Cuộc Hôn Nhân Giấu Mặt Hàng Đầu Bị Lộ Tẩy

Chương 22: Giúp



“Người dùng Khương Minh Chi đã rời khỏi cuộc trò chuyện.”

Khương Minh Chi đặt điện thoại xuống lén lút nhìn Lộ Khiêm.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của anh cô lập tức cúi đầu.

Đầu óc Khương Minh Chi hiện tại đều tràn ngập biểu tình bao “khuôn mặt nhỏ màu vàng” đó.

Cô ôm chén, vành tai bắt đầu đỏ rực.

........

Điện ảnh Quân Cảng là công ty điện ảnh lớn nhất trong giới giải trí, có tầm quan trọng rất lớn trong ngành, lần này rút đầu tư bộ phim điện ảnh của Khâu Bính Đức, cũng coi như là cho một số người một cảnh cáo.

Khương Minh Chi còn chưa có diễn, mỗi ngày như cũ bận đọc và chọn kịch bản, trong thư phòng đủ loại kịch bản chất thành đống, tựa như đãi cát lấy vàng.

Siêu thoại fans cũng rất quan tâm hướng đi kế tiếp của Khương Minh Chi, rốt cuộc người hâm mộ chính là sự nghiệp của nghệ sĩ, mọi người ngoài sáng trong tối thúc giục Khương Minh Chi có thể tiến tổ, thật sự không có phim thích hợp thì tha gia chương trình tạp kỹ để duy trì xuất hiện cũng tốt.
Hàn Cần gần đây luôn ám chỉ nếu Lộ Khiêm có 49% cổ phần Quân Cảng, em là vợ chẳng lẽ không vớt được điểm tốt nào.

Khương Minh Chi sửa lại: [Là Lộ thị có 49%, không phải Lộ Khiêm]

[Vạn nhất là anh cả của anh ấy thì sao?]

Khương Minh Chi nói đến đây liền nói thêm: “Không phải gia đình Hồng Kông bọn họ xưa nay trong tư tưởng rất phong kiến bảo thủ sao, cái gì dòng chính mới được kế thừa, trưởng tử chính là thái tử, trọng nam khinh nữ, sinh con phải sinh con trai, Lộ Khiêm từ khi sinh ra đã định sẵn không phải thái tử, nói không chừng anh ấy hiện tại thoạt nhìn lợi hại như thế nhưng thực tế chỉ là giàn hoa, anh của anh ấy chuẩn bị chờ cha bọn họ vừa đi liền cho anh ấy một số tiền rồi đá ra khỏi Lộ thị, sau đó dựa theo trình độ tiêu sài hoang phí hiện giờ, nói không chừng hai ba năm liền tiêu hết tiền về sau còn dựa vào em nuôi.”
“Về sau nếu dựa vào em nuôi, ngựa 74 triệu Mỹ kim nghĩ cũng đừng nghĩ, bình thường mua vớ cũng phải nhìn sắc mặt của em, em nói không mua anh ấy cũng không dám cãi lại.”

Hàn Cần: “.......”

“Em không làm biên kịch quả thực mai một nhân tài.”

Khương Minh Chi cười nói. Cô tuy rằng không nghe Lộ Khiêm nói thế nào về người nhà của anh, nhưng cô có thể cảm giác Lộ Khiêm và anh cả của anh quan hệ không tồi, rốt cuộc hai người đều cùng một mẹ đẻ ra tư bản hiểm độc, từ nhỏ đã chịu giáo dục hun đúc như nhau, đối nhân xử thế hợp nhau, đều đối với tiểu nhân tàn nhẫn, lúc trước ở nhà xem thường người cha cưới về cựa minh tinh giải trí Từ Tuệ Nhàn, nghe nói Từ Tuệ Nhàn ở nhà phải cung kính gọi con riêng là “đại thiếu gia” “nhị thiếu gia”, kết quả hai thiếu gia này còn đối với em gái Từ Tuệ Nhàn sinh cực kì khắc nghiệt, tiểu cô nương vừa tốt nghiệp xong chưa yêu ai cũng chưa nói gì liền một tay đưa đi liên hôn, tất cả đều là thành tích quang vinh của hai anh em này.
Hàn Cần thở dài: “Thôi, em từ từ chọn đi.”

