Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 138: Không phải ngoài ý muốn



Được Tần Thành ôm vào lòng, Hi Hi chẳngbiết đến nguy hiểm, chỉ nghĩ ông ta đang chơi đùa với mình nên cườikhanh khách với ông ta… Lúc ở chùa, Hi Hi hay nhận đồchơi từ ông ta, nên hẳn cũng có chút ấn tượng, tuy là người lạ nhưngkhông sợ hãi, thằng bé ngoác cái miệng nhỏ ra, trông đến vui vẻ.

Thấy thằng bé dùng bàn tay mũm mĩm sờ mình, vẻ mặt Tần Thành dần dần biến đổi.

Lòng Lê Diệp vẫn thấp thỏm,thấy ông ta không có hành động quá khích nữa, cô liền nói, “Hi Hi vốn dĩ không hiểu gì cả, thằng bé không biết những chuyện gì đã xảy ra, cũngkhông làm gì sai. Hơn thế, còn có nhiều người giống thằng bé, trong câuchuyện này đều sắm vai người vô tội, ông không có cái cớ nào mà bắt họphải gánh tội cả.”

Tần Thành nhìn Hi Hi, thằng bévẫn cười, tiếng cười ấy khiến ai cũng phải gỡ lớp áo giáp xuống, dễ dàng bị phá vỡ phòng tuyến. Đây là cháu ngoại của ông ta, là máu thịt đángyêu. Nếu không có biến cố, ông ta đã có thể cùng vợ sống đời nhàn hạ,con cháu sum vầy, cả nhà đoàn viên.

Có điều, nguyện vọng đơn giảnnhư vậy, lại chẳng cách nào thực hiện được. Giờ ông ta là người cô đơn,càng không nói được đến chữ gia đình.

“Ông đừng làm chuyện này nữa, thu tay lại đi.” Lê Diệp gần như đang cầu xin.

Tần Thành tỉnh táo lại sau cơnhoảng hốt, ngẩng đầu nhìn cô, “Ta thu tay lại thế nào, tự thú sao? Haylà giống như hồi trước, tìm một cái biển rộng, nhảy xuống tự kết liễuđời mình?”

Lê Diệp nhìn ông ta, không biết nên đáp lại thế nào, mãi lâu sau mới nói, “Chỉ cần ông đừng phạm sai lầm nữa…”

“Thế sao? Chuyện ta làm đều làsai lầm?” Tần Thành cười, “Vậy thì đâm lao là phải theo lao, vốn dĩkhông có sự phân biệt đúng sai, kẻ mạnh là đúng, còn kẻ yếu thì sai.”

“Giết người vô tội, luôn làchuyện làm sai.”, Lê Diệp nhìn ông ta, “Hồi trước họ hủy hợp đồng, lấytrộm kế hoạch của ông, là họ sai, nhưng ông không nên dùng cách này đểtrả thù.”

“Vậy ta trả thù thế nào mớiđúng?” Ông ta cười lạnh, “Không lẽ ta phải kéo chúng đến sở cảnh sát?Chứng cứ đã bị chúng hủy lâu rồi, ta là kẻ coi như đã chết, ai sẽ tinta? Địa vị hiện giờ của nhà họ Lê với nhà họ Doãn, con còn không biếtsao?”

Thấy Lê Diệp không đáp lời nào, ông ta lại nói, “Con đừng có cầu xin vì chúng nữa, vẫn cứ là nghĩ chomình đi… Ta làm chuyện này với chúng, con cũng phải cảm kích đi, conkhông để lộ ra, nghĩa là thay ta giấu giếm, vậy thì, chẳng lẽ không phải là bao che? Thằng nhãi họ Doãn mà biết con làm thế, lại còn có thể thathứ cho con sao?”

Đầu óc Lê Diệp lập tức hỗnloạn, cô bước đến, bế lấy Hi Hi, “Chuyện này không cần ông lo, tôi phảilàm gì, tự tôi sẽ ra quyết định, nhưng ông đừng làm hại đến một người vô tội nào nữa.”

Tần Thành cười giễu, “Không lẽcon còn ôm mộng tưởng, hy vọng nó có thể không so đo chuyện này? Con quá ngây thơ rồi. Cái này gọi là kẻ thù không đội trời chung. Con biết bốnó chết thế nào mà lại không nói, nếu nó biết thì sẽ hận con với ta,giống như ta hận hai nhà chúng vậy.”

