, bạc hàng năm, bốn mùa xiêm y, cha mẹ ngươi đều đưa cho chúng ta, tuy rằng bây giờ theo đại cha ngươi, bạc ít nhưng cũng đủ chúng ta ăn uống. Ta đây thì vui vui vẻ vẻ mới sống lâu vài năm, ngươi thật sự muốn hiếu kính ta thì cho ông chút tiền tiêu vặt đánh mạt chược." Lão gia tử không đợi Tử Tình nói xong, liền cướp nói.

Lâm Khang Bình nghe vậy vội vàng vào phòng lấy ra một điếu tiền (1000 văn = 1 lượng bạc tiền lẻ), lão gia tử thấy cười híp mắt: "Cháu rễ của ta cơ trí, từng này đủ ta chơi mấy năm."

Chu thị thấy đỏ mắt, nói: "Cha, có dù có hiếu kính cũng không nhiều như thế, không ngờ cha tính toán giỏi, nói mấy câu hay thì có tiền cầm."

Tử Tình cùng Lâm Khang Bình nghe xong, gừng càng già càng cay, nói mấy câu hay thì mình đã tự chắp tay đưa tiền.

"Nói bậy gì hả? Điều này là tính kế à? Đây là cháu rễ ta hiếu thuận." Lão gia tử reo lên.

Điền thị ở một bên không thích nghe, nói: "Uống lên một ly rượu đã bắt đầu nói bừa, Xuân Ngọc bọn họ mà biết còn không thương tâm à, ngươi không nghĩ à, bọn họ thừa tiền thì không để cho cha tiêu hả?"

"Ít đánh rắm đi, ta không nói cùng ngươi nữa, nói cả đời cũng không nghe, đừng làm hỏng niềm vui của ta, nhị điều (tên quân bài)." Lão gia tử vừa ra bài, chu thị vui mừng: "Hồ , hồ (ờ, nói chung là thắng đó mà). Trả thù lao, trả thù lao đây." Làm lão gia tử tức giận vội đẩy Điền thị cách xa hắn một chút.

Đêm nay, Tăng Thụy Tường và Tử Phúc luôn luôn nhường, lão gia tử tuổi lớn tất nhiên không có khôn khéo như Chu thị, cho nên, ba nhà thua, chỉ có mình nàng thắng, Chu thị nhìn đống tiền đồng trước mắt, cũng thật vui vẻ.

Mùng hai, Tử Tình ở nhà giúp đỡ Thẩm thị chiêu đãi ba vị cô cô, sau này cứ hai năm mới đãi một lần, nên Thẩm thị không có bực tức lắm. Lão gia tử cùng hai nhà Xuân Ngọc, Thu Ngọc tới trước, Lâm Khang Bình đi tiếp một nhà Hạ Ngọc, Tăng Thụy Khánh cùng Chu thị nói muốn đi nhà mẹ đẻ rồi sau hẵng đến. Tử Bình dẫn con cũng chạy đến, làm mọi người có chút ngoài ý muốn, nhất là Chu thị, thấy mẹ con Tử Bình, hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon trên bàn gắp hết vào chén của bọn họ, tốc độ cướp đồ ăn có thể sánh bằng bọn Mao.

Sau khi ăn xong, vài cái tiểu hài tử cầm pháo nhỏ chơi trong sân, Tăng Thụy Khánh nói: "Hôm nay người đều đầy đủ, cha mẹ ở này thương lượng chuyện đầu xuân cha làm đại thọ sáu mươi, ta là lão đại, ta thu xếp, theo quy củ, tiệc rượu ta cùng lão nhị phụ trách, ba tỷ muội các ngươi nhìn xem phân chia thế nào?"

"Phân chia cái gì, nên mua cái gì nên làm cái gì, hết bao nhiêu bạc, đến lúc đó ba tỷ muội chúng ta làm là được." Hạ Ngọc thấy Xuân Ngọc không lên tiếng, liền mở miệng nói.

"Điều này không phải đơn giản như vậy, làm quần áo, giày, hầu bao đánh thưởng, thưởng bao nhiêu tiền đồng, đào mừng thọ làm dạng gì, việc này đều chú ý, chúng ta chưa làm bao giờ, hỏi nhị tẩu xem trước kia làm cho bà thông gia thế nào đã?" Thu Ngọc nói.

"Sao có thể so sánh được, nhị tẩu nhiều của cải, cái gì cũng dung đồ tốt nhất, chúng ta so không được, mỗi trang sức đã không mua nỗi rồi?" Xuân Ngọc nói.

"Cha không cần trang sức, chỉ cần quần áo hài miệt, có thể tốn bao nhiêu đâu?" Thu Ngọc nghe Xuân Ngọc nói, có chút bất mãn, trừng mắt nhìn nàng.

Thẩm thị thấy các nàng so đo như thế, âm thầm buồn cười, nhưng cũng không tiếp lời.

"Ngươi nhìn các ngươi đi, cha nhưng là có ba nữ nhi bảo bối, quan tâm các ngươi nhất. Ba các ngươi cần thương lượng cho tốt, cha nói một câu muốn tiền tiêu vặt chơi mạt chược, Khang Bình đã lấy ra 1 điếu tiền, thoải mái hơn các ngươi nhiều." Chu thị cười Xuân Ngọc các nàng.

Thẩm thị nghe xong không ra tiếng, nhưng khóe miệng cũng nhếch lên trên, Thu Ngọc vội nói nói: "Nếu không thì quần áo của cha ta làm, giày nhị tỷ làm, hầu bao đại tỷ làm, tiền thưởng tthì ba nhà góp lại, đào mừng thọ chung nhau, vẫn dung bột gạo đi, cũng tôn không bao nhiêu."

"Hầu bao muốn dùng bao nhiêu?" Xuân Ngọc hỏi.

"Khi đó ta chuẩn bị một trăm cái, người chủ trì cho sáu mươi văn, vẫn bối trong nhà đều được 6 văn trên một người. Ngươi tính số người đi, rồi làm nhiều hơn một tí." Thẩm thị nói.

Xuân Ngọc vừa nghe liền nóng nảy, vội nói: "Một cái hầu bao có thể bán được mấy văn, nhà của ta lỗ lớn rồi, một mình ta sao chuẩn bị hết, miễn làm hâu bao đi."

"Nhà ngươi có Quế Anh cùng Hoa Quế đều rảnh rỗi, có thể giúp ngươi làm, mấy năm nay ngươi không có bỏ ra thứ gì, cũng không nghĩ cha mẹ giúp ngươi bao nhiêu à, ngươi cũng nói được mấy lời này, không sợ cha thất vọng đau khổ, ta sẽ làm quần áo, thân thể nhị tỷ không tốt, chỉ có nhà ngươi nhiều người, quyết định như vậy đi." Thu Ngọc nói.