Khương Minh Chi cúp điện thoại.

Cô biết rõ Hàn Cần có ý gì, nhưng một số việc, nói thế nào, cô cũng không dám hướng Lộ Khiêm mở miệng, hai người bất luận là kinh tế hay công việc đều tương đối độc lập, việc này cùng việc lần trước bị ủy khuất hướng anh cáo trạng làm nũng không giống nhau, một khi mở miệng là thật sự có việc cầu người.

Huống hồ Lộ Khiêm cũng không chủ động cùng cô mở miệng.

Khương Minh Chi thu lại tâm trạng, trang điểm xách túi xách ra cửa.

Hôm nay cô hẹn Tống Tinh cùng ăn cơm.

Hai người đã lâu không gặp mặt, Tống Tinh lấy một xấp ảnh Khương Minh Chi, đêt cô ký tên đem về cho nhóm bạn trong ban nhạc.

Khương Minh Chi soạt soạt ký vào tấm ảnh, ngẩng đầu phát hiện lỗ tai Tống Tinh lại nhiều thêm mấy lỗ.
“Ký rồi.” Khương Minh Chi đem ảnh đưa cho Tống Tinh.

“Cảm ơn □□ tinh”, Tống Tinh cười tủm tỉm đưa tay nhận: “Về sau mấy tấm ảnh này là tài sản của tớ, suối nguồn quan trọng.”

Khương Minh Chi “cắt” một tiếng.

Hai người trong nhà hàng cởϊ áσ khoác, Tống Tinh bên trong mặt áo len, lúc duỗi tay lấy ảnh cổ tay bị lộ ra khỏi áo một chút, Khương Minh Chi nhìn cánh tay Tống Tinh sững sờ.

Cô duỗi tay bắt lấy tay phải Tống Tinh, sau đó lật lại, đem tay áo đẩy lên trên.

Tống Tinh: “Này.”

Khương Minh Chi nhìn hình xăm bên trong cánh tay Tống Tinh.

Lúc trước là đóa hồng kiều diễm, hiện tại hoa hồng biến mất, thành một con cáo cô độc.

Khương Minh Chi không thể tưởng tượng nhìn Tống Tinh.

Cô vẫn cho rằng Tống Tinh nhuộm tóc, xỏ tai, mặc đồ quái dị, chạy tới cùng mấy anh em hỗn tạp làm ban nhạc chỉ là chơi đùa một thời gian, qua mấy ngày liền trở lại, nhưng hiện tại nhìn hình xăm này, Khương Minh Chi mới phát hiện lần này cô ấy không phải ham chơi, cũng không phải nhất thời hứng lên.
Tống Tinh cũng thẳng thắng không giấu giếm: “Ùm, nhìn cũng được, tớ thiết kế cũng lâu rồi.”

Tống Tinh múc một muỗng kem đưa vào miệng, thản nhiên nói: “Tớ đã treo trên một cái cây hơn hai mươi năm rồi, chẳng lẽ không cho tớ thay đổi sao.”

Khương Minh Chi trầm mặc không nói.

Tống Tinh từ nhỏ thích Khương Minh Sùng anh họ cô, cả ngày vây quanh bên người Khương Minh Sùng, tính cô ấy giống con trai, ở trước mặt Khương Minh Sùng bức mình làm thục nữ dịu dàng, vào cao trung thậm chí vì Khương Minh Sùng xăm đóa hoa hồng, bởi Khương Minh Sùng là tiểu vương tử, cô muốn làm hoa hồng tiểu vương tử thích nhất.