Lê Diệp không hé răng, hơi thở có phần hỗn loạn.

Ông ta nhìn cô và đứa nhỏ, “Con là con gái ta, cho dù con không nhận, ta cũng không muốn nhìn con chịuhọa… Con tính toán trước đi, nếu chúng biết quan hệ giữa ta và con, conlại còn trong nhà họ Doãn, kiểu gì cũng không có kết quả tốt. Tranh thủlúc không có ai biết, con đưa thằng bé đi đi.”

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn ông ta.

Ông ta lại nhìn Hi Hi, “Nếu con không muốn thằng bé trở thành người kế tiếp con, thì mang nó rời khỏichốn thị phi này đi. Bằng không, tương lai nó còn dài, rồi cũng sẽ gặpphải tình cảnh như con thôi.”

Lê Diệp ôm chặt lấy Hi Hi.

“Ta biết con chốc lát không thể hạ quyết tâm được.” Tần Thành nhìn ra vẻ bối rối của cô, “Có điều, tanghĩ, cho dù ta không nói, con cũng không thể yên tâm sống bên thằngnhãi đó… Con không nhớ mối hận với nhà họ Tần, thì cũng sẽ nhớ DoãnTrung Minh đã chết trong tay ta.”

Lê Diệp ghì lấy cổ Hi Hi. Thằng bé cứ cọ qua cọ lại, dường như cảm thấy chỗ này không hay, nên muốn về nhà luôn.

“Con nghĩ kĩ lại xem, đường lui thông minh nhất, chính là đi khi còn chưa có ai phát hiện ra thân phậnthật của con, bằng không đã bại lộ rồi, người ta sẽ nghĩ con là đồngphạm, con có muốn chạy cũng không nổi.”

Lê Diệp không trả lời ông ta,chỉ ôm chặt lấy Hi Hi, “Chuyện của tôi, tôi tự mình tính toán, ông đừngcó ra tay với những người khác nữa. Còn nữa, bố Hi Hi, ông đừng có độngđến anh ấy.”

Thấp giọng cười một tiếng, Tần Thành đưa mắt nhìn Hi Hi rồi quay đầu đi.

***

Trong phòng bệnh.

Đặt giỏ hoa quả xuống, Lê Thành Tường ngồi sang một bên, nhìn Trần Oanh, “Thế nào, đỡ nhiều chưa?”

Trần Oanh gật đầu, “Tìm được đường sống trong chỗ chết, bình thường hay thắp hương đúng là có ích.”

“Cô gọi điện bảo tôi đến đây, có phải là có chuyện gì muốn nói không?”

Trần Oanh đưa mắt nhìn ra cửa,rồi hạ giọng, “Em cho anh xem một bức vẽ, anh nghĩ lại giúp em xem,người này có quen không.”

Nói xong, bà mở ngăn kéo, lấy ra một bức tranh chân dung.

Lê Thành Tường nhíu mày, “Đây…đây là ai đây?”

Trần Oanh nói, “Lúc chùa bịcháy, người này cũng mất tích luôn, cảnh sát đang nghi là hắn… Em chạmmặt hắn hai lần, nhưng không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu rồi. Nhưng mà, hai hôm nay cẩn thận nhớ lại, thì hình như người này có chút quenthuộc.”

Lê Thành Tường cầm bức vẽ lên nhìn một lúc, rồi lắc đầu, “Tôi cũng không nhìn ra được.”

“Bức tranh này vẽ không tốt,khác nhiều người thật.” Trần Oanh khẳng định luôn, “Lúc ấy em cũng không ở chùa lâu, bảo em miêu tả, chắc em cũng không nói rõ được diện mạo tên đó, nhưng đúng là vóc dáng cao cao, có vẻ là người ưa nhìn.”

Lê Thành Tường suy tư, rồi hỏi, “Cô thử nghĩ kĩ xem, độ này có đắc tội với ai không? Chạy vào chùaphóng hỏa giết người, mối hận này không phải sâu bình thường đâu.”

Trần Oanh không nghĩ đến chuyện này, “Anh cũng biết đấy, mấy năm nay, em ngoài ra phố shopping với đispa, thì chỉ có ở nhà trông cháu gái, em có thể đắc tội với ai được…Chuyện công ty em cũng không quản, ai lại hận em đến mức đấy chứ?”

