Cuộc Chiến Vương Quyền

Chương 59



Edward đối với nụ cười như thế quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, mỗi một lần, vương hậu muốn nói với y chuyện gì, sẽ lộ ra nụ cười như thế, tỷ như năm đó bắt y sử dụng như thương, mượn y trào phúng tình nhân của quốc vương, ngăn cản quốc vương đem chức vị mà vương hậu đã ao ước trao tặng cho người nhà của vị tình nhân kia, lại như một đời trước, bảo y gả cho lão già kia, đổi lấy liên minh giữa 2 gia tộc. Edward có lúc hoài nghi vương hậu có từng đứng trước gương tập luyện qua nụ cười hay không, lẽ nào bà thật sự coi mình là người hòa ái dễ gần, hay là coi mình như lúc còn bé, chỉ cần thấy được nét cười của bà, cho dù là cười đến xảo trá tới cực điểm, sẽ vô cùng cảm kích ư?

“Chỉ chớp mắt, ngươi đã 22 tuổi.” Trên mặt vương hậu cứng nhắc từ ái, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như trời đông giá rét, bà cảm thấy tâm tình mình cứ hết một năm rồi một năm bên trong quyền lực đấu tranh bị hao mòn đến không còn một mống.

“Đúng thế.” Edward nói lại theo lời bà.

“Ngươi đã lớn như vậy, là thời điểm cân nhắc đến việc kết hôn.” Vương hậu đi thẳng vào vấn đề, “Hiện tại ngươi, có người thích chưa?”

Trong lòng Edward cười lạnh, lẽ nào nữ nhân này còn chờ đợi y nói ra “Chi bằng việc kết hôn của ta ngài cứ làm chủ đi” sao.

“Có.” Y liền hồi đáp như vậy, “Ta muốn cùng một người đi qua cả đời.”

Nụ cười vương hậu hơi ngưng lại, dừng vài giây mới hỏi tiếp: “Là ai?”

Edward nhìn vào mắt bà, trào phúng nói: “Đương nhiên là thần Orgona. Ta hi vọng đem trinh tiết hiến dâng cho Orgona.”

“Quá hoang đường.” Vương hậu nhẹ giọng nói, bà phát âm chầm chậm, thế nhưng ký tự đặc biệt rõ ràng, dường như muốn đem câu nói này nhai nát rồi nuốt xuống, “Trời ơi, con của ta, ý nghĩ này đúng thật là đáng sợ. Là ai đưa ra ý niệm như thế?”

“Đừng như vậy, mẫu thân.” Edward giả cười, “Ý niệm này bắt nguồn từ việc con cực kỳ sùng kính đến Orgona.”

“Ta không cho phép.” Vương hậu nói từng chữ, “Ngươi là vương trữ, ngươi là quốc vương tương lai, tại sao ngươi không kết hôn, không đem huyết mạch vương thất tiếp tục truyền thừa? Thu hồi ý nghĩ buồn cười này đi!”

“Ngài nói lời này, nghe thật giống như gia tộc Lancaster cũng chỉ còn sót lại một người là ta vậy.” Edward nhướn lông mày, hờ hững nói, “Nhìn vào lịch sử đế quốc Kaz Bert, cũng không thiếu quốc vương và nữ vương chưa kết hôn chung thân. Ngài cho rằng kế pháp thừa kế vương vị là dùng để làm gì, ngoài ta ra, còn có người thừa kế có thể thuận lợi kế thừa vương vị ta, ta không kết hôn sinh con, không có nghĩa là gia tộc Lancaster không có người tiếp tục truyền thừa.”

“Đủ rồi.” Vương hậu đóng quạt lại, gõ từng nhịp lên bàn, kỳ thực Edward cảm thấy vương hậu càng muốn dùng cây quạt này gõ lên mặt mình, “Hiện tại ngươi chỉ là chưa gặp thú nhân thích hợp. Ta vì ngươi xem xét một vị ứng cử viên hôn phu vô cùng phù hợp, xuất thân cao quý, dáng vẻ đĩnh đạc, đẳng cấp cũng rất cao, ăn nói thú vị, cử chỉ văn nhã, ngươi sẽ thích hắn.”

Câu nói này y chang một đời trước, trùng hợp vương hậu nói đến gia chủ gia tộc Garcia cho y biết, Edward nhắm mắt, có điều y biết rõ, hiện tại y vẫn là vương trữ danh chính ngôn thuận, sự tình vẫn chưa đi đến bước cuối kia, vương hậu sẽ không gả y cho tên bá tước già Garcia để đổi lấy liên minh, thân phận và địa vị của người này chỉ cao hơn chứ không thấp.

“Là thiếu tướng Fendry tuổi trẻ tài cao nước cộng hòa Doherty.” Vương hậu nói, “Hắn là thần tượng của hầu hết các á thú nhân ở Doherty, trẻ tuổi lại hết sức xuất sắc. Ta hi vọng ngươi không bởi vì quốc tịch hắn mà giống như cha ngươi vậy, đối với người ta có cái nhìn phiến diện.”