Đáng tiếc Khương Minh Sùng cự tuyệt lời tỏ tình của Tống Tinh từ nhỏ đến lớn đến chết lặng, đầu năm được trở về nhà một lần, Khương Minh Sùng từ quân đội nghỉ phép trở về, Tống Tinh chuẩn bị tỏ tình.
Khương Minh Sùng giống hai mươi năm trước từ chối tiếp, chẳng qua sau lời từ chối này, Tống Tinh giục váy ren dài và giày thục nữ ra khỏi tủ quần áo, nói cô phải trở về chính mình.

Khương Minh Chi không rõ Khương Minh Sùng có biết Tống Tinh hiện tại thay đổi không, bất quá Tống Tinh hình xăm cũng sửa lại, chứng tỏ đã thật sự từ bỏ, Khương Minh Sùng nói không chừng trong lòng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Khương Minh Chi đột nhiên rất cao hứng vì Tống Tinh: “Đúng vậy, đàn ông sao, không được thì đổi thôi.”

Tống Tinh nhìn Khương Minh Chi híp híp mắt: “Cho nên cậu cuối cùng định cùng Lộ Khiêm giải quyết thế nào?”

“Mấy ngày trước đám xú đạo diễn kia công khai xin lỗi, tớ mới không tin là ánh sáng chính nghĩa gì đó.”

Khương Minh Chi nghe Tống Tinh nhắc đến Lộ Khiêm: “Ùm....”
Tống Tinh: “Dù sao cậu cũng không cần tiền anh ta, rõ ràng chỉ cần có thời gian đi đến Mỹ một chuyến là có thể giải quyết vấn đề, cậu xem cậu hiện tại định kéo dài tới khi nào.”

“Không cần nói với tớ cậu không rảnh, cậu vài tháng chưa tiến tổ tớ không phải không biết.”

Tống Tinh nói, đột nhiến hướng người về trước Khương Minh Chi, nhìn kỹ vẻ mặt của cô: “Nói thật đi, cậu không phải thích anh ta rồi chứ?”

“Cậu tính tức chết ông và bác của cậu? Cực khổ đem cậu nuôi lớn như vậy kết quả cậu đem về nhà một nhà tư bản?”

“Đừng nói em gái anh ta, như thế nào cũng là chuyện nhà anh ấy, chỉ là cậu có biết giá đất phía nam đang bị Lộ thị thổi phồng lên, loại độn giá đất để bán đất nhà tư bản hiểm độc nên bị thiên đao vạn quả.”
Khương Minh Chi bị vấn đề sau câu hỏi này xê dịch.

Cô không quan tâm công việc của Lộ Khiêm, nhưng kỳ thực có một số việc, vẫn nghe một số việc.

Khương Minh Chi trong lòng đột nhiên luống cuống, không biết trả lời thế nào, Tống Tinh nhìn cô bối rối lắc đầu: “Quên đi, coi như tớ không hỏi.”

Hai người cùng nhau ăn cơm, Tống Tinh nói mang Khương Minh Chi hóng gió.

Cô ấy thế nhưng cưỡi một chiếc xe máy phân khối lớn, Khương Minh Chi chụp lấy mũ bảo hiểm Tống Tinh ném tới, nhìn xe máy bắp chân mềm xuống.

“Cậu học khi nào?” Khương Minh Chi nuốt nước miếng, cô chưa ngồi loại xe này, thoạt nhìn rất nguy hiểm.

Tống Tinh mang xong mũ bảo hiểm: “Đã lâu rồi.”

“Lên xe.”

Khương Minh Chi mang mũ bảo hiểm lung tung lộn xộn: “Cậu, kỹ thuật cậu tốt không?”

Tống Tinh lại mang mũ bảo hiểm cho Khương Minh Chi: “Kỹ thuật tốt không thử một lần liền biết.”
Khương Minh Chi chậm rì rì lên xe, ôm chặt eo Tống Tinh.