Lê Thành Tường nói, “Có khi nào là ngày xưa Trung Minh đắc tội ai? Giờ hắn mới quay về trả thù?”

Trần Oanh lắc đầu, “Không đâu,phong cách làm việc của Trung Minh anh còn không biết sao? Anh ấy làngười hiền lành… bảo anh ấy đắc tội với người ta…”

Bỗng nhiên Trần Oanh dừng lại, nhìn Lê Thành Tường bằng ánh mắt sâu xa.

Ông ta cũng đoán được bà muốnnói đến chuyện kia, liền lắc đầu, “Không thể nào, Tần Thành chết lâurồi, hắn mà xuất hiện, thì đúng là quỷ.”

Trần Oanh cầm bức họa lên, “Emmới gặp Tần Thành có vài lần, hai mươi năm nay, thật sự là em chẳng nhớrõ trông ông ta như thế nào…”

“Đã bảo là không thể rồi, người đã chết sao có thể xuất hiện trở lại được? Đừng có tự dọa mình, sau này có ra khỏi nhà thì cẩn thận một chút. Có thể chỉ là ngoài ý muốn thôi,cô đừng căng thẳng quá.”

“Hai năm nay, hai nhà mình đềukhông quá an ổn. Trước đây chẳng phải anh bảo là tà khí sao.” Trần Oanhcảm thấy lành lạnh, “Có khi nào… là người kia oan hồn bất tán?”

“Đừng có nói bậy, đừng có tinvào mấy cái lời vô căn cứ đấy.” Lê Thành Tường trách bà, “Nếu âm hồn bất tán, sao tôi không có chuyện gì? Sao hắn lại cứ hù dọa đám phụ nữ vớitrẻ con?”

Trần Oanh thấy ông ta nói chắcchắn, nên hạ quyết tâm, “Có khi chỉ là ngoài ý muốn thôi, em cũng khôngnghĩ ra được là ai cả.”

“Đừng đánh động mà để lộ hếtmọi chuyện ra, suy cho cùng thì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, người khác không biết, chúng ta cũng tự quên đi, coi như không có chuyệnnày.”

Trần Oanh vỗ ngực, “Đúng, tại em luống cuống quá… Sau này em sẽ không nhắc đến người kia nữa.”

Lê Thành Tường đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.

Đi xuống tầng, ông ta hướng về phía bãi đỗ xe.

Bệnh viện người đến người đi,ông ta mở cửa xe, vừa chớp mắt liền chợt nhìn thấy một bóng dáng đứngcách đó không xa, đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình chằm chằm.

Ông ta kinh hãi, vịn vào cửa xe rồi nhìn người kia.

Có một chiếc xe đi ngang qua trước mặt, gần như chỉ trong giây lát, nhưng ông ta lại không thấy người kia đâu nữa.

Tim Lê Thành Tường đập thùmthụp, ông ta vội vàng đi về phía trước, nhưng chỗ mà người đó đứng lúcnãy, giờ lại trống trơn.

Ông ta nhìn một vòng xungquanh, không thấy bóng dáng khả nghi. Ông ta lại cố nhắm mắt lại. Chẳnglẽ nhìn nhầm rồi sao?

Chẳng lẽ tại Trần Oanh nghi thần nghi quỷ, nên ông ta cũng bị ám ảnh tâm lý theo?

Nhưng sao có thể, rõ ràng người kia đã chết hai mươi mấy năm rồi, lúc ấy ông ta cùng vợ nhảy xuốngbiển, thi thể nổi lên rồi được trục vớt, không có lý nào lại xuất hiệntrở lại.

Ông ta nhíu mày. Có lẽ gần đâyquá mệt mỏi, hôm trước Lê Diệp lại đến tìm, nói gặp phải một gã tự xưnglà Tần Thành, tuy biết là giả, nhưng nghe thấy cái tên ấy thôi là đãkhông thấy bình yên rồi. Hiện tại Trần Oanh lại nhắc thêm lần nữa, có lẽ đã bất giác khiến ông ta căng thẳng.

Ngồi lại vào trong, ông ta khởi động xe, rồi đánh xe rời đi.

Sau cây cột xi măng, người đàn ông mặc bộ đồ đen chậm rãi bước ra.

Khoanh tay lại, nhìn theo chiếc xe dần đi xa, khóe miệng gã cong lên, để lộ ra nụ cười quỷ quyệt.

