Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 29: Hắn! Đã trở lại thật rồi!



Uyển Nhi với tâm trạng bất ổn ôm chiếc hộp giấy chạy nhanh xuống bãi đậu xe. Cô vội vàng ném thẳng đồ đạc vào trong cốp xe và sợ hãi phóng xe tới thẳng công ty. Đến cổng công ty Uyển Nhi đã nhìn thấy hình bóng của Kỳ Thiên và Phương Kiều đang cười đua vui vẻ. Cô vẫn ôm lấy hộp giấy đó thật chặt tiến về phía trước để lại cho Kỳ Thiên và Phương Kiều một câu nói:

"Lên phòng em có việc gấp!”

Kỳ Thiên và Phương Kiều quay ra nhìn nhay rồi cũng nhanh chóng bước lên phòng theo lời của Uyển Nhi. Đến phòng, Uyển Nhi đặt hộp giấy lên bàn, mệ mỏi ngồi xuống day day tâm mi.

“Hắn! Đã trở về tiếp chiến chúng ta rồi!”

Kỳ Thiên từ từ mở chiếc hộp ra, Phương Kiều tò mò dướn người lên trước nhìn vào trong hộp. Nhìn song những cảnh vật máu me đó cô nàng sợ hãi núp sau lưng Kỳ Thiên cả người khẽ run lên. Khuôn mặt anh lúc này đã tràn đầy sự tức giận.

“Anh nhất định phải tìm ra kẻ đứng sau mọi chuyện giả thần giả quỷ gì ở đây! Kiều Kiều, em cố gắng điều tra xem chiếc hộp giấy này được chuyển từ đâu tới và xem có phương thức liên lạc gì không.”

“Vâng!”

Phương Kiều liền buông bỏ cơn sợ hãi chạy đi làm công việc Kỳ Thiên giao. Kỳ Thiên dần dần đến bên Uyển Nhi ôm cô vào lòng. Uyển Nhi trong lòng anh yếu đuối lên tiếng:

“Anh! Liệu có thể tìm ra được không? Liệu mình có thể tìm được hung thủ đã giết bố mẹ không?”

“Chắc chắn có thể!”

Kỳ Thiên nói bằng giọng điệu chắc nịch để an ủi cô em gái của mình. Uyển Nhi nghe anh nói vậy cũng an tâm hơn một chút. Lúc nhận được ”chiếc hộp chết chóc” ấy cô thật sự rất sợ! Cô biết sự việc trong ba năm trước vốn không hề đơn giản nũa rồi. Nhưng cô vẫn muốn biết, cực kì muốn biết hung thủ đã giết hại ba mẹ cô là ai?! Mặc dù nó có nguy hiểm thế nào đi chăng nữa cô nhất định phải biết được sự thật. Kỳ Thiên rời đi, một mình cô trong căn phòng rộng lớn. Tâm trạng của Uyển Nhi bây giờ rất cô đơn, lạc lõng. Cô đưa ban tay của mình lên ôm đầu, co người lại một góc ở sôpha giọng nói run run đầy yếu đuối của cô vang lên trong căn phòng yên tĩnh:

“”Ba! Mẹ! Con rất sợ...sợ lắm ba mẹ ạ. Nhưng con hứa... sẽ cùng anh trai tìm ra bằng được bọn chúng và bắt chúng nó phải trả giá!”

***Tại căn hộ của Uyển Nhi.

“Cốc...cốc...cốc”

Ba tiếng gõ cửa rất có quy củ vang lên. Bên trong phát ra tiếng lạch bạch như tiếng bước chân đang chạy của trẻ con. Cánh cửa được mở ra, Tiểu dưa bở đứng tựa người vào cưả ngái ngủ nói:

“Ai vậy ạ? Làm gì sang sớm đã đến nhà thế?”

“Ai gõ cửa con đều ra mở cửa như vậy sao?”

Nhất Hàm đứng trước, hai tay tự nhiên đút túi quần nhìn Tiểu dưa bở hỏi. Nhóc chỉ bĩu mỗi quay lưng đi vào nhà rồi trả lời:

“Chú nghĩ tôi bị đần chắc? Có thằng trộm nào mà gõ cửa có quy củ như chú? Hay nhà chú từng bị tên trộm phú nhị đại nào vào ăn trộm?”