Edward sờ môi trầm mặc chốc lát, khóe miệng hếch lên nói: “Xem ra, ở vấn đề bên ngoài, ý kiến giữa ngài và phụ thân không nhất trí.”

“Đúng vậy.” Vương hậu thản nhiên nói, “Quốc vương rất cố chấp, ta không hi vọng ngươi biến thành dáng vẻ của lão, đem quốc gia phá hủy đi.”

Edward tựa tiếu phi tiếu: “Vấn đề ngoại giao, ta không cảm thấy phải cần thiết dùng thông gia để giải quyết. Ta là vương trữ, quân vương tương lai đế quốc, không phải là món đồ để biểu thị giao hảo giữa hai nước. Chuyện này, cứ chấm dứt ở đây đi.” Đột nhiên khẩu khí của y trở nên cứng rắn, đứng lên, nhìn xuống vương hậu đối diện, “Ta không muốn tiếp tục nghe ngài nói chuyện này, ta sẽ không kết hôn, ngài không cần phải lao lực trên vấn đề kết hôn của ta.” Nói xong, y xoay người rời đi.

Vương hậu nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Đứng lại!”

Edward không để ý tới mệnh lệnh của bà, cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời khỏi phòng. Người hầu và những người làm không nói tiếng nào ở sau người y, vương trữ cường độ bước đi không khác gì so với bình thường, trên đường gặp phải quan chức đại thần vẻ mặt không khác tí nào, thế nhưng trên người y lộ ra cỗ áp lực cực thấp, để bọn họ phải cẩn thận một chút, không dám lên tiếng đánh vỡ thế cân bằng hiện tại này.

Kỳ thực Edward cũng không có chuyện gì, y chỉ là muốn đem loại khuất nhục một kiếp kia, xem y như một món hàng hóa cứ thế mà giao dịch, bị ánh mắt ngả ngớn đánh giá trên dưới, nói những lời trêu ghẹo nhục nhã, đây là sự sỉ nhục lớn nhất một đời của y, cho dù quốc vương đưa mình treo cổ trên quảng trường, so với cái này còn tốt hơn. Nhớ tới sự tình một đời trước chỉ càng làm Edward muốn trở mặt hơn, đem ly trà nóng hất lên mặt bà, thế nhưng y không thể, y chỉ có thể nhịn, cứng rắn từ chối bất kỳ đề nghị nào của vương hậu, nhanh chóng rời khỏi phòng, nếu đợi thêm lúc nữa, y sợ sẽ ngay lập tức trở mặt với vương hậu.

August đương nhiên biết phát sinh chuyện gì, bọn họ vẫn luôn giám sát nhất cử nhất động người trong gia tộc Aboulous, nhìn thấy bọn họ lai vãng cùng thiếu tướng Fendry. Cùng với Edward, y nghĩ tới một đời trước đối phương suýt chút nữa phải gả cho lão già gia tộc Garcia kia, khiến Edward nghĩ tới hồi ức không tốt, nhưng nhờ có August dẫn dắt đã tốt lên. Chờ Edward sau khi bình tĩnh, y đem ý nghĩ của chính mình nói thẳng ra, Edward vô cùng khen ngợi, bảo y trước tiên đi thu dọn một bước sau đó trở lại thảo luận phương án.

August tâm tình vui sướng đi về hướng phòng của mình, một lần nữa cảm giác được người mình yêu trọng dụng khiến y cảm thấy sắc thái trên thế giới đã sáng sủa lên rất nhiều. Nhưng mà rất nhanh, y ở trong hành lang nhìn thấy một cái không nên tồn tại trên thế giới này, William.

Người này, dựa vào cái gì để Edward bảo mình phải nặng nhọc làm việc cho hắn, y không cam lòng nghĩ, nếu như Edward nhẫn tâm thêm một chút, diệt trừ người này, y liền có thể nâng đỡ Edward trở thành quốc vương đời tiếp theo, lấy hai đời mà hai người đã từng trải qua, y đảm bảo mình nhất định có thể trở thành người thân cận nhất bên người Edward, mà trước mắt, y không phải bị cái đứa bé trai ngu xuẩn đơn thuần tách ra khỏi bên người vương trữ, còn phải tự tay đem vương miện đưa đến đỉnh đầu tình địch năm đó.

Từ xa hướng về đối phương cúi người chào, đột nhiên trong lòng August bay lên một tia ác độc, vị trí hành lang hẻo lánh này hầu như ít có ai đi qua, chỉ có trên dưới hai đầu hành lang mới có vài tên thị vệ lặng lẽ đứng canh. Thế là y thẳng lưng lên, một phát bắt được tay William, đến gần cẩn thận quan sát hắn, trào phúng nở nụ cười lạnh lùng nói: “Ta thật sự không nghĩ ra, tại sao vương trữ đối xử với ngươi tốt đến như vậy, ngươi chỉ tăng thêm phiền phức cho y, ngươi cái gì cũng đều không biết.”