***

Sáng sớm hôm sau, trên các trang tin đều đồng loạt đăng một tin tức…

Chủ tịch đương nhiệm của Lê Thị, Lê Thành Tường, mới gặp tai nạn giao thông, đang hôn mê, tính mạng bị đe dọa.

Sáng sớm, Lê Diệp đang nấu cơm, Doãn Chính Đạc vừa lúc bế Hi Hi xuống, ngồi vào bàn ăn, thì bất chợtnghe thấy tin tức như vậy.

Tay Lê Diệp run lên, bát canh đổ ra ngoài gần một nửa.

Doãn Chính Đạc tóm lấy tay côvẩy vẩy, rút khăn lau khô tay cho cô, rồi cao giọng gọi thím Kim, “ThímKim! Mau lấy thuốc bỏng ra đây ngay!”

Lê Diệp tóm chặt cổ tay anh, “Bác cả xảy ra chuyện rồi!”

Doãn Chính Đạc bình tĩnh hơn cô rất nhiều, “Anh nghe thấy rồi… Diệp Nhi, em trông Hi Hi, anh lập tứcsang nhà họ Lê một chuyến xem sao.”

Lê Diệp nhìn anh, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

Anh biết dù cho cô và người nhà họ Lê chẳng có quan hệ tốt đẹp, nhưng nghe loại tin tức như vậy thìcũng không thể thờ ơ. Có điều, cô không thích hợp để xuất hiện trước mặt họ, thái độ của họ với cô không tốt, cô cần gì phải đi chịu nhục.

Thím Kim vội vàng mang thuốcra, Doãn Chính Đạc thoa lên chỗ đỏ hồng trên tay Lê Diệp, rồi thổi nhẹ,“Anh đi xem tình hình thế nào, em đừng đi, đỡ cho họ lại loạn cả lên.”

Lê Diệp biết điều này, liền gật đầu, “Được, em không đi.”

Vỗ về cô, rồi Doãn Chính Đạc chuẩn bị đi, nhưng Lê Diệp bỗng nắm chặt lấy tay anh…

Lê Thành Tường gặp chuyện không may, không đơn giản là ngoài ý muốn, cô hiểu rõ hơn ai hết. Tần Thànhkhông chịu dừng tay, mục tiêu tiếp theo của ông ta là ai, cô không đoánđược, nhưng bất kể là ai, người họ Doãn, hay họ Lê, ai cũng không phảilà người xa lạ với cô.

Lê Diệp có chút sợ hãi, cô nắm chặt cổ tay anh, chỉ sợ anh đi rồi là sẽ không còn gặp lại nữa.

“Anh sẽ cẩn thận.” Anh vỗ khẽ lên mu bàn tay cô, “Không có chuyện gì đâu, tin anh đi.”

Lê Diệp thấy anh vội vàng rời đi, trong lòng vô cùng rối bời.

***

Nhà họ Lê đã trở nên vô cùng náo loạn.

Lê Thành Tường là trụ cột trong gia đình, từ trên xuống dưới đều đã tập thành thói quen ỷ lại vào ôngta, giờ ông ta xảy ra chuyện, tất cả mọi người, từ chỗ tâm phúc đếnngười của công ty, đều lâm vào cảnh hỗn loạn.

Lúc Doãn Chính Đạc đến bệnh viện, đám người nhà hoàn toàn rơi vào cảnh sầu thảm.

Lê Vân Hán tuy rằng là con cả,nhưng bao nhiêu năm quen được nâng niu, chưa phải trải qua biến cố nàotrầm trọng, nên vừa xảy ra chuyện, cậu ta đã trở nên luống cuống. Mẹkhóc, em khóc, cậu ta cũng rối tinh rối mù theo luôn.

Chi thứ hai chỉ có mẹ con LêThiên Tố, càng không thể xuất hiện. Chi thứ ba thì đã di cư sang nướcngoài, có về gấp cũng không biết là khi nào. Trên dưới cả nhà chẳng cólấy một người có thể xuất đầu lộ diện.

Nhìn thấy Doãn Chính Đạc, LêThiên Tố đã mếu máo khóc lóc, “Anh hai, làm sao bây giờ, bác cả xảy rachuyện, nhà họ Lê bọn em xong rồi!”

Doãn Chính Đạc đến cạnh Lê Vân Hán, “Bác cả thế nào rồi?”