“Ong” một tiếng, xe máy phân khối lớn như tên rời cung thẳng tắp xông ra ngoài.

Tiếng thét chói tai của Khương Minh Chi bị chặn trong mũ bảo hiểm.

Ban đầu cô sợ muốn chết, cả người dán chặt trên lưng Tống Tinh, cảm thấy giây tiếp theo xe bay lên sau đó ngày mai tin tức chính là nữ minh tinh đua xe chết ngay tại chỗ, kết quả sau khi quen với tiếng gầm rú và tốc độ của xe máy, cảm nhận được tiếng gió rít, cảnh vật hai bên lướt nhanh qua, trong lòng đột nhiên có một cảm giác phần khích không cưỡng lại được.

Khương Minh Chi chậm rãi mở to mắt nhìn, bên tai đột nhiên vang lên câu hỏi của Tống Tinh cô không phải đã thích Lộ Khiêm rồi chứ.

Khương Minh Chi cảm nhận được tim mình đập bang bang.

Cô chỉ biết nếu một ngày Lộ Khiêm vì tiêu sài xa hoa hoang phí mà biến thành kẻ nghèo hèn, cô nguyệ ý nuôi anh, chẳng qua cô muốn dạy anh làm đến nơi đến chốn, theo chủ nghĩa xã hội sống cuộc sống bình thường gần gũi với nhân dân.
Tống Tinh đem xe dừng lại.

Khương Minh Chi dần dần hoàn hồn, phát hiện Tống Tinh đem xe chạy đến Tứ Trung.

Trẻ con trong đại viện cơ bản đều cùng học từ tiểu học tới trung học, Tứ Trung là trường cũ của bọn họ.

Tứ Trung có hai cơ sở, thời điểm bọn họ đi học học sinh ở ngoại ô học cơ sở mới, hôm nay là ngày cuối tuần, trong trường không có ai đặc biệt yên tĩnh, ven đường lá cây từ trên cây theo gió rơi xuống dưới, gió thổi lá khô trên mặt đất nghe sàn sạt.

Khương Minh Chi ngẩng đầu nhìn tường cao bao quanh trường học: “Cậu vì sao không đem xe chạy tới cửa?”

Tống Tinh: “Đi cửa không thú vị.”

“Tớ trèo tường đi vào.”

Khương Minh Chi: “?”

Tống Tinh: “Dám không?”

Khương Minh Chi lúc đi học là một học sinh ngoan, Tống Tinh lúc đi học trước mặt Khương Minh Sùng là thiếu nữ ngoan ngoãn ba tốt, sau lưng Khương Minh Sùng liền không phải.
Khương Minh Chi: “Cái này..... không tốt lắm đâu.”

Tống Tinh: “Tớ đây leo qua, cậu đi từ cửa vào, chúng ta ở dưới tòa nhà màu trắng họp mặt.”

Khương Minh Chi nhìn bộ dáng Tống Tinh xoa xoa tay hầm hè chuân bị trèo tường, đột nhiên lòng ngứa lên.

Từ nhỏ đến lớn cô so với Tống Tinh vẫn luôn ngoan hơn, kết quả luận về thật sự phản đạo, chỉ là nhảy tường trốn học Tống Tinh so với cô không đủ nhìn.

Bởi cô tự mình trộm kết hôn cùng người khác.

Khương Minh Chi: “Tớ cũng thử xem.”

Tống Tinh nhảy trước ngồi trên tường, sau đó đem Khương Minh Chi động tác gian nan kéo lên.

Khương Minh Chi học bộ dáng Tống Tinh leo lên tường, sau đó ngồi trên tường bao quanh trường học.

Tống Tinh trực tiếp nhảy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Minh Chi kêu: “Mau, nhảy xuống.”
Khương Minh Chi vừa rồi leo tường còn không cảm thấy, lúc này từ trên tường nhìn xuống phía dưới, đột nhiên cảm thấy hôn mê.