William nhạy cảm thấy August có điểm khác thường, đối phương hầu như rất ít khiêu khích đến mình, hiện tại lại bị cái gì kích thích: “Điện hạ xảy ra vấn đề rồi?”

August sững sờ, cười khẩy nói: “Vương trữ điện hạ có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ là vừa mới gặp vương hậu, mà vương hậu muốn vì y nói về chuyện kết hôn thôi.”

William chấn động đến mức há hốc mồm, một lúc sau mới thấp giọng quát: “Điện hạ không thể kết hôn cùng những người kia!”

“Dựa vào cái gì không thể?” August lộ ra mỉm cười ác ý, lừa dối nói, “Đối phương là thiếu tướng Fendry vừa trẻ tuổi lại có tiền đồ nhất đế quốc Doherty, là tình nhân trong mộng của hầu hết á thú nhân Doherty, hắn ôn nhu chuyên tình, giữ mình trong sạch, xứng đôi với điện hạ cỡ nào! Lại nói, thiếu tướng Fendry mang đến cho vương trữ điện hạ ít nhiều tài nguyên có thể dùng, ngươi có nghĩ tới vấn đề này không? Căn bản điện hạ không cần cân nhắc cái gì, đây là ông trời tác hợp hoàn mỹ nhất, ngươi dựa vào cái gì cảm thấy vương trữ điện hạ không nên gả cho hắn? Lại nói, vương trữ không gả cho nam nhân ưu tú như vậy, thế muốn gả cho người nào? Không lẽ gả cho ngươi sao?”

“Ngươi nói hưu nói vượn!” Giọng William bình tĩnh kết luận, nhưng liền ngay lập tức nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này, nhắm đến gian phòng Edward.

Trong lòng Edward vô cùng phiền não, vương hậu thuận lợi lợi dụng chuyện thông gia đem khoảng thời gian y tích lũy áp lực cùng tâm tình tiêu cực phát tác ra ngoài, đuổi August xong y cũng đuổi tất cả mọi người đi, quỳ gối trước tế đàn bắt đầu cầu xin. Đúng lúc này, William lại một lần nữa từ cửa sổ nhảy vào, va vào trong lòng ngực Edward. Edward ôm lấy người con thú nhỏ so với 6 năm trước không cao lên bao nhiêu, mây đen đè nén trong lòng bị cái va chạm này dần tan thành mây khói.

“Ai lại bắt nạt ngươi?” Edward ngồi dưới đất, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng William.

William ôm lấy eo y, đưa đầu chen vào lòng ngực Edward: “Ngài đừng gả cho người khác!”

Edward sững sờ: “Ta đương nhiên sẽ không kết hôn, ngươi nghe được lời đồn nhảm gì vậy?”

William thở phào nhẹ nhõm, cánh tay càng ôm chặt hơn, trong miệng lầm bầm nói: “Ta biết August gạt ta!”

Edward vỗ lên đầu hắn, nói: “Đem sự tình nói rõ? Nói xong rồi liền mau dậy đi.”

William lắc lắc đầu, tiếp tục ăn vạ trong lòng Edward, bị hắn ép xuống đất. Edward trước sau như một ôm ấp cơ thể mềm mại, khiến hắn không rời bỏ được. Lúc này, lời nói August sát phong cảnh ở trong đầu hắn vang lên:

“… Vương trữ không gả cho nam nhân ưu tú như vậy, vậy ngươi muốn gả cho người nào? Chẳng lẽ gả cho ngươi?”

Hắn sượt ngồi dậy, thật lòng nhìn chăm chú con mắt Edward, càng nghĩ càng thấy August nói rất có đạo lý. Tuy rằng Edward vẫn làm thần quan, nhưng kỳ thực trong lòng William cũng không tình nguyện, nếu như Edward làm thần quan, như vậy hắn và Edward sẽ bị Orgona xa cách, Edward sẽ chân chính trở thành thần quan, trên người lộ ra xa cách và lãnh đạm, đối với người nào cũng không còn thân cận như vậy, ngay cả mình cũng thế, William đối với Orgona không có thành kính như Edward, hắn không muốn trong lòng Edward nghĩ đến người khác, hắn muốn Edward vẫn giống như bây giờ quan tâm đến mình, mà không phải biến thành thần quan bác ái lại lạnh lùng.

Thế là, trong ánh mắt Edward không hiểu ra sao, William hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Điện hạ, ngài có biết không, chúng ta không phải…” Hắn ngập ngừng một chút, liền tiếp tục nói, “Chúng ta có thể kết hôn! Vì thế, điện hạ, chờ sau khi ta trưởng thành, ngài liền gả cho ta đi!”