“Bố em còn đang hôn mê, bác sĩnói e là sẽ thành người thực vật!” Lê Vân Hán nghẹn ngào, “Cổ phiếu công ty rớt giá nghiêm trọng, đám cổ đông nói mai sẽ họp…”

“Thì họp, em thay bác cả thamdự, trước mắt cứ ổn định tình hình đã.” Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn quacửa sổ phòng bệnh. Bên trong, Lê Thành Tường được chạy máy thở, không hề nhúc nhích.

Lê Vân Hán ngập ngừng, “Anh hai Doãn, làm sao đây, trước giờ em chưa từng họp ban giám đốc… Em khôngbiết phải nói thế nào…”

“Nên nói gì thì nói thế ấy.”Doãn Chính Đạc liếc cậu ta một cái, “Những đề nghị bất lợi với công ty,em phải lập tức phủ quyết, phải ổn định tâm trạng của mọi người, nói cho họ biết, bác cả nhất định sẽ khỏe lại, bác ấy có thể nhanh chóng bìnhphục.”

“Nhưng mà…” Nhìn Lê Thành Tường không có chút dấu hiệu tỉnh lại, Lê Vân Hán hơi lo lắng, “Bác sĩ nói…Bố em, nửa phút tỉnh cũng khó.”

“Vậy thì để bác sĩ sửa lời.”Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Bất kể thật giả, em phải làm cho mọi người tin rằng cơn sóng gió này sẽ nhanh chóng qua đi, không ảnh hưởng gì đếncông ty cả.”

“Em…” Lê Vân Hán xoa xoa tay,chỉ mong chờ chú ba mau chóng trở về. Tốt xấu gì thì ông ta cũng có thểchống đỡ cục diện, còn cậu ta quá trẻ, một chút kinh nghiệm cũng khôngcó, căn bản là không thể ngồi trên vị trí này được.

“Cảnh sát có điều tra ra nguyên nhân gây nên sự cố không?” Doãn Chính Đạc hỏi.

“Vẫn chưa có kết quả.” Lê VânHán lắc đầu, “Nhưng mà họ có để lộ ra một chi tiết, lúc đó bố em lái xekhông nhanh, nhưng lại lao vào vòng bảo hộ xi măng, hình như là xe không phanh lại được.”

Doãn Chính Đạc nghe xong, bỗng cảm thấy có chỗ bất bình thường…

Lại là một sự việc ngoài ýmuốn. Gần đây, Doãn Kính Lam và Trần Oanh suýt chút nữa mất mạng trongbiển lửa, sau đó Lê Thành Tườn lại bị tai nạn có thể sống đời thực vật.Trước đó, anh chở theo Lê Diệp cũng suýt nữa tai nạn, cảnh sát cũng nóihệ thống phanh xe hình như có ai đó cố tình phá hỏng, trước đó nữa…

Anh nghĩ lại, mấy năm nay, họ Doãn và họ Lê lần lượt xảy ra chuyện. Bố anh đột ngột qua đời, Sơ Vũ bị tai nạn xe…

Bà cụ cũng vài lần nhắc đến, rằng hai nhà gặp nhiều tai ương…

Có một số chuyện không ngẫmnghĩ sẽ không biết là như thế nào. Anh xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, độtnhiên cảm thấy có điểm bất thường.

Thoạt nhìn là chuyện ngoài ý muốn, số lần nhiều, sẽ không đơn thuần là ngoài ý muốn.

Anh nhìn Lê Thành Tường trên giường bệnh, trong đầu không ngừng suy nghĩ…

Rốt cuộc là ai, ai âm thầm xuống tay với người của cả hai nhà họ?

Quá trình này không phải là đột nhiên bắt đầu, mà là từ rất lâu về trước. Trong lúc họ chưa phát hiệnra, người kia đã bắt đầu ra tay rồi.

Anh không ngừng phủ định chính suy nghĩ của mình, nếu thật sự là có người ra tay sau lưng họ, vậy thì quá đáng sợ.

Phạm vi ra tay của người này rất rộng, người nhà cả hai bên. Vậy ai là kẻ thù chung của hai nhà?

Nhất thời, anh không nghĩ ra được điều gì nữa.

Nghe tiếng khóc của người nhàhọ Lê, anh cảm thấy đầu căng nặng nề vô cùng. Nhay nhay trán vài cái,anh nhắc nhở Lê Vân Hán mấy câu rồi vội vàng rời đi.