Tống Tinh hướng cô vẫy tay: “Ngây người cái gì, trực tiếp nhảy xuống.”

Khương Minh Chi lúc này mới ý thức mình ở độ cao thế nào, cô lại nhìn thoáng qua phía dưới, bắp chân mềm nhũn rồi.

Tống Tinh muốn cô từ độ cao này nhảy xuống.

Khương Minh Chi ngồi trên tường, nắm chặt mấy viên gạch bên cạnh, vừa khóc vừa nhăn nhó: “Tớ không dám.”

Tống Tinh há miệng thở dốc: “.....A?”

Cô thử trấn an: “Không có gì đâu, tớ đã nhảy xuống, không cao.”

Khương Minh Chi: “Tớ thật sự không dám.”

Cô đột nhiên phát hiện chính mình sắp xuống được rồi lại vì độ cao tiến thoái lưỡng nan, lên được nhưng không xuống được.

Nước mũi Khương Minh Chi đều bị gió thổi ra ngoài, nhưng cô lại bám vào mép tường bên cạnh, không dám buông tay để lau.
Tống Tinh không nghĩ tới Khương Minh Chi dám lên nhưng không dám xuống, xoay người một vòng: “Nếu không tớ đi tìm bảo vệ tới cứu cậu? Hoặc chúng ta gọi 119?”

Khương Minh Chi lập tức hét chói tai: “Không cần!”

Qúa mất mặt, quả thật quá mất mặt, nữ minh tinh trèo tường vào trong, lại trèo lên tường nhưng không thể xuống, tin tức này truyền ra, không riêng cô bị các nhà báo lớn phê bình, còn sẽ thành trò hề giới giải trí trong tháng tới.

Nói không chừng đêm nay ảnh chụp cô chật vật ngồi trên tường sẽ truyền ra khắp nơi, sẽ thành meme mất.

Tống Tinh nhìn người trên tường như cũ cự tuyệt cứu viện Khương Minh Chi, vỗ vỗ trán.

........

Lộ thị, tổng bộ Bắc Kinh.

Trong phòng họp đang triển khai hội nghị thu mua.

Phó tổng mới nhậm chức đang trình bày chi tiết về việc thu mua khách sạn Âu Tin, kế hoạch thư lượng lưu động tài sản cùng lưu nợ gần 231%.
Chẳng qua đang lúc anh nói về phần trăm cực kỳ khả quan phía sau, bên dưới nam nhân ngồi trên chủ vị đột nhiên mở miệng.

“Phải không?”

Phó tổng mờ mịt chớp mắt: “Hả?”

Lộ Khiêm: “Phần trăm lưu động.”

Trần Trung dùng máy tính ra kết quả: “231,879253%”

Trên đài phó tổng nháy mắt đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Cũng may Lộ Khiêm cũng không nói cái khác, sau khi nghe con số Trần Trung nói khẽ gật đầu: “Đẩy mạnh thu mua đi.”

Một hồi nói xong, trong phòng họp mọi người trực tiếp đẫm mồ hôi.

Mặc dù phía trên có anh cả, nhưng tất cả mọi người đều rõ, nhị công tử mới nhậm chức ở Bắc Kinh, chưa bao giờ là giàn hoa.

Từ đầu đến đuôi là thực quyền.

Lộ Khiêm mới vừa đi ra khỏi phòng họp, điện thoại vang lên.

Một chuỗi số.

Anh cau mày nhìn số lạ, vẫn tiếp điện thoại.
“Này, xin hỏi.... là Lộ Khiêm phải không?” Tống Tinh một bên gọi điện thoại, một bên liếc mắt nhìn Khương Minh Chi trên kia run bần bật.

“Vợ của anh, ý tôi là Khương Minh Chi, hiện tại cô ấy bị treo trên tường, anh có muốn tới đây giúp không?

(Mình phát hiện có trang khác edit truyện này, huhu mặt dù đi trước nhưng mình hơi nản, mọi người bình luận ủng hộ mình với)