Nhất Hàm khẽ giật giật môi. Càng ngày anh càng tò mò về ba đứa trẻ là ai rồi đấy. Nhất Hàm tự nhiên bước vào nhà, tiểu dưa bở cũng chẳng lên tiếng thắc mắc mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, vì nhóc quá quen thuộc với độ vô sỉ của ông chú này rồi.

“Chú uống gì?”

Tiểu dưa bở nhìn Nhất Hàm đang thoải mái ngồi trên sôpha với tư thế vắt chéo chân thoải mái mà hỏi. Anh với lấy chiếc điều khuyển ti vi rồi mới mở miệng trả lời nhóc:

“Cafe đi!”

Tiểu dưa bở lại chạy lạch bạch vào trong bếp. Bắc ghế lên rồi đứng cho bằng cái bàn. Nhóc bắt đầu thuần thục pha cafe. Chẳng mấy chốc một tách cafe với hương thơm thoang thoảng lan tỏa khắp căn phòng. Tách cafe được nhóc đặt trước mặt anh. Nhất Hàm bất ngờ nhìn nhóc rồi nhìn tách cafe mà hỏi:

“Cháu pha?”

“Thế chẳng lẽ chú nghĩ tôi xuyên tường đi mua cafe cho chú chắc?”

Tiểu dưa bở khinh khỉnh đáp. Khuôn mặt của Nhất Hàm hiện rõ lên vẻ bất ngờ, cầm tách cafe lên thưởng thức. Hương vị quả thực không tồi, anh hoàn toàn có thể cảm nhận được được hương vị của giọt cà phê đắng hòa quyện với hương thơm. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh được thưởng thức tách cafe ngon như vậy. Tiểu dưa bở ngồi xuống đối diện với Nhất Hàm, nhóc cũng ngồi vắt chéo chân như anh hỏi:

“Chú đên đây có việc gì?”

“Chú muốn hỏi cháu vài điều.”

Nhất Hàm đặt tách cafe xuống lãnh đạm trả lời. Tiểu dưa bỏ nhìn anh vẻ mặt chông đợi về điều anh muốn hỏi. Nhất Hàm cứ ngập ngừng mãi rồi mới lên tiếng hỏi:

“Ba con...là ai vậy?’

”Tôi không biết!”

Tiểu dưa bở bình thả trả lời, nhưng trong ánh mắt của nhóc lại đượm buồn xen lẫn một chút vè niềm khao khát tình thương yêu của người cha. Nhất Hàm nhận thấy, khi nhóc trả lời câu hỏi của anh bàn tay nhóc nắm chặt lại, đôi môi nhỏ bị hai hàm răng khẽ cắn lại, nội tâm nhóc đang giằng xé! Trong lòng Nhất Hàm hiện lên một nỗi niềm khó tả, anh nhẹ giọng lại tiếp tục hỏi nhóc:

“Sao con lại không biết ba mình là ai?”

Tiểu dưa bở hít một hơi thật sâu như thể lấy can đảm để trả lời câu hỏi của anh. Nhóc nhìn thẳng vào mắt của Nhất Hàm một lúc rồi mới bắt đầu trải lòng:

“Ngay từ khi tôi sinh ra tôi đã không được biết ba mình là ai rồi. Tôi chưa từng biết được cảm giác ba đưa đi học ba đón về như nào. Cũng chưa từng được thử cảm giác chơi những trò chơi với ba hay là xem những trận bóng đã hoặc những bộ phim hoạt hình. Mỗi lần đi chơi công viên cùng mẹ nhìn những người bạn xung quang có cả ba mẹ đi cùng tôi cũng ao ước được như vậy một lần. Mẹ tôi thường kể với tôi rằng ba tôi rất giỏi, ba tôi giỏi nhất là tính toán. Tôi thật sự rất mong được gặp ba để hỏi ba về cách giải những bài toán khó. Đến năm nay, mẹ tôi liền bảo với tôi là đi về nước tìm lại ba cho tôi. Chú biết không? Tôi rất vui đấy bởi vì tôi sắp có cha rồi đấy.”

Khi nghe nhóc nói vậy sống mũi anh cay cay, anh đưa tay ra ôm trọn nhóc vào lòng, đôi bàn tay khẽ xoa xoa cái đầu nhỏ của nhóc. Trong ánh mắt của Nhất Hàm bỗng nhiên hiện lên đầy ý cười vui vẻ. Hình như suy nghĩ bấy lâu nay của anh đúng